Trong Nê Hoàn Cung, khi Lâm Động mở mắt ra, trời đất cuồng bạo dường như tĩnh lặng lại.
Lôi đình đầy trời không biết từ bao giờ đã biến thành vô số đạo lôi hà chảy ngang bầu trời, gió lốc cũng dịu đi, hoa tuyết rơi động lòng ngươi.
Cả Nê Hoàn Cung giống như tâm cảnh thanh tịnh của Lâm Động lúc này, yên tĩnh khiến người ta dễ chịu.
Lâm Động chăm chú nhìn Nê Hoàn Cung rồi mỉm cười, bụi phủ trên người cũng rơi xuống biến thành hư vô.
Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn, có cảm giác khiến người ta chìm đắm trong đó.
Hắn chầm chậm giơ tay ra, ngón tay khẽ vẽ lên không trung, một đạo lôi hà hình thành từ tinh thần lực chảy xuống uốn quanh người hắn. Trong dòng lôi hà thậm chí thấy có rất nhiều cá đang bơi lội.
Những con cá này đều được hoá ra từ tinh thần lực, nhưng sống động như thật.
Hoa tuyết rơi xuống trước mặt Lâm Động thành hình một thân ảnh giống hệt hắn. Người tuyết Lâm Động rung người rồi cười với Lâm Động, đưa bàn tay về phía hắn.
Lâm Động cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, rồi người tuyết tan đi, để lại cảm giác mát lạnh ở tay.
Lâm Động cười, lần này hắn bất chi bất giác đã tu luyện gần một năm và thu được lợi ích rất lớn.
Tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung hiện giờ không còn cuồng bạo như trước đây nữa mà thay đổi theo tâm niệm của Lâm Động.
Hơn nữa tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung cũng đã ngưng luyện được hơn trước nhiều. Nếu Đại Phù Tông cũng phân chia cảnh giới thì Lâm Động hiện nay có lẽ thuộc tầng thứ cao nhất rồi.
Chỉ là dù như thế Lâm Động vẫn không thật sự tự tin tu luyện được Thần Cung.
Đương nhiên, dù có khó khăn thế nào hắn cũng phải có dũng khí để thử.
Phù!
Lâm Động khẽ thở ra một làn khói trắng, bên trong đó dường như có lôi quang. Rồi mặt đất đột nhiên rung chuyển, nơi hắn ngồi bỗng cao lên, giống như cây cột chống trời phá đất chồi lên vậy, cuối cùng cao chạm tới tầng mây.
Vậy là Lâm Động ngồi ở vị trí cao nhất Nê Hoàn Cung, cúi nhìn lôi hà, hoa tuyết và mặt đất, hắn không ra tay ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn.
Cứ nhìn như vậy hết gần một tháng.
Hắn yên lặng nhìn dòng lôi hà chảy, hoa tuyết rơi, gió nhẹ thổi vi vu, giống như người ngoài cuộc đang nhìn Nê Hoàn Cung của hắn. Đây chính là nơi tinh thần lực của hắn được sinh ra.
Khi một tháng trôi qua, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn khẽ dao động rồi nhắm lại, tâm thần dung nhập vào Nê Hoàn Cung.
Uỳnh!
Nê Hoàn Cung đang tĩnh lặng đột nhiên trở nên bạo động, chỉ thấy dòng lôi hà bỗng nhiên gào thét phẫn nộ, gió lốc, bão tuyết lại hình thành.
Còn Lâm Động thì tĩnh lặng ngồi bên trong, mãi lâu sau tâm thần vận chuyển, chỉ thấy lôi long, gió lốc, băng tuyết bị hắn ép lại với nhau.
Uỳnh uỳnh!
Tinh thần lực cuồng bạo lan toả, tinh thần lực hùng hồn tụ lại không ngừng biến đổi hình dạng, thấp thoáng dường như có một toà cung điện đang hình thành.
Bùm!
Nhưng khi hình dáng toà điện vừa hiện ra thì tinh thần lực nổ tung, Thần Cung cũng tan theo mây khói.
Thân thể Lâm Động cũng rung lên, nhưng hắn không hề do dự, tâm thần vận chuyển rồi thúc đẩy tinh thần lực ngưng tụ lại.
Bùm!
Tinh thần lực lại nổ tung.
Tiếp tục.
Bùm!
Thất bại!
Bùm!
Bùm! Bùm! Bùm!
Bên trong Nê Hoàn Cung, Lâm Động dường như không mệt mỏi thúc động tinh thần lực, không ngừng thử nhưng tất cả đều thất bại. Rõ ràng độ khó khăn để ngưng tụ Thần Cung vượt xa những gì hắn nghĩ.
Nhưng vô số lần thất bại đó đã kích thích sự cố chấp của Lâm Động, hắn tìm nguyên nhân qua những lần thất bại rồi cố gắng sửa đổi, thỉnh thoảng sẽ bị đình trệ nhưng dường như hoàn thiện hơn lần trước một chút.
Tìm sai sót trong thất bại như vậy tuy có thể coi là một cách ngốc nghếch, nhưng trong trường hợp Lâm Động không biết làm thế nào để ngưng tụ Thần Cung thì cũng được.
Chỉ có điều, việc này mất rất nhiều thời gian.
Mà hắn không phải lo lắng về điều này, chỉ cần toàn tâm toàn ý ngưng tụ Thần Cung là được, thời gian ở đây đủ cho hắn.
Trong Nê Hoàn Cung, tiếng nổ của tinh thần lực kéo dài mãi không biết bao giờ mới kết thúc. Thân ảnh ngồi trên cao kia ngồi chìm đắm trong tinh thần lực, không biết đến thời gian.
Thời gian ở thế giới so với trong nơi tu luyện thời gian rõ ràng chậm hơn, nhưng trong sự chậm rãi đó không khí bắt đầu có chútrối rên.
Liên minh Loạn Ma Hải đã thành lập, bọn dị ma cũng bắt đầu bị ngăn chặn, đại quân trừ ma được lập nên từ những cường giả đỉnh cao của vô số thế lực coi như đã trở thành sức mạnh khủng bố nhất trong Loạn Ma Hải.
Sức mạnh ấy trong tay Đường Tâm Lăng được phát huy với uy lực không gì sánh được. Sự hoành hành của dị ma không thể thế như chẻ tre giống trước đây nữa. Hai bên dần đi vào thế giằng co, không ai chiếm được ưu thế tuyệt đối cả.
Mấy người Ứng Hoan Hoan thấy cục thế Loạn Ma Hải được duy trì bởi liên minh cũng bắt đầu động thân. Mục tiêu của họ chính là cao tầng của Ma Ngục, chỉ khi giải quyết được chúng thì mới tránh hoặc kết thúc hoàn toàn trận đại chiến thiên địa lần thứ hai.
Nhưng điều khiến họ thấy lạ là, sau lần lộ diện ở Loạn Ma Hải, cao tầng Ma Ngục đã biến mất hoàn toàn. Mặc cho họ điều tra thế nào cũng chẳng tìm thấy dấu vết.
Sự yên tĩnh này không hề khiến Ứng Hoan Hoan bọn họ thoải mái chút nào. Họ đã giao đấu rất nhiều với dị ma, biết rõ chúng gian xảo, hung tàn đến mức nào. Chúng không lộ diện chắc chắn đang âm mưu gì đó.
Điều này thật sự khiến người ta bất an..
Đông Huyền Vực, Ứng Hoan Hoan đứng trên đỉnh một ngọn núi đôi mắt màu lam nhìn về phía xa, trong sơn mạch ấy là một tông phái khổng lồ, thấp thoáng có thể thấy vô số thân ảnh.
Đó là Đạo Tông.
Từ sau khi rời khỏi Loạn Ma Hải, nàng vẫn cùng Viêm Chủ bọn tìm kiếm tông tích của dị ma, thời gian trở về Đạo Tông ít đi rất nhiều. Nàng cũng vì thế mà cảm thấy áy náy, thỉnh thoảng nàng lại nhớ lại nhiều năm trước khi Lâm Động vẫn ở Đạo Tông, đó là quãng thời gian nàng thấy vui vẻ nhất.
Chỉ có điều, dường như hiện nay mọi thứ đã thay đổi.
Ầm!
Khi nàng đang nhìn về Đạo Tông thì không gian phía sau đột nhiên loé ngân quang, Không Gian Chủ hiện ra, nhìn Ứng Hoan Hoan, trầm giọng nói:
– Có chuyện rồi?
– Chuyện gì?
Ứng Hoan Hoan quay lại.
– Yêu Vực cũng xuất hiện lượng lớn dị ma và ma thi bị chúng khống chế. Giờ cả Yêu Vực đã bị ảnh hưởng.
Không Gian Chủ nói.
Ứng Hoan Hoan chau mày:
– Chúng định không ngừng tạo phiền phức để quấy rối chúng ta.
– Ừm.
Không Gian Chủ gật đầu, bất lực nói:
– Nhưng chúng ta lại không thể cứ ngồi yên không làm gì.
– Lúc này Yêu Vực đành phải làm theo Loạn Ma Hải, tự lâp liên minh chống lại dị ma…
Ứng Hoan Hoan trầm ngâm nói.
– Ừm…có điều số lượng dị ma dường như lớn hơn một chút, bao năm nay chúng cũng ẩn náu lợi hại vậy sao?
Không Gian Chủ do dự nói.
Ứng Hoan Hoan hơi khựng lại, rồi như nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi thay đổi.
– Sao vậy?
Không Gian Chủ thấy thế vội hỏi.
Ứng Hoan Hoan ánh mắt lạnh băng, chậm rãi nói:
– Muội nghĩ…có lẽ chúng tìm thấy Trấn Ma Ngục thứ ba rồi.
– Trấn Ma Ngục thứ ba?
Không Gian Chủ sắc mặt cũng thay đổi, năm xưa nó được Sinh Tử Chủ trấn áp, nhưng rồi Sinh Tử Chủ bước vào Luân Hồi khiến địa điểm phong ấn mất đi, đến bọn họ cũng không biết. Lẽ nào bị Ma Ngục tìm thấy rồi?
– Vậy giờ phải làm thế nào?
Không Gian Chủ chau mày, trong Trấn Ma Ngục thứ ba tuy không có nhân vật lợi hại như Đại Thiên Tà Ma Vương nhưng số lượng dị ma là lớn nhất. Nếu Ma Ngục khống chế được thì đó là phiền phức rất lớn.
– Giờ chưa có tin tức gì của Sinh Tử Chủ, tốt nhất là để tỷ ấy tự tỉnh lại, nếu cưỡng ép thì khó tránh gây tổn thương cho tỷ ấy.
Ứng Hoan Hoan khẽ lắc đầu:
– Giải quyết phiền phức ở Yêu Vực trước rồi chúng ta liên thủ khai khởi thiên nhãn, thăm dò thiên địa.
Nghe đến khai khởi thiên nhãn, Không Gian Chủ sắc mặt ngưng đọng rồi gật đầu.
– Vậy chúng ta đến Yêu Vực.
– Đợi chút đã.
Ứng Hoan Hoan do dự, nhìn về hướng bắc, đó là hướng của vương triều Đại Viêm.
– Muội đến Đại Viêm một chuyến…Cái đó, mọi người đi theo muội.
Nàng chần chừ rồi đỏ mặt nói.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!