Mọi người vô thức quay đầu lại nhìn anh, khi nghe được giọng nói của Dương Thanh.
“Thằng nhóc kia, cậu là ai? Chuyện này không lên quan đến cậu, nên cút đi cho tôi!”
Người vừa lên tiếng là một thanh niên vô cùng bình thường, thiếu kiên nhẫn mà hét. Sau đó, tên này chuẩn bị quay đầu cãi nhau với Lôi Chấn Thiên tiếp.
Người đàn ông kia không thèm nhìn Dương Thanh nữa. Trong lòng của người này, anh chỉ là thăng nhóc nào đó đúng dịp đến xem ồn ào thôi.
Bây giờ, hắn ta đang sốt ruột muốn tìm ra thằng nhóc nào vừa chặt hai chân của Hoàng Vĩnh Xương, nên không có thời gian đi nói chuyện với Dương Thanh.
Lôi Chấn Thiên thấy Dương Thanh không bị người ta phát hiện, nên cũng giả vờ như không quen Dương Thanh mà quát lớn: “Thẳng nhóc này đâu ra đấy, bây giờ không phải nơi cho cậu xem ồn ào, cút nhanh đi cho tôi!”
Đương nhiên, Dương Thanh biết Lôi Chấn Thiên đang bảo vệ mình, nhưng anh lại không quan tâm đến ông ta mà lại nói với người đàn ông dẫn kia lần nữa: “Các người vội vã đến đây để báo thù cho Hoàng Vĩnh Xương à? Tôi chính là kẻ mà các người muốn tìm này, cũng là người chặt hai chân của ông già chó má kia đấy!”
Mọi người nghe Dương Thanh thừa nhận như thế mà sợ hãi, người đàn ông thủ lĩnh nhíu mày nhìn anh với gương mặt đầy khó tin: “Thằng nhóc, mày có chắc loại kiến hôi như mày làm được chuyện đó à?”
Dương Thanh nói mia: “Chuyện này không liên quan gì đến Thiên Lôi Tông cả, nếu không nhờ Lôi tông chủ cầu xin, thì ông già họ Hoàng kia đã trở thành cái xác từ lâu rồi!”
“Nếu các người không muốn chết thì cút ngay, từ nay về sau đừng có đến Thiên Lôi Tông gây phiền phức nữa!”
Những lời Dương Thanh nói chẳng phải khoe khoang gì, nhưng rơi vào tai mọi người thì khác nào những lời khiêu khích.
Gương mặt của người đàn ông cầm đầu đen lại, bật cười khinh miệt: “Thẳng nhóc này cũng quá ngạo mạn!”
“Không biết khi bị tao vặn rớt đầu, mày có còn tiếp tục ngạo mạn như thế được không!”
Người đàn ông nói xong đã vung tay lên ra lệnh:
“Tất cả xông lên, chặt bỏ đầu của nó. Tao không muốn nhìn gương mặt kiêu căng của nó nữa!”
Những người đang bao vây Thiên Lôi Tông đột nhiên ào ạt đố về phía Dương Thanh.
Lôi Chấn Thiên lập tức sốt ruột nói: “Các người dừng tay hết cho tôi, nếu các người dám ra tay với Dương Thanh cũng có nghĩa khai chiến với Thiên Lôi Tông của chúng tôi”.
Nhưng mà giờ này không còn ai nghe lọt những lời ông ta nói nữa, hai tên tông chủ đến xỉa xói trước mặt hừ lạnh mỉa mai: “Bọn ta chưa từng quan tâm đến Thiên Lôi Tông của ông, sau khi chém rớt đầu của thằng nhóc kia sẽ đến lượt Lôi Chấn Thiên ông đấy!”
“Sau đêm nay, Trung giới Giới Cổ Võ sẽ không còn có tông môn tên Thiên Lôi Tông tồi tại!”
Lôi Chấn Thiên gặp phải hai người không sợ mình, nên không tiếp tục nói nhiều nữa lập tức tấn công vào hai người kia. Các đệ tử Thiên Lôi Tông sau lưng của ông ta, cũng lập tức gia nhập chiến đấu.
Nhưng thực lực của Lôi Chấn Thiên và hai người đều ngang nhau, nên ông ta đánh một người thì ổn nhưng bây giờ phải đánh cùng lúc với hai người. Có vẻ, chuyện này hơi quá sức với ông ta nên liên tục bị hai người kia lui về sau.
Bên này, Dương Thanh có ý định nể tình không ra tay nặng để giữ một con đường sống cho bọn họ. Nhưng đối phương hoàn toàn không cần tình cảm đó của anh, vậy nên anh đành đưa bọn chúng xuống gặp Diêm Vương.
Anh vận chuyển linh khí trong tay, vung tùy ý lên trước mặt. Nhưng thoắt cái, mười mấy người đối diện anh đã ngã xuống đất.
“Cuối cùng thắng nhóc này là ai? Chẳng lẽ, nó sử dụng yêu thuật gì mới làm cho tất cả đệ tử của hai tông môn lớn như chúng ta mất mạng sạch như thế chứ?”
Hai người còn đang rất kiêu căng, lúc này gương mặt đã trắng bệch chảy đầu mồ hôi, từng giọt to bằng hạt đậu. Cơn ớn lạnh cả người từ bàn chân chạy dọc theo sống lưng lên đến trời.
Lúc này, bọn họ mới ý thức được hôm nay đá trúng ván sắt rồi.