Đấu Phá Thương Khung

Chương 1606: Yên Tĩnh!



Khi nghe tin liên minh đại quân rút về tổng bộ của Thiên Phủ Liên Minh thì toàn cõi Trung Châu đều phải rung chuyển bởi tin tức này. Tam đại viễn cổ chủng tộc, cùng với bá chủ toàn cõi Trung Châu – Thiên Phủ Liên Minh, lấy thực lực của nhóm liên quân ấy thì sức mạnh đúng là không cách nào đo đếm được. Dưới gót sắt của bọn họ, mọi lực lượng đối kháng đều chắn chắn sẽ hôi phi yên diệt mà thôi.

Khi ngọn lửa hoảng sợ trong lòng mọi người còn chưa được yên thì tin tức liên quân có một trận quyết chiến với Hồn Tộc đã được truyền ra. Dù sao sự kiện Liên quân đại chiến với Hồn Tộc ở Táng Thiên Sơn Mạch thật sự là quá kinh thiên động địa. Một trận đại chiến mang tầm vóc nhường ấy dù muốn không có người chú ý thì quả thật rất khó khăn. Bởi vậy, sau khi tràng đại chiến của hai bên đã hạ màn thì tin tức về nó cũng theo hành trình quay về của Liên quân mà truyền bá khắp mọi ngõ ngách Trung Châu.

Khi biết được mục tiêu tiến đánh của Liên quân là Hồn Tộc thì một số thế lực không có giao hảo với Thiên Minh Liên Minh thầm thở phào nhẹ nhõm. Bất quá sau đó thì với khứu giác nhạy cảm của bọn họ đã thầm cảm thấy được sẽ có một cơn lốc chiến tranh kinh khủng nhất trong vòng nghìn năm trở lại đây sẽ rất nhanh bùng phát, cuốn lấy mọi thế lực ở Trung Châu này vào trung tâm của nó. Trình độ khốc liệt so với bất cứ một cuộc đại chiến nào phát sinh trước đó chỉ sợ phải mãnh liệt hơn gấp nhiều lần.

Trước khi cơn cuồng phong này nổi lên, không ít thế lực đều cảm thấy vô cùng bất an. Trận giao thủ kinh khủng như thế chắc chắn sẽ gây nên một sự phá hoại vô cùng to lớn trên toàn cõi Trung Châu. Đối với những thế lực này mà nói, hiển nhiên đó là một nguy cơ không hề nhỏ. Trận đánh kinh thiên này bọn họ chỉ cần dính lây một chút thôi thì chỉ sợ phải nhận lấy hậu quả gia phá thân vong rồi.

Bởi vậy, nương theo đám người Liên quân rút về trú đóng ở Thiên Phủ Liên Minh thì những thế lực lân cận đó cơ hồ đều phải rút lui về sau, sợ đến lúc khai chiến vạn nhất bọn họ bị vạ lây thì đúng là thê thảm.

Vào lúc Trung Châu đang dấy lên tràng chấn động mạnh như thế, nhưng đám người Tiêu Viêm vẫn không hề để tâm chút nào. Hồn Tộc mặc dù gây đủ chuyện ác ở Trung Châu nhưng bọn họ cũng không vì thế mà triển khai đại chiến toàn diện với bọn chúng. Bởi vậy, khi đại chiến diễn ra bọn họ vẫn duy trì thế trung lập của mình. Vì thế Tiêu Viêm vẫn chưa muốn khai chiến với bọn chúng vào lúc này.

Đại quân sau khi trở lại Tinh Giới, có vô số việc cần phải làm sau đó. Bất quá may là có đám người Dược lão trợ phụ trách nên Tiêu Viêm cũng không cần phải đau đầu vì việc ấy, dù sao đối với công việc quản lý, hắn quả thật không quá am hiểu.

Trở lại Tinh Giới rồi Tiêu Viêm cũng thầm thở dài một hơi. Đại chiến kịch liệt như thế, mặc dù là hắn, sau khi nghỉ ngơi xong cũng cảm thấy thoáng uể oải. Cho nên trong lúc đám người Dược lão đang bận rộn dàn xếp quân vụ thì hắn mang theo Tiêu Chiến cùng hai nàng Huân Nhi về ngọn núi của mình.

Những người trên núi khi sau khi nghe được tin Tiêu Viêm trở về thì khi hắn xuất hiện trước mặt của bọn họ, lập tức đám người liền nhào vào hắn, mừng rỡ không thôi.

“Tiêu Tiêu đến đây… Đến đây với gia gia đi nào!”

Tiêu Tiêu bây giờ đã xinh xắn vô cùng, hơn nữa cô nhóc được di truyền từ mẫu thân, mới nho nhỏ tuổi như thế đã là một tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, có thể tưởng tượng sau này nàng lớn lên chắc chắn sẽ giống hệt mẫu thân nàng là một trang họa quốc ương dân rồi.

Khi nghe Tiêu Chiến gọi, đôi mắt to tròn của Tiêu Tiêu nhẹ chớp chớp, nhìn Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh Tiêu Viêm. Mặc dù nàng đối vị gia gia này có đôi chút xa lạ nhưng nàng vẫn ngọt ngào gọi một tiếng: “Gia gia..”

“Ha ha….cháu ngoan quá!”

Khi Tiêu Tiêu vừa xuất hiện, ánh mắt của Tiêu Chiến bỗng nhiên dừng hẳn ởcô nhóc. Khuôn mặt già nua của ông bởi vì kích động cùng hưng phấn mà đỏ bừng. Khi nghe được tiếng thưa nhu thuận của Tiêu Tiêu, những nếp nhăn trên mặt ông bỗng nhiên giãn ra rất nhiều, đôi mắt cũng sáng lên, cười vui sướng đáp lời cô.

Nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Chiến tràn ngập vẻ kích động, Tiêu Viêm chỉ có thể cười bất đắc dĩ. Người già quả thật rất thích tiểu hài tử, trong mắt của bọn họ thì huyết mạch của gia tộc được phát triển là chuyện trọng yếu nhất.

“Đến đây nào, cho gia gia ôm một cái!”

Tiêu Chiến cười ha ha, đoạt ngay lấy Tiêu Tiêu đang trong tay của Tiêu Viêm, ôm cô nhóc vào lòng. Khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn chạm vào khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiêu khiến cô bé không khỏi khó chịu, thốt lên: “Râu…đau…”

“Ha ha…”

Thấy vậy Tiêu Chiến không nhịn được mà cười lên ha hả, ông cười đến chảy cả nước mắt. Mấy chục năm rơi vào tay Hồn Tộc, ông cơ hồ đã tuyệt vọng. Sau khi kiến thức được lực lượng của Hồn Tộc thì ông càng khó tưởng tượng rằng mình có thể chạy trốn từ trong tay của bọn chúng. Có đôi khi, ông không hề hi vọng Tiêu Viêm đi cứu mình, bởi như thế quá nguy hiểm.

Song khi mộng đẹp đã thành, Tiêu Chiến biết rằng tuy mình tin tưởng vô cùng vào Tiêu Viêm nhưng ông quả thật đã đánh giá thấp năng lực của con trai mình rồi.

Niềm thiên luân chi nhạc* như vậy đối với người từng lâm vào cảnh tuyệt vọng như hắn quả thật là một cuộc sống thần tiên.

(*Thiên luân chi nhạc: cuộc sống hạnh phúc, đầm ấm.)

Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Chiến như thế, bàn tay Tiêu Viêm liền nắm chặt lại, Thải Lân và Huân Nhi đứng bên cạnh cũng không cầm được mà rơm rớm nước mắt.

“Phụ thân đi vào nghỉ ngơi trước đi, trong lúc đang còn rãnh rỗi này vừa lúc con có thể giúp cha điều dưỡng thân thể một chút!”

