Trọng Sinh Làm Ma Giáo Giáo Chủ ( Côn Luân Ma Chủ )

Chương 123. Võ công Phật Môn



Bắc Địa ở Yến Quốc là một khu đất hoang rộng lớn, diện tích thậm chí còn lớn hơn bảy tám quận. Có điều nơi này đất đai hoang vu, khí hậu ác liệt cho nên cũng ít người ở, triều đình Bắc Yên cũng không thành lập quận huyện gì tại đây.

Có điều trên Bắc Địa hoang vu này lại có vài thế lực lớn được Phong Mãn Lâu xếp trong ca dao giang hồ, tỷ như phía cực bắc của Bắc Địa, khu vực tuyết đọng cả năm không tan thuộc về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Còn phía tây bắc mặc dù không có tuyết lớn như vậy nhưng lại là nơi thời tiết khô ráo hoang vu, một ngọn núi lớn sừng sững nơi đất hoang tây bắc, đây là đỉnh Đại Quang Minh, nơi ở của Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự.

Đại Quang Minh Tự dưới tay có Tam Đại Thiện Đường, Lục Đại Võ Viện, tất cả đều trong Đại Quang Minh Tự.
Lúc này trong Kim Cương Viện của Lục Đại Võ Viện, một hòa thượng hơn bốn mươi tuổi thân hình cao lớn đọc tin tức trên giấy, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ.

Ném tờ giấy đi, hòa thượng định đi thẳng ra ngoài nhưng lại bị một lão tăng trong thiện phòng gọi lại: “Minh Trần, ngươi định đi đâu?”

Minh Trần lạnh lùng đáp: “Sư phụ, Hằng Thiện sư huynh giúp Diêu Nam Khiêm của Linh Kiếm Phái chủ trì nghi thức rửa tay chậu vàng, không ngờ lại bị đám ác đồ Thanh Long Hội tàn sát, sao con có thể bỏ mặc được?”

Trong toàn bộ Bắc Yên, tất cả chùa miếu Phật Tông đều lấy Đại Quang Minh Tự làm đầu, cho nên dựa theo bối phận thiền sư Hằng Thiện ngang hàng với Minh Trần này, vì tuổi tác thiền sư Hằng Thiện lớn hơn cho nên Minh Trần mới gọi hắn là sư huynh.

Hơn nữa quan hệ giữa hai người quả thật không lệ, mặc dù thân phận chênh lệch khá lớn, một là giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, phụ trách dạy dỗ tiểu hòa thượng trẻ tuổi của Kim Cương Viện tu luyện, một người lại là trụ trì của chùa miếu nhỏ tại Bắc Yên.

Khi xưa thiền sư Hằng Thiện đã từng được mời đến Đại Quang Minh Tự đàm thiền luận đạo, đương nhiên lấy thân phận và tu vi phật pháp của hắn thì không đủ tư cách để đàm thiền luận đạo với các đại nhân vật của Đại Quang Minh Tự. Người tiếp đón hắn chỉ là đệ tử trong Quang Minh Tự cùng Lục Đại Võ Viện mà thôi. Khi đó người phụ trách tiếp đãi thiền sư Hằng Thiện chính là Minh Trần.

Cũng nhờ lần đó hai bên mới thành hảo hữu, mặc dù hai người chênh nhau vài chục tuổi nhưng cũng thành bạn vong niên. Khi Minh Trần ra khỏi Đại Quang Minh Tự cũng thường tới Kim Hoa Tự làm khách.
Hai năm gần đây hắn luôn bế quan trong Đại Quang Minh Tự, không ngờ vừa xuất quan đã nhận được tin thiền sư Hằng Thiện đã chết!

Lão tăng lắc đầu nói: “Bước chân vào giang hồ ắt sẽ nhiễm nhân quả, đây là nhân quả Hằng Thiện gợi ra, không trách được người khác.

