Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2587: Bờ Sông Vong Xuyên (3)



Edit: Mực

Beta: SA

===============

Người kia hôn mê bất tỉnh, Sơ Tranh để Tuyết Hồ mang hắn lên lầu hai.

Tuyết Hồ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao phải cứu người này.

Vừa rồi những người kia hẳn là quỷ sai của Diêm Vương điện.

Bọn họ mà tìm người, kẻ kia có thể là người đơn giản sao?

Coi như Tranh tỷ tỷ có thân phận đặc thù, cũng không thể thật sự công khai đối đầu với Diêm Vương đi?

Mà người này lại không rõ lai lịch…

Tuyết Hồ sắp xếp cho người này xong, hóa thành hồ ly chạy xuống lầu, nhảy đến trước mặt Sơ Tranh, “Tranh tỷ tỷ, khi nào chúng ta đi giáo huấn Phù Nguyệt?”

Tuyết Hồ cũng không lớn, lông toàn thân bóng mượt, vừa nhìn đã thấy vô cùng…

Sơ Tranh nghiêm mặt vươn móng vuốt tà ác của mình ra, ôm Tuyết Hồ lên, ra sức xoa xoa cho đỡ nghiện.

Có khả năng là trước kia Tuyết Hồ cũng từng bị vuốt qua, nên không cảm thấy lạ chỗ nào.

Tuyết Hồ tức giận nói: “Lần này chúng ta nhất định phải dạy dỗ Phù Nguyệt thật kỹ, để cho nàng ta một bài học nhớ đời, đừng có lại dại dột đến trêu chọc Tranh tỷ tỷ.”

“Ừm.” Sơ Tranh thất thần đáp lại.

Tuyết Hