“Đúng vậy.” Đại sư Thừa Ảnh mặt đầy căm giận: “Ban đầu tôi còn khó hiểu vì sao đã qua chín trăm năm, nhiều quỷ hồn nhà họ Ninh vẫn chưa hồn phi phách tán, hóa ra là dựa vào ngôi nhà kính này để nuôi âm hồn.”
Tôi chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Mặc dù từ lâu tôi đã biết người nhà họ Ninh có thể làm bất cứ điều gì vì mục đích, nhưng hôm nay, tôi như được mở mang thêm lần nữa,
Vì mục đích riêng của họ, họ có thể bức hại bao nhiêu người vô tội?
“Đặt chuyên nhà kính này sang bên đi.” Tiết Phong thở dài: “Lần này chúng ta đến để điều tra nhà cũ của nhà họ Ninh, nhưng bây giờ, chúng ta thậm chí còn không tìm thấy nhà cũ thực sự của nhà họ Ninh.”
Đúng vậy.
Thuật Kỳ Môn Độn Giáp trải rộng khắp núi Hồng Diệp, Nguyệt Nguyệt và cụ Mạc chỉ biết vị trí của ngôi nhà kinh này, nhưng nhà cũ thực sự của nhà họ Ninh ở đầu thì không ai biết.
“Thực ra cũng không phải là không có cách tìm được nhà cũ thực sự của nhà họ Ninh, nơi các người muốn tìm.” Lúc này, Nguyệt Nguyệt bồng lên tiếng giòn giã.
Vì sự giúp đỡ đầy nghĩa khi của Nguyệt Nguyệt ngày hôm nay, mọi người đều tin tưởng cô ấy hơn rất nhiều, khi nãy bàn về nhà kính cũng không tránh cô ấy.
“Cách nào?” Tiết Phong hỏi đầy hứng thủ.
Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt: “Người nhà họ Chung chắc chắn biết vị trí nhà cũ thực sự của nhà họ Ninh.”
Tiết Phong khẽ cau mày: “Nguyệt Nguyệt, em nói nghe đơn giản lắm, nhưng sao người nhà họ Chung có thể nói cho chúng ta biết chứ?”
“Tôi đoán, người nhà họ Chung muốn bảo vệ nhà cũ nhà họ Ninh, nên chắc chắn họ sẽ kiếm tra định kỳ.” Nguyệt Nguyệt nói: “Vi vậy, nếu ai đó trong chúng ta có thể lẻn vào nhà họ Chung và lén đi theo họ, có lẽ sẽ tìm được nhà cũ nhà họ Ninh nhỉ?”
“Cô nói thì nghe dễ lắm, trưởng thôn cũng đã nói, người nhà họ Chung ít giao du với bên ngoài, vốn không có cơ hội tiếp xúc gi, ngoài trừ tìm người giúp việc nhà họ..” Tiết Ngạo Thiên nói được một nửa, ánh mắt ông ta bỗng sáng lên và nhìn về phía tôi.
Lòng tôi nặng trĩu.
Tôi biết Tiết Ngạo Thiên đang suy nghĩ gì. Người nhà họ Chung sẽ thuê những cô gái có bát tự thuần âm làm người giúp việc vào hàng năm, vừa khéo là tôi phủ hợp với điều kiện này.
Tôi lạnh lùng nhìn Tiết Ngạo Thiên.
Lúc trước gã này bắt tôi làm mòi nhử còn chưa đủ, lần này còn muốn tôi đi nằm vùng ư?
Tiết Ngạo Thiên vốn không thèm để ý tới thái độ của tôi, ông ta chỉ nhìn Tiết Xán đầy mong đợi và nói: “Tiết Xán đại nhân, ngài cảm thấy cách này.”
“Không được.” Tiết Xán không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay đề nghị của Tiết Ngạo Thiên. Tiết Ngạo Thiên và đảm người nhà họ Tiết đều sững sở.