Tiêu Viêm mỉm cười đáp, sau đó quay sang Thải Lân:

“Nàng phái người quay về Gia Mã đế quốc đem Nhị ca của ta đón về đây nhé, bảo là phụ thân đang chờ!”

Thải Lân nhẹ gật đầu đáp ứng, rồi liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng hình xinh đẹp của Thải Lân đi khuất, Tiêu Viêm nhẹ thở dài một hơi, trong lòng thầm nói:

“Đại ca, nhị ca… Lời hứa hẹn của đệ với các huynh năm xưa cuối cùng cũng đã thực hiện được rồi!”

Cuộc sống sau trận đại chiến đúng là vô cùng yên ả. Liên quân trú đóng ở tổng bộ Thiên Phủ Liên Minh cũng không có nhiều cuộc xuất chinh bất ngờ, bất quá sĩ khí của liên quân không vì thế mà giảm sút đi mà ngược lại càng lúc càng sôi sục hơn, vào lúc này bất cứ cá nhân nào cũng biết đây chính là thời khắc quyết chiến sống mái giữa hai siêu cấp thế lực.

Trận kinh thiên đại chiến ở Táng Thiên Sơn Mạch song phương đều có sự tổn thất, nên trong khoảng thời gian nàycả haiđều án binh bất động. Hai phe đều tranh thủ thời gian ngắn ngủi này nhanh chóng hồi phục lực lượng, súc lực chuẩn bị xuất ra một kích chí mạng.

Trong lúc đại quân đang dưỡng sức, người lãnh đạo trận chiến – Cổ Nguyên liền tranh thủ thời gian kìm quân ở Tinh Giới tìm một chỗ bế quan. Mọi người đều biết, hắn muốn đích thân giám sát Hồn tộc, chỉ cần một điểm động tĩnh nhỏ ở Hồn Giới truyền ra thôi đều sẽ được phát hiện ngay. Bất quá, trong khoảng thời gian này cũng ko có động tĩnh gì xuất hiện, phảng phất sau khi Hồn Tộc có được Cổ Ngọc đều lui cả vào bóng tối.

Tình thế cứ liên tục giằng co, thời gian vài ngày liền trôi đi trong nháy mắt. Liên quân sau khi có cuộc nghỉ ngơi sơ bộ rốt cuộc cũng bắt đầu triển khai hành động, lúc này đây, mục tiêu của bọn họ không ai khác – Hồn Điện.

Từ trong Tinh Giới, cường giả như một cơn thủy triều chia làm từng đội bay ra rợp trời. Lấy trung tâm là Thiên Phủ Liên Minh, hướng về các phân điện của Hồn Điện mà phóng đi. Những phân điện của Hồn Điện đã bại lộ từ sớm, bất quá khi đội ngũ liên quân tiến vào thì lại phát hiện nó chỉ là những đại điện rỗng tuếch, chỉ có vài tên tép riu thủ hộ bên trong. Với sức của mấy tên này cơ bản là không thể tạo nên bất cứ một sự chống đỡ mang tính uy hiếp nào.

Dưới sự tấn công trải thảm một cách toàn diện của Liên quân, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi tất cả các phân điện của Hồn Điện đều trở thành những đống đổ nát, thậm chí đến cả hai đại điện Thiên và Địa của bọn chúng đều phải chôn vùi dưới gót sắt của Liên quân. Đến lúc này đây, thế lực chấn nhiếp cả Trung Châu một thời đã bị xóa tên trên đại lục một cách hết sức đơn giản.

Việc Hồn Điện bị hủy diệt dễ dàng như thế, ngoại nhân chỉ có thể nhìn bằng con mắt kinh sợ. Một thế lực có thể nói là bá chủ Trung Châu khi ở dưới gót chân của Liên quân thì ra là yếu ớt đến vậy.