Ngươi coi Hằng Thiện là hảo hữu, hắn cũng coi Diêu Nam Khiêm là hảo hữu nên mới bị giết. Quan trọng nhất là giờ người mời Thanh Long Hội xuất thủ là ai cũng không biết, ngươi định báo thù ai đây?”

Minh Trần lạnh lùng nói: “Diêu Nam Khiêm bị giết là vì ân ân oán oán hắn tạo ra. Ai muốn báo thù cho hắn, phải tìm ai báo thù cho hắn, con không xen vào.
Con chỉ biết người của Thanh Long Hội giết Hằng Thiện sư huynh, khoản nợ này đương nhiên phải đòi ở chỗ Thanh Long Hội kia, phải tìm Huyết Ma – Sở Hưu rồi!”

Lão tăng lắc đầu nói: “Minh Trần, giờ con đang tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh đến thời khắc mấu chốt, cho dù chỉ chút chuyện nhỏ bên ngoài cũng làm kích động lửa giận trong lòng con.

Kim Cương Nộ Mục là vì trấn tà tru ma, giết một người mà cứu mười người, đây mới là thủ đoạn của Kim Cương, tấm lòng của Bồ Tát.

Giờ trong lòng con đang tràn ngập sát khí với phẫn nộ, nếu lại để con đi giết người ta sợ con sẽ bị lửa giận thiêu cháy đầu óc, sân niệm bị phóng đại dẫn tới tâm ma sinh sôi. Cho nên lần này con không thể đi!”
“Nhưng thưa sư phụ…”

Lão tăng kia trầm giọng nói: “Không nhưng nhị gì hết! Huống hồ giờ phân đà Thiên Tội đang cực kỳ mẫn cảm. Phương trượng cùng các thủ tọa đường viện đều đã ra lệnh cấm chỉ không cho phép xung đột với Thanh Long Hội.

Ba năm trước Đại Long Thủ – Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội tự tới khiêu khích đại chiến một trận cùng Cửu Diệu Long Thụ – Hư Vân sư bá đường thủ Vọng Niệm Thiện Đường, cuối cùng vì một lời của phương trượng mà rút lui.

Nhưng Bộ Thiên Nam này trời sinh điên cuồng, hỉ nộ vô thường, Thanh Long Hội nếu thật sự liều mạng ăn thua đủ với Đại Quang Minh Tự ta, ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đồng loạt nhắm vào Đại Quang Minh Tự, vậy đại tự chúng ta sẽ chết bao nhiêu đệ tử đây?

Võ lâm Bắc Yên đã loạn lắm rồi, Đại Quang Minh Tự ta yên ổn trên đỉnh Quang Minh đất Bắc Địa, không muốn nhúng tay vào loạn cục giang hồ, tuyệt đối không thể chủ động sinh sự.

Nếu lần này Thanh Long Hội động tới đệ tử Đại Quang Minh Tự chúng ta, vậy Đại Quang Minh Tự ta không ngại diệt sạch phân đà Thiên Tội này.
Nhưng nếu con vì oán hận riêng mà khiến Đại Quang Minh Tự cùng Thanh Long Hội kết thù không chết không thôi, vậy nhân quả đó con có gánh nổi không?”

Minh Trần bị sư phụ răn dạy một hồi như vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vừa rồi hắn bị lửa giận ngập đầu, quả thật không suy nghĩ nhiều như vậy.

Lão tăng thở dài một cái rồi nói: “Được rồi, trở về tiếp tục tu luyện đi. Minh Trần, trong những đệ tử tại Kim Cương Viện, tiến cảnh thực lực của con không phải nhanh nhất nhưng ngày thường lại tu luyện khắc khổ nhất, nghị lực cũng cứng cỏi nhất.

Lúc nào con có thể khống chế triệt để tâm trạng bản thân, lúc đó Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh mới xem như chân chính đại thành.”
“Vâng, sư phụ.”
Minh Trần cung kính thi lễ với lão tăng, cũng không dám nhắc lại chuyện tìm Thanh Long Hội báo thù.

Đương nhiên hắn cũng chôn sâu thù oán này dưới tận đáy lòng.
Kim Cương nộ mục không vì giết người, chỉ vì cứu người. Nhưng nếu ngay thù của hảo hữu mình mà còn không báo được, vậy cơn thịn nộ của Kim Cương hắn cũng khó tránh khỏi quá ủy khuất.

Do Diêu gia trang đã bị diệt môn, Diêu Nam Khiêm bị giết, bầu không khí của giới võ lâm đất Yến Đông bỗng trở nên căng thẳng. Điểm này những sát thủ Thanh Long Hội như Sở Hưu không phát giác ra.
Sau khi diệt Diêu gia trang, tiền thuê nhiệm vụ được phát xuống, Sở Hưu lại cảm thấy thiệt thòi.

Nhiệm vụ cấp sáu đương nhiên bản thưởng phong phú, nhưng vấn đề là có bao nhiêu người chia cái phần thưởng cấp sáu này?
Cho dù chia theo công lao Sở Hưu cũng chỉ trên trung bình mà thôi, dù sao Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha đã xử lý hai Ngoại Cương cảnh.

Lại thêm lần này nhiều sát thủ tham gia nhiệm vụ như vậy, ngươi chia một chút, ta nhận một phần, cuối cùng tiền thuê tới tay mỗi người cũng chẳng nhiều mấy.

Tối thiểu bên này Sở Hưu tốn bao sức lực mới xử lý được một cao thủ Ngoại Cương cảnh, kết quả ban thưởng còn chẳng bằng hắn một mình đi chấp hành một nhiệm vụ cấp năm.

Có điều trận chiến lần này cũng mang lại không ít lợi ích cho Sở Hưu, tối thiểu Sở Hưu đã xác định mình có thực lực đơn độc giết chết cao thủ Ngoại Cương cảnh, đương nhiên quá trình cũng tương đối nguy hiểm.

Thiền sư Hằng Thiện mặc dù đã già, khí huyết bản thân đã bắt đầu suy yếu một chút, nhưng thời gian trước đó từng tung hoành trong giới võ lâm Yến Đông, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, bản thân cũng nắm giữ võ thuật cực mạnh, thậm chí khiến Sở Hưu buộc phải xuất ra đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao mà y chưa hoàn toàn khống chế được.

Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, nếu đổi đối thủ thành như Nhạc Hạc Niên, có lẽ đối phó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong thời gian này Sở Hưu cũng không nhàn rỗi, vẫn nhận nhiệm vụ, tu luyện, lại nhận nhiệm vụ.

Hơn nữa sau chuyện ở Diêu gia trang, có thể nói Sở Hưu đã trở thành sát thủ thanh danh lớn nhất phân đà Thiên Tội, thậm chí có không ít nhiệm vụ chỉ đích danh muốn Sở Hưu tới làm.
Lúc này Sở Hưu mới hiểu lời mà Quỷ Thủ Vương nói ngày trước, sát thủ cũng cần danh tiếng là có ý gì.

Loại nhiệm vụ chỉ định sát thủ chấp hành này thường có tiền thuê cực kỳ phong phú, cố chủ muốn chỉ định Sở Hưu xuất thủ vậy cần chi thêm tiền. Chỉ cần tiền thuê đủ nhiều cho dù muốn Thiên Tội đà chủ tự mình xuất thủ cũng được.

Cho nên giờ Sở Hưu chỉ chọn loại nhiệm vụ chỉ đích danh mình ra tay. Làm nhiệm vụ như vậy một lần còn nhận được ban thưởng cao hơn nhiệm vụ bình thường tới ba thành.
Trong lúc rảnh rỗi khi thi hành nhiệm vụ, Sở Hưu cũng chạy tới chỗ lão Hoàng một chuyến, định xem xem bên hắn có tiến triển gì không.

Đẩy cửa tiểu viện của lão Hoàng, một luồng sáng lạnh sắc bén hiện lên trước mắt Sở Hưu, hai thanh phi đao trực tiếp bắn tới mắt hắn, tốc độ nhanh tới kinh người.
Có điều phi đao nhanh tới đâu cũng chẳng nhanh bằng Sở Hưu.

Hồng Tụ Đao trong tay rời vỏ, trực tiếp chém tan phi đao trước mắt. Lão Hoàng vội vàng chạy ra, thấy Sở Hưu không khỏi cười cười xấu hổ nói: “Lão hủ không biết là Sở đại nhân đến, xin thứ lỗi.”
Sở Hưu nhìn mảnh phi đao dưới đất, kinh ngạc nói: “Đây là thứ ngươi bố trí à?”

Lão Hoàng cười khổ nói: “Lão hủ giờ đã là phế nhân, không cách nào bố trí trận pháp hoàn chỉnh cũng không có tiền của đâu đi thuê võ gia thực lực cao siêu bảo vệ.

Cho nên lão hủ chỉ có thể nghĩ cách tạm thời kết hợp trận pháp với cơ quan ám khí, dùng lực lượng trận pháp phát động ám khí, coi như chút trò vặt hộ thân. Nếu không gặp phải giặc cướp gì đó, lão hủ thậm chí không có sức đánh trả.”

Nói xong lão Hoàng đau lòng nhìn hai thanh phi đao dưới đất.
Hai thanh phi đao này chất lượng lên tới tam chuyển, cuối cùng lại bị một đao của Sở Hưu chém thành bốn nửa, hắn cũng vô cùng đau lòng.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta tới tìm ngươi cũng không có việc gì khác, chỉ muốn xem ngọc giản truyền công kia sửa chữa đến đâu rồi thôi.”
Lão Hoàng gật đầu nói: “Sửa chữa tạm tính là thuận lợi, không đến một tháng nữa Sở đại nhân có thể đến đây lấy đồ rồi.

Hơn nữa lão hủ còn phát hiện ra một việc khá thú vị, trong ngọc giản truyền công này lại là võ công Phật môn, lúc tu luyện Sở đại nhân phải cẩn thận một chút.

Lời này của lão Hoàng quả thật là vì tốt cho Sở Hưu. Hắn cũng đã biết thân phận của Sở Hưu, Huyết Ma -Sở Hưu, tân tú thế hệ trẻ tuổi trong võ lâm Yến Đông, sát thủ nổi danh nhất trong phân đà Thiên Tội. Không cần nói cũng biết chắc chắn vị này tu luyện theo Ma công

Công pháp Phật môn và công pháp Ma đạo khắc chế lẫn nhau, chuyện này người người trên giang hồ đều biết. Sở Hưu trước luyện Ma công, sau lại luyện công pháp Phật môn, chỉ sơ sót một chút thôi cũng rất dễ xảy ra sự cố, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.

Thật ra Sở Hưu có tẩu hỏa nhập ma cũng chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng giờ ngọc giản truyền công là do hắn sửa chữa, vạn nhất Sở Hưu luyện công xảy ra sai sót gì lại tưởng do hắn giở trò lúc sửa chữa ngọc giản truyền công, cố ý muốn hại y. Hay tưởng tay nghề mình không tinh thông khiến cho ngọc giản truyền công xảy ra vấn đề, cuối cùng nổi nóng ra tay giết hắn, vậy lão Hoàng biết kêu oan với ai?

Cho nên giờ lão Hoàng phải nói trước việc này, không thể tùy tiện tu luyện công pháp, tương lai nếu xảy ra vấn đề gì cũng đừng tới tìm ta.
Phân đà Thiên Tội không đơn thuần
Hết chương 123.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.