Đám người của Dương Thanh nhìn thấy cảnh tượng này đều rất kinh hãi, bọn họ đã sớm nghe nói về một số hành vi xấu xa của Hợp Hoan Tông, nhưng không ngờ rằng Hợp Hoan Tông lại vô nhân tính đến như vậy.
Điều khiến bọn họ tức giận nhất là bên trong còn có vài bé gái. Nơi này hoàn toàn là địa ngục trần gian.
Nghĩ đến hoàn cảnh của vợ và con gái mình, sát ý của Dương Thanh trong nháy mắt đã sục sôi đến cực điểm mà xưa nay chưa từng có, anh căn bản không dám tưởng tượng được vợ con mình sẽ phải trải qua chuyện gì.
Người đàn ông mỏ chuột tai khỉ cũng không khỏi cúi đầu, không dám nhìn mọi người, dù sao cũng là Hợp Hoan Tông đã làm ra chuyện trái đạo đức như vậy, hắn ta cũng không còn mặt mũi đối diện với mọi người.
Sau khi cảm nhận được sát khí của Dương Thanh, hắn ta gần như sụp đổ, thậm chí còn hối hận vì đã nịnh nọt Dương Thanh và đưa Dương Thanh đến đây.
Hắn ta không nhận ra mình đã sợ hãi đến mức ướt đẫm quần, vội vàng giải thích: “Tôi… tôi, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi không ngờ hai cha con kia lại làm ra những điều tàn nhãn và vô nhân đạo như vậy, những người phụ nữ này là thứ mà hai cha con họ dùng để tu luyện, tận hưởng và chơi đùa…”
Dương Thanh kích động đến mức gần như phát điên, hai mắt anh đỏ ngầu, lập tức giơ bàn tay to lớn nổi gân xanh đặt lên đầu người đàn ông mỏ chuột tai khi.
“Tội ác của Hợp Hoan Tông đáng chết ngàn lần!”
Một giọng nói trầm thấp phát ra từ trong cổ họng Dương Thanh, vừa dứt lời, anh trực tiếp bóp nát đầu gã đàn ông mỏ chuột tai khi.
Ngay cả Ngô Hùng Bá và Mạc Thanh Tu ở bên cạnh cũng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Dương Thanh đang trong cơn tức giận không nói lời nào, lần lượt mở thêm mấy cánh cửa đá, khung cảnh trong mật thất hoàn toàn giống hệt căn mật thất thứ nhất, nhưng lại không có tung tích của Tân Thanh Tâm và Tiếu Tiếu.
Cho đến căn mật thất tận trong cùng còn sót lại, một cánh cửa đá được gia cố bằng một trận pháp đặc biệt, cơ thể Dương Thanh khế run lên khi đứng trước cánh cửa đá.
Cuối cùng, anh nghiến răng và đấm mở cánh cửa đá. “Anh… anh là?”
Hai hầu gái bên trong cánh cửa đá bị ngoại lực cực lớn đánh ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh không để ý tới, mà nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm trong mật thất, mật thất này khác với những mật thất khác, bên trong được trang hoàng lộng lẫy, giống như một cung điện nhỏ, hơn nữa lớn hơn rất nhiều so với những mật thất khác, ước chừng khoảng một trăm mét vuông, còn là một phòng xép.
Khi anh đi đến trước cửa một trong những mật thất lớn đó, toàn thân anh cứng đờ, trong lòng tràn ngập suy nghĩ.
Chỉ thấy trên nền đất lạnh lẽo của mật thất, một cô gái trẻ đội mũ phượng khăn quàng, khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi gục dưới đất, như thể cô đã mất đi linh hồn.
“Bà xã!” Dương Thanh nhẹ nhàng kêu lên.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt anh chính là Tân Thanh Tâm, người phụ nữ mà anh ngày đêm mong nhớ.
Nghe được thanh âm, Tần Thanh Tâm chậm rãi quay đầu nhìn anh, không thể tin nói: “Ông xã!”
Tần Thanh Tâm sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên một tia kích động, nhưng rất nhanh lại chuyển thành cảm giác bất lực mất mát, nước mắt không ngừng trào ra, lẩm bẩm: “Sao Dương Thanh có thể tới đây được, hu hu hu… ”