Sau khi nói chuyện với Hồng Hoang Chủ, Lâm Động cũng không ở lại Hồng Hoang Tháp lâu. Ngài đang trong thời kỳ quan trọng cho việc hồi phục, vẫn nên yên tĩnh là tốt hơn.
Lâm Động ra khỏi tháp thì thấy Võ Hội Đảo náo động, ở đâu cũng thấy bóng người lao tới như thiêu thân. Chốc chốc lại có tiếng quát, nhưng cũng nhờ đó mà sự hỗn loạn trước đó của đảo dần đi vào ngăn nắp hơn.
Trên không trung, Thanh Đàn tay cầm Hắc Ám Thánh Liềm uể oải nhìn xuống dưới. Lưỡi liềm của nàng chốc chốc lướt qua rồi một đạo kình phong quét qua, dường như bất cất rơi xuống khu vực cạnh đám người chậm chạp, mặt đất nứt ra, đám người đó sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng động thân, sợ vạn nhất bà cô nhỏ trên trời kia cầm lưỡi liềm tử thần quét qua họ một cái là đầu lìa khỏi cổ mất.
– Nha đầu này…
Lâm Động cười thầm, thủ đoạn của nha đầu này đến nay cũng rất lợi hại, Hắc Ám Điện lớn như vậy cũng được nàng chỉnh lý đâu vào đấy, Võ Hội Đảo tuy hỗn loạn nhưng rõ ràng không thể làm khó nàng được.
– Lâm Động ca!
Thanh Đàn cũng thấy Lâm Động, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng bay tới bên cạnh, lưỡi liềm cũng thu về. Bộ dạng nhí nhảnh này đâu có lạnh lùng như vừa rồi khiến vô số cường giả phải sững sờ.
Lâm Động cười với Thanh Đàn rồi hai người đáp xuống toà lầu các kia. Thủ lĩnh các thế lực thấy vậy vội ra đón.
– Huynh gặp được Hồng Hoang Chủ rồi?
Ứng Hoan Hoan ngồi một cách nho nhã, nhìn Lâm Động, khẽ hỏi.
– Ừm.
Lâm Động gật đầu.
– E là chúng ta phải phòng thủ năm ngày nữa.
– Hồng Hoang Chủ? Lâm Động tiểu ca, chuyện này là sao?
Mọi người nghe thế đều lấy làm lạ, Cổ gia chủ không kìm được hỏi.
– Vị ở trong Hồng Hoang Tháp chính là Hồng Hoang Chủ, một trong Bát Chủ Viễn Cổ. Chỉ cần chúng ta phòng thủ được năm ngày nữa thì ngài sẽ xuất quan, đến lúc đó nguy cơ sẽ được giải quyết.
Lâm Động mỉm cười, Hồng Hoang Chủ sắp xuất hiện, cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
– Bát Chủ Viễn Cổ…
Mọi người nghe thế, một số người vẻ mặt mơ hồ, một số người thì chấn kinh, hiển nhiên là đã nghe về những cường giả đỉnh phong này ở thời Viễn Cổ. Chỉ có đièu không ngờ vị cường giả uy danh hiển hách lại ở ngay trong Hồng Hoang Tháp này.
– Chư vị, nay Võ Hội Đảo bị bao vây, trong năm ngày tới chúng ta trên cùng một con thuyền, mong mọi người hãy đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải này. Nếu không, e là chẳng ai thoát được đâu.
Lâm Động quét mắt nhìn, chậm rãi nói.
– Rõ!
Tất cả cùng đồng thanh đáp lại. Họ bị vây khốn ở đây vốn đã có chút tuyệt vọng, lúc này Lâm Động xuất hiện đã đem lại hy vọng, để nắm được tia hy vọng này đương nhiên họ phải dốc toàn lực.
Lâm Động vẫy ta, mọi người tản đi, trên lầu chỉ còn ba người họ, Lâm Động thở phào, nhưng ánh mắt thì khá nặng nề.
– Sao vậy?
Ứng Hoan Hoan thấy vậy hỏi.
– E là năm ngày này sẽ không dễ dàng.
Lâm Động nói, hắn có dự cảm việc lần này sẽ không thuận lợi, Hồng Hoang Chủ sắp hồi phục thực lực, một khi ngài hồi phục thì đó sẽ là rắc rối lớn đối với Ma Ngục. Chúng đã bỏ biết bao công sức mới giữ chân được Lôi Chủ, Hắc Ám Chủ, cơ hội này chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
– Binh đến thì chặn, nước đến thì đắp đất, chúng ta cũng không sợ chúng, đúng là chúng giữ chân được Lôi Chru bọn họ nhưng chưa chắc vì thế mà bỏ ra chiến lực mạnh nhất.
Ứng Hoan Hoan nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, Lôi Chủ bọn họ đều ở trạng thái tốt nhất, dù thực lực Ma Ngục mạnh thế nào nhưng muốn giữ chân được họ thì bắt buộc phải có cường giả mạnh nhất ra tay mới được. Như thế chúng sẽ không thể phái được nhiều cường giả đến đối phó với Võ Hội Đảo.
Lâm Động ngẩng lên nhìn quầng sáng bao trùm trên hòn đảo rồi thở hắt ra một hơi. Dù thế nào, đã hứa với họ thì đương nhiên phải bảo vệ tốt cho Hồng Hoang Chủ, nếu việc này cũng làm không xong thì sẽ bị bọn họ coi thường.
Sau khi mấy người Lâm Động đến không khí tuyệt vọng trên đảo giảm đi không ít. Dù thế nào, rất nhiều người vẫn giữ sự kính sợ với cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh. Với họ mà nói, có cường giả như vậy trấn thủ, ít nhất thì cũng thêm một phần hy vọng chứ?
Tất cả nhân lực trên đảo đều được điều động, chỉnh hợp một chút hình thành chiến trận, thao luyện một ngày là có thể chiến đấu tốt, ít nhất vẫn hơn sự rời rạc trước đây
Khi sĩ khí trên đảo được ngưng tụ, công thế bên ngoài của bọn dị ma cũng ngày một hung mãnh. Ma khí ngập trời oanh kích lên quầng sáng tạo nên những đường gợn sóng khiến không ít người toát mồ hôi hột. Họ biết một khi quầng sáng bị phá vỡ thì một trận chiến tanh nồng mùi máu sẽ diễn ra.
Trong không khí căng thẳng đó, thời gian chậm rãi trôi qua khiến mọi người cảm giác như một ngày như một năm vậy.
Lần đầu tiên họ cảm thấy năm ngày ngăn ngủi lại khó sống đến thế.
Đến ngày thứ tư, không khí trên đào càng thêm căng thẳng, vì quầng sáng bảo vệ họ giờ còn rất mỏng manh.
Trên đỉnh núi ở trung tâm đảo, Lâm Động lặng lẽ ngồi đó nhìn lên trời, rồi nhìn sang trùng trùng ma vân bên ngoài đảo, không biết trong đó có tên Vương Điện nào.
Khi ấy, bên cạnh Lâm Động có một luồng hàn khí đem theo làn hương nhè nhẹ thổi tới. Hắn nghiêng đầu thì thấy Ứng Hoan Hoan đến bên cạnh và ngồi xuống, vòng eo thon gọn kia khiến người ta muốn ôm vào lòng.
– Huynh vẫn lo lắng à?
Ứng Hoan Hoan mỉm cười.
Lâm Động lắc đầu cười, hắn chỉ nhìn chăm chăm Ứng Hoan Hoan khiến nàng lườm một cái, tay chống cằm hỏi:
– Sao lại nhìn muội?
Lâm Động nghĩ một chút, nói:
– Không biết vì sao, ta thấy…muội giống trước đây rồi.
Không biết từ bao giờ trên gương mặt phủ hàn khí của nàng bắt đầu có ý cười, tuy không được hoạt bát như xưa nhưng cũng có chút nhiệt độ.
– Vậy sao?
Ứng Hoan Hoan cắn môi, nhìn hắn:
– Thế huynh thích muội trước đây hay bây giờ?
– Không được nói là đều thích.
Nàng vội bổ sung.
Lâm Động cười, đưa tay vuốt mái tóc dài màu lam của nàng, cảm giác mát lạnh truyền tới tay, hắn trầm mặc một chút, nói:
– Ta đã trải qua bao sinh tử khổ tu ở Loạn Ma Hải…khi ấy ta nghĩ…phải để muội mãi mãi vui vẻ, tươi cười như trước đây.
Ứng Hoan Hoan sững người nhìn hắn rồi mỉm cười, nàng khẽ tựa vào vai Lâm Động.
Cảm giác nương tựa này giống như hắn là cả thế giới với nàng vậy.
Tách tách.
Khi Lâm Động thầm cảm thán thì đột nhiên có giọt nước nhỏ xuống tay. Hắn vội cúi nhìn thì thấy hai mắt Ứng Hoan Hoan đỏ hoe, nước mắt chảy ra rồi biến thành giọt nước băng nhỏ xuống.
– Sao vậy?
Lâm Động vội hỏi.
Ứng Hoan Hoan lắc đầu, khẽ nói:
– Nếu có ngày muội ngang bướng làm một việc gì đó, huynh đừng giận nhé được không?
Lâm Động sững người, không hiểu sao nàng lại nói như vậy.
– Muội đùa đấy!
Nhưng không đợi hắn hỏi gì thì Ứng Hoan Hoan đã mỉm cười, rồi vươn vai để lộ những đường cong hấp dẫn. Nàng nhìn Lâm Động:
– Lâu lắm rồi không đánh đàn cho huynh nghe.
Nói rồi nàng khẽ đưa tay lên, chỉ thấy ánh lam quang hiện ra, cổ cầm làm từ băng ngưng tụ.
Tiếng đàn du dương vang lên trên đỉnh núi rồi bay ra khắp đảo, không khí căng thẳng trên đảo dường như cũng được thả lỏng hơn.
Vô số cường giả nhìn về phía tiếng đàn phát ra, chỉ thấy trên đỉnh núi là một nữ tử xinh đẹp đang khẽ đưa tay, mái tóc dài khẽ bay phấp phới trong gió, cảnh tượng lúc này tuyệt mỹ như tranh khiến người ta muốn đắm chìm.
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan, gương mặt nàng lúc này vô cùng quyến rũ, chỉ là không biết tại sao khiến tim hắn thắt lại.
Phù!
Hắn hít sâu một hơi, hai tay siết chặt, nếu không bảo vệ được thứ cần bảo vệ thì tu luyện khổ sở như vậy làm gì?
Uỳnh uỳnh!
Trên bầu trời đột nhiên có âm thanh lạ phá vỡ tiếng đàn, mọi ánh mắt vội quay đi. Rồi tất cả thấy quầng sáng trên bầu trời xuất hiện vết rạn nứt.
Lâm Động đứng dậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh, khí tức khủng bố cũng bùng phát
Cuối cùng cũng tới rồi…
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!