Mặc dù người bên ngoài có kinh sợ đến đâu, đám người Tiêu Viêm lại có chút lo lắng. Tình huống nảy sinh như thế hiển nhiên là Hồn Điện đã sớm có chuẩn bị nên đã rút quân sạch sẽ. Hơn nữa điều quan trọng nhất là tất cả các bổn nguyên linh hồn mà các phân điện này cất chứa đã bị Hồn Tộc chuyển đi toàn bộ.

Hồn tộc tộc ra tay cũng thật dứt khoát. Bọn chúng biết khi đối đầu với Liên quân thì chuyện bảo vệ cơ sở Hồn Điện là không thể nào. Đã như vậy bọn chúng cũng liền thuận nước đẩy thuyền. Tác dụng của Hồn Điện cũng đã hoàn thành, bị phá hủy cũng không hề sao cả. Đợi đến khi đại sự của bọn họ thành công thì xây lại vài cái Hồn Điện cũng là việc nhanh chóng mà thôi. Đến lúc đó, cả đại lục đều phải cúi đầu khuất phục trước bọn họ.

Khi Hồn Điện bị tiêu diệt, đoàn Liên quân cũng chỉ có thể thu hồi, sau đó liền thiết lập vô số cơ sở ngầm ở bên ngoài Hồn Giới để đề phòng bất cứ biến cố nào.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ thông qua việc thành lập không gian thông đạo trực tiếp từ Tây Bắc Đại Lục tiến vào Tinh Giới. Phụ tử gặp mặt tự nhiên là không thể thiếu màn khóc lóc khi gặp nhau. Người chứng kiến chung quanh đều phải một phen cảm động, có ai ngờ một gia đình đang vui vầy tự nhiên vì Hồn Tộc xuất hiện mà phải tan tác.

Sau khi gặp lại hai vị huynh trưởng, Tiêu Viêm cũng được một khoảng thời gian hưởng thụ cảnh gia đình đoàn viên. Trong khoảng thời gian ấy, hắn cũng hỏi thăm một ít chuyện tình của thế lực mà mình đã kiến tạo năm xưa – Viêm Minh. Hôm nay nó đã là long đầu ở khu vực Tây Bắc, bất quá Tiêu Viêm cũng không có ý mượn thế lực của Viêm Minh. Tuy nói Viêm Minh có thể làm long đầu ở phía Tây Bắc nhưng nếu đặt ở Trung Châu thì kỳ thật nó cùng lắm bằng một thế lực trung lưu ở đây mà thôi, có gia nhập vào Liên quân cũng không có tác dụng lớn lắm.

Sau khi hưởng thụ không khí gia đình đoàn viên một thời gian ngắn, Tiêu Viêm cũng bắt đầu thu hồi lại tâm tình. Chuyện Đà Xá Cổ Đế Ngọc rơi vào tay Hồn Tộc vẫn luôn là một cái gai trong tim của hắn. Trải qua trận quyết chiến lần trước hắn cũng đã rõ ràng rồi. Mặc dù hôm nay linh hồn lực mình đã bước vào Đế cảnh nhưng nếu so sánh với Hư Vô Thôn Viêm đã đạt tới Cửu tinh Đấu Thánh vẫn là kém hơn không ít. Cho nên trước khi Hồn Tộc tìm được động phủ Đà Xá Cổ Đế thì hắn cũng phải tìm cách tăng lên thực lực một chút. Có như vậy, lúc đối mặt với Hư Vô Thôn Viêm thì còn có nhiều thêm một vài con át chủ bài.

Bất quá khi đã đạt đến trình độ này , muốn trong một thời gian ngắn khiến cho thực lực tăng lên hiển nhiên là một chuyện hết sức khó khăn. Bởi vậy sau một hồi suy tư, rốt cuộc hắn cũng đánh chủ ý lên Cửu Huyền Kim Lôi đang bị phong ấn trong cơ thể của Tiểu Y.

Linh hồn lực Đế cảnh chính là vốn liếng để hắn dựa vào đó đem lực lượng khủng bố kia luyện hóa vào tay.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.