Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2560: Vấn tiên hoàng tuyền (139)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lục Vinh không muốn nói tiếp, trực tiếp nói điều kiện với Sơ Tranh.

“Tôi cần nó, tôi chỉ cần nó giúp tôi hoàn thành một chuyện, cô để tôi đi đi, sử dụng xong tôi sẽ trả lại cho cô, cam đoan không làm hại nó một chút nào.”

Sơ Tranh khẽ nhếch đuôi lông mày: “Ông đang nói điều kiện với tôi?” Đã lâu lắm rồi không thấy người to gan như vậy… Ừm, còn không biết có phải là người không.

Lục Vinh này kỳ kỳ quái quái.

Cho dù Lục Vinh biết có thể mình không làm hại được Tinh Kiều, ngưng người ở trong tay ông ta, ông ta cảm thấy có thể đánh cược một phen, bày ra khí thế: “Cô cũng không muốn nhìn thấy nó chết ở đây chứ?”

“Người chết là ai thì cũng không nhất định.” Sơ Tranh hất cằm, “Người ông bắt là chủ nhân của Vấn Tiên Lộ đấy, trên người thằng bé có ấn ký của Vấn Tiên Lộ, chỉ bằng ông, không giết được nó.”

Lục Vinh: “…”

Lục Vinh: “???”

Vào một buổi chiều của ngày nào đó, người của Vấn Tiên Lộ tận mắt nhìn thấy Vấn Tiên Lộ có một mảnh phòng ở bị sập.

Trên đầu tất cả mọi người đồng thời hiện ra một câu ——

Thằng nào to gan vậy! Không muốn sống nữa sao?

Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy thằng to gan kia, bị Sơ Tranh ấn trong phế tích đánh tới tấp.

Nếu không phải Liễu Trọng đi qua ngăn cản, thì họ đã có thể tiến hành quá trình nhặt xác ngay tại chỗ rồi.

Sơ Tranh bị Liễu Trọng chặn ở bên ngoài, toàn thân cô gái bốc lên khí thế hung sát.

Chó điên bắt vật nhỏ nhà cô thì cũng thôi đi.

Còn dám nổ phòng ở nhà cô.

Sửa phòng không cần tiền sao?!

Đang yên lành nói chuyện với ngươi, ngươi lại đi làm nổ phòng.

Mẹ, sao không nổ chính ngươi đi.

Liễu Trọng chỉ mới phân tâm một chút, thì Sơ Tranh đã mò đâu ra một chuỗi pháo đốt.

Liễu Trọng: “…”

Không cần, không cần đâu!

Thật sự không cần đâu mà!

“Nha đầu, cháu còn chưa hỏi chuyện ông ta đâu, cháu nhìn thân thể ông ta đi, có thể chống đỡ qua sao? Không thể!!”

Liễu Trọng ngăn Sơ Tranh lại.

Sơ Tranh nghĩ lại cũng thấy đúng, nói nghiêm túc: “Vậy chờ hỏi xong rồi nổ.”

Liễu Trọng: “…”

Cô nhét pháo trong tay cho Liễu Trọng: “Cất đấy cho cháu.”

“…”

Lục Vinh có chuẩn bị mà đến, mấy sinh vật mô phỏng người mà ông ta gọi tới đều chứa hệ thống tự bạo.

Cũng không biết đã làm cải tiến gì, uy lực còn khá lớn.

Lúc ấy Tinh Kiều còn ở trong tay Lục Vinh, Sơ Tranh biết có lẽ ông ta còn có hậu chiêu gì, nhưng không nghĩ tới là loại thao tác thô bạo này.

Cho nên để Lục Vinh làm nổ thật.

Sơ Tranh nhớ tới còn chưa móc Tinh Kiều ra, nhanh chóng đi moi nhóc con từ trong phế tích ra.

Trên người Tinh Kiều có hơi bẩn, nhưng không bị thương.

“Sư phụ, thân thể em…”

“Ồ, không sao, chỉ cần không phải vết thương trí mạng, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn, đây là phúc lợi thuộc về em.”

“Vậy là sẽ mãi mãi không phải chết sao?”

“Nghĩ nhiều rồi.” Sơ Tranh giơ tay điểm lên vị trí trái tim cậu bé: “Nếu như một kích mất mạng, thì vẫn sẽ chết.”

“Ồ.”

Tinh Kiều kéo căng khuôn mặt nhỏ nhẹ gật đầu, biểu thị mình hiểu rồi.

Tinh Kiều dừng vài giây, lại nói: “Trước đó có một chùm sáng, bắn người kia ra…”

“Trước khi kịp tạo thành vết thương trí mạng cho em, sẽ tự động bảo vệ em.”

Tinh Kiều: “Nếu là vậy, vậy em sẽ mãi mãi không chết sao?”

Sơ Tranh rất là vô tình: “Em sẽ già đi.”

“…”

Sơ Tranh cho người đưa Tinh Kiều đi nghỉ ngơi trước, cô phải đi nghe chuyện xưa… Không phải, thẩm vấn.

“Thứ Lục Vinh gọi tới đều là sinh vật mô phỏng người?”

“Vâng, toàn bộ đều là vậy.” Dạ Nguyệt Lê vừa ghi chép vừa nói: “Những sinh vật mô phỏng người này có chút kỳ quái.”

“Kỳ quái chỗ nào?”

“Khi thì kiểm trắc có Linh trị dao động, khi thì lại không có.”