Rõ ràng là Tiết Xán rất muốn tìm được nhà cũ nhà họ Ninh, họ cứ tưởng hán sẽ đồng ý đấy tôi ra không chút do dự, giống như lần tiểu quỷ nhà họ Tiết trước đây vậy.
Chẳng ngờ, lần này Tiết Xán lại từ chối nhanh chóng đến thế.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, bèn nhìn về phía Tiết Xán thì thấy hắn cũng đang nhìn tôi.
Đôi mắt đen nhánh hơn cả đêm đen này làm người ta không thể nhìn thấu.
“Tiết Xuân đại nhân, tại sao.” Tiết Ngạo Thiên không cam lòng.
“Vợ của tôi tới lượt ông phải khoa tay múa chân sao?” Tiết Xán lạnh lùng nói.
Tiết Ngạo Thiên càng khiếp sợ hơn và không dám nói nữa.
Mặc dù tôi và Tiết Xán đã kết hôn từ lâu, nhưng đám người nhà họ Tiết này chưa từng để tôi vào mắt, họ nghĩ tôi chỉ là một món đồ chơi mà họ dàng tặng cho Tiết Xán.
An Tố ơi An Tố, nam sắc hại người đấy, đừng sa vào.
“Vậy anh có cách nào khác không?” Sau khi xua tan chút rung động trong lòng này, tôi hỏi.
Tiết Xản hơi nhíu mày.
Tôi biết hắn không có.
“Nếu đã vậy thì hãy để tôi thử một lần đi.” Tôi nói: “Lẽ nào chúng ta vẫn phải lề mề trong cái thôn nhỏ tôi tàn này sao?”
Trong mắt Tiết Xán lỏe qua chút do dự.
“Được rồi, em có thể đến nhà họ Chung Một lát sau, hắn đáp: “Chỉ có điều, tôi sẽ đi cùng em.”
Tôi ngẩn ra: “Anh lén vào nhà họ Chung với tôi bằng cách nào?”
Tiết Xán không trả lời mà chỉ lấy ra một chiếc vòng tay màu xanh ngọc từ trong túi, nó giống hệt cái đã bị người khác giẫm nát mà hắn đã cho tôi lúc trước.
Tiết Xán thấy tôi ngạc nhiên bên giải thích: “Tôi đã tìm thợ quỷ sửa chữa nó.”
Đứt lời, hắn đeo chiếc vòng tay lên cố tay tôi và nói tiếp: “Linh hồön của tôi sẽ ấn náu trong chiếc vòng ngọc và đi vào nhà họ Chung cùng với em.”
Tôi cũng hơi lo lăng về việc lén vào nhà họ Chung, khi nghe thấy Tiết Xán sẽ đi cùng mình, tôi thở phào nhẹ nhom.
“Um.”
Ngày hôm sau, Tiết Xán nói kế hoạch này cho những người khác, Mọi người hết sức đồng ý, nhưng có một vấn đề..
“Những quỷ hồn nhà họ Ninh vẫn luôn tìm kiếm An Tổ. Nếu người nhà họ Chung thực sự trung thành với nhà họ Ninh thì chắc chắn cũng biết chuyện của An Tố, đây không phải dê vào miệng cọp à?”
“Việc này dễ giải quyết.” Người nói là Tiết Phong: “Chỉ cần để An Tổ dịch dung là được không phải sao?”
“Con nói nghe nhẹ nhàng lâm.” Đại sư Thừa Ảnh nhíu mày: “Trong thời đại này, người biết dịch dung còn ít hơn người biết huyền học, chúng ta đi đâu mà tìm?”
Tiết Phong vẫn cười hì hì như cũ: “Không cần tìm, Nguyệt Nguyệt nói cho con là cô ấy biết.”
Tôi ngạc nhiên.
Nguyệt Nguyệt có cả khả năng này u?
