Chọc Tức Vợ Yêu Mua Một Tặng Một

Chương 77: Thật muốn lừa về nhà



Giang Mục Dã dùng giọng điệu như tra hỏi khiến cho Ninh Tịch cảm thấy khó chịu, cô nhíu mày: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”

Giang Mục Dã bực tức đi quanh một vòng, sau đó trợn mắt nhìn cô: “Ninh Tịch, bà thật sự không muốn sống nữa à, ngay cả Lục Đình Kiêu cũng dám dây vào, không biết là chơi với lửa thì có ngày chết cháy à?”

“Tôi thích chơi với lửa, cậu quản được sao?” Bởi vì không thích giọng điệu của Giang Mục Dã nên thái độ của Ninh Tịch cũng không tốt.

“Bà…” Giang Mục Dã gần như muốn bùng nổ, cuối cùng nện một đấm lên cây cột sau lưng cô: “Ninh Tịch, tôi không nói đùa, mà là có lòng tốt nhắc nhở bà, nếu không bà chết như nào cũng không biết đâu! Bà có biết! Lục Đình Kiêu là ai hay không? Bà nghĩ anh ta giống mấy tên nhà giầu trước đây bà hay trêu ghẹo sao?”

Ninh Tịch trợn mắt trừng anh ta: “Ông nghĩ tôi ngu sao? Đương nhiên là tôi biết rồi!”

“Bà biết mà còn…”

“Tôi còn làm sao? Ông thấy tôi ngủ với Lục Đình Kiêu hay như thế nào?”

“Bà…” Giang Mục Dã dần dần bình tĩnh lại, thật ra thì sâu trong nội tâm anh ta cũng hiểu Ninh Tịch không thể nào ngu đến nỗi làm ra loại chuyện như vậy, vì thế anh ta đè lửa giận lại, hít sâu một hơi nói: “Vậy bà nói cho tôi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

Ninh Tịch cũng cảm thấy cứ tranh cãi mãi với Giang Mục Dã về vấn đề này thì thật là ấu trĩ. Hôm nay có quá nhiều chuyện kích thích nên động tí đã không kiềm chế được.

Vì vậy cô cũng bình tĩnh lại, giải thích với Giang Mục Dã: “Lúc trước tôi cứu Tiểu Bảo.”

Giang Mục Dã hơi kinh ngạc: “Bà cứu Tiểu Bảo? Tiểu Bảo bị làm sao?”

“Hơn nửa tháng trước, Lục Cảnh Lễ mang Tiểu Bảo tới quán bar, chắc là thằng bé ghét tiếng ồn ào náo nhiệt nên vô tình trốn vào kho hàng, sau đó lại bị nhân viên khóa cửa lại…”

Khóe miệng Giang Mục Dã giật giật: “Mang Tiểu Bảo tới quán bar? Đây đúng là chuyện mà ông cậu không đáng tin kia của anh có thể làm. Sau đó thì sao? Chuyện này thì liên quan gì đến bà?”

“Lúc ấy chẳng phải tôi đang chuẩn bị tham gia thử vai cho Thiên Hạ sao, Thường Lị không muốn cho tôi đi nên nhốt tôi vào kho hàng đó…” Ninh Tịch giải thích ngắn gọn những chuyện xảy ra về sau.

Giang Mục Dã kiên nhẫn nghe xong, nói: “Được, tôi hiểu rồi, là bởi vì bà đã cứu Tiểu Bảo nên mới quen Lục Đình Kiêu, thế thì Lục gia chỉ cần cho bà một khoản tiền coi như cám ơn, sau đó là GAME – OVER, mỗi người một ngà mới đúng chứ! Tại sao bà vẫn còn qua lại với Lục Đình Kiêu? Lại còn ở lại nhà của anh ta nữa!”

Ninh Tịch lược bỏ tình tiết Lục Đình Kiêu nói muốn lấy thân báo đáp kia, nói: “Bởi vì Tiểu Bảo bị dọa sợ, tôi cứu nó ra nên nó rất ỷ lại vào tôi, thế là Lục Đình Kiêu mới nhờ tôi trước khi tiểu Bảo ổn định lại tinh thần đến Lục gia ở tạm, tùy thời làm thuốc an thần cho Tiểu Bảo, hiểu chưa?”

Nghe đến đây sắc mặt giận dữ của Giang Mục Dã mới dịu xuống, nhưng vẫn còn một chút không chấp nhận được, lầm bầm nói: “Bà có chắc chỉ bởi vì thế? Biết bao nhiêu người phụ nữ muốn được gả vào Lục gia, bà thật sự không có ý đồ gì với anh ta?”

Ninh Tịch nhướng mày, sâu xa nói: “Nếu nói có ý đồ gì thì tôi có nhưng là với Tiểu Bảo, thằng bé thật sự là quá đáng yêu, thật muốn bắt về nhà làm người tình bé nhỏ!”

Giang Mục Dã câm nín nhìn cô một cái, vuốt trán nói: “Dù sao thì tốt nhất là bà đừng có tâm tư gì, hào môn không giống như bà tưởng tượng đâu!”

Ninh Tịch cười lạnh một tiếng: “Ông biết tôi tưởng tượng như nào à?”

Cái cô ghét nhất chính là cái gọi là “giới xã hội thương lưu”, phù phiếm giả tạo, ai ai cũng đều mang mặt nạ cho mình…

Thật vất vả mới rời khỏi được Ninh gia, sao có thể nhảy vào hố lửa lần nữa?

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.