Sơ Tranh hơi nhíu mày, bảo người máy kiểm trắc lại một lần.

“Hắn nói không sai, lúc có lúc không.” Người máy bập bẹ nói.

“Nguyên nhân gì?”

“Không biết, mổ ra xem đi.” Người máy chỉ huy Dạ Nguyệt Lê mổ người.

Dưới sự trợ giúp của người máy, Dạ Nguyệt Lê tìm được một cái thiết bị rất nhỏ trong đầu sinh vật mô phỏng người.

Thứ đó có khí tức của sinh vật không biết.

Nguyên lý khá tương tự như mảnh kim loại của Giang Vân Lý.

Bên trong có tàn phiến của sinh vật không biết.

Thủ pháp này…

“Sinh vật mô phỏng người nào cũng có cái này cả.” Dạ Nguyệt Lê kiểm tra hết từng sinh vật mô phỏng người một: “Có lẽ ông ta thông qua cái này, liên hệ hoặc khống chế những sinh vật mô phỏng người này.”

“Ừ…” Sơ Tranh cầm người máy ở trong tay: “Đi xem ông ta một chút.”

Trên người Lục Vinh vẫn luôn có khí tức của sinh vật không biết.

Tình huống thân thể ông ta cũng không đúng…

Không biết đã làm những gì.

Phải tới hỏi ông ta mới biết được.

Sơ Tranh còn có một suy đoán không quá phù hợp… Người mà Giang Vân Lý nói, có phải chính là Lục Vinh không?

Lục Vinh bị Sơ Tranh đánh một trận, giờ đang thoi thóp, giống như sắp tắt thở.

Dạ Nguyệt Lê còn có chút lo lắng.

Nhưng chờ anh ta quan sát một hồi, anh ta lại phát hiện Lục Vinh đang từ từ khôi phục lại.

Mặc dù vẫn là dáng vẻ như sắp treo đến nơi ấy, nhưng rõ ràng còn có thể chống đỡ một thời gian.

Lục Vinh bị giam trong một cái lồng to lớn, trên chiếc lồng quấn những nhánh dây leo màu xanh, giữa phiến lá có những đóa hoa nhỏ màu đỏ nhú lên.

Nếu như đơn thuần chỉ xem hình ảnh này, thì đúng là có mấy phần duy mỹ.

Sơ Tranh tự kéo một cái ghế tới, cái ghế ma sát trên mặt đất, âm thanh kia hơi chói tai.

Lục Vinh nằm sấp trong lồng giả chết.

Sơ Tranh đạp chiếc lồng một cước, “Biết ông tỉnh rồi, đừng có giả chết.”

Lục Vinh vẫn giả chết.

“…” Được thôi. “Tôi muốn giết chết ông rất dễ dàng, ông nhất định muốn tiếp tục giả chết?”

Lục Vinh: “…”

Lục Vinh chậm chạp ngẩng đầu, con ngươi đục ngầu vằn lên tia máu, tất cả đều là âm trầm phẫn nộ và oán độc.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Sơ Tranh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, mũi chân hướng về phía ông ta.

Lục Vinh muốn túm lấy chiếc lồng ngồi dậy.

Nhưng khi ngón tay ông ta vừa đụng phải, thì giống như bị điện giật, bỗng nhiên rụt về.

Ngón tay giống như bị thứ gì cắn một cái, đã chảy máu.

“Quên nói với ông, thứ này đã lâu lắm rồi chưa được ăn ngon, rất đói, tốt nhất ông nên giữ một khoảng cách với nó.”

Lục Vinh: “…”

Dây leo trên chiếc lồng phảng phất như đang đáp lại cô, sạt sạt sạt lay động, hoa nhỏ màu đỏ chập chờn.

Lục Vinh theo bản năng rụt lại giữa lồng.

“Tôi hỏi ông chuyện gì, thì ông hãy thành thật trả lời, tốt nhất đừng vòng vo, nếu không thì câu hỏi của tôi chưa hỏi xong, bọn nó đã không chờ được ông nữa rồi.”

Lục Vinh nhìn những dây leo kia bắt đầu sinh trưởng.

Tốc độ không phải quá nhanh, cách ông ta một khoảng cách.

Nhưng không bao lâu nó, nó nhất định sẽ mọc dài ra khắp nơi, ngay cả đỉnh đầu cũng có một nhánh rũ xuống.

Sơ Tranh: “Ông làm những chuyện này, chính là vì muốn đổi thân thể?”

Lục Vinh không lên tiếng, tiếng sạt sạt bên tai lớn thêm không ít, dây leo trước mặt ông ta bỗng nhiên dài ra thêm một đoạn.

“!!!” Ông ta không trả lời, nó còn tăng tốc?

Lục Vinh trừng Sơ Tranh, cắn răng trả lời: “Đúng!”

Sơ Tranh dùng ánh mắt lạnh băng dò xét ông ta, “Thân thể này của ông tàn tạ không chịu nổi, nhìn có vẻ rất thống khổ, đây chính là nguyên nhân ông muốn đổi thân thể?”

“Thống khổ?” Lục Vinh thì thầm một tiếng, sau đó đáy mắt phun lên hận ý khắc sâu trong xương cốt, “Cô căn bản không biết mỗi ngày tôi phải chịu đựng những gì, đó không phải là thống khổ.”

“Đó là… Địa ngục!!”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.