“Con lại nghe ngóng chuyện của con gái nhà người ta hồi nào đấy?” Đại sư Thừa Ánh tiếc không thể rèn sắt thành thép mà măng.
Tiết Phong cười vô tư và không trả lời.
Chúng tôi nhanh chóng nhớ Nguyệt Nguyệt dịch dung giúp tôi.
Quá trình dịch dung rất phiền phức, đám đàn ông đều ra ngoài bàn chuyện của nhà họ Chung, chỉ để lại tôi và Nguyệt Nguyệt ở trong phòng.
Nhưng hôm nay, những lời của Tiết Xán buộc họ phải nhìn tôi với con mắt khác.
Ngay sau đó, họ lập tức cười xòa và nói với tôi: “Cô An Tổ, thật ngại quả, mới nãy do chúng tôi nôn nóng nên đầu óc Tiêu muội.”
Tôi cười khẩy và không thèm để ý họ.
Chúng tôi đã thảo luận rất lâu nhưng không thể nghĩ ra một phương pháp khả thi thứ hai, chỉ có thể trở về đi ngủ.
Ban đêm, tôi nàm trên giường và cám nhận cái ôm lạnh lẽo của Tiết Xán. Sau một hồi lâu phân vân, tôi nói: “Tiết Xán, hãy để tôi đến nhà họ Chung đi.”
Tiết Xán đã giúp tôi rất nhiều trong chuyện An Nhân hãm hại tôi trước đó. Tôi không thích nợ tình nghĩa người khác. Nếu là chuyện tôi có thể làm, dĩ nhiên tôi muốn giúp hắn.
“Không được.” Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là Tiết Xán lại bác bỏ.
“Vi sao không được?” Tôi cau mày,
“Quá nguy hiểm.”
Tôi sững sờ.
“Không sao đâu. Tôi khẽ cong môi: “Lần trước tôi làm mồi nhử tiểu quỷ ở nhà họ Tiết, anh đã nói rồi mà, anh sẽ bảo vệ chu toàn cho tôi.”
Tôi cảm thấy Tiết Xán hơi đờ người ra. Ngay sau đó, hân xoay tôi lại về hướng của mình.
Trong bóng tối, đồi mất hãn tóa sáng như những vì sao,
“Vẫn không được.” Hắn đáp.
“VI…”
“Bởi vi tôi không thể để em gặp một chút nguy hiếm nào.” Tiết Xán nhìn thắng vào tôi.
Tiết Xán nói rất nghiêm túc, tôi cảm thấy trái tim mình đã đập lỡ nửa nhịp.
Tôi vội vàng véo bắp đùi của mình.
Thuật dịch dung của Nguyệt Nguyệt gần giống như trang điểm, chỉ có điều những thứ cô ấy sử dụng hoàn toàn tự nhiên, vì vậy không có vấn đề gì khi dán lên mặt lâu ngày.
Chỉ thấy cô ấy vẽ làn da tôi thô ráp hơn, còn vẽ thêm rất nhiều đốm đỏ bị cháy nắng, rồi làm dày môi, vẽ mắt nhỏ. Sau một hồi giày vò này, tôi nhìn mình trong gương, đúng là trong tôi khá giống một cô gái nông thôn người bản địa.
“Cảm ơn Nguyệt Nguyệt.” Tôi nói với cô ấy.
“Không có gì.” Nguyệt Nguyệt mỉm cười, nhưng biểu cảm của cô ấy hơi lạ, trông như muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Tôi nhận ra sự khác thường của cô ấy bèn hỏi.
Đôi mắt của Nguyệt Nguyệt hơi lập lòe, cô ấy dè dặt nhìn thoảng qua ngoài cửa và sau khi đảm bảo trong phòng chỉ có hai chúng tôi, rồi mới khom xuống lại gần bên tai tôi và nhỏ giọng nói: “Chị An Tố, chị phải cẩn thận với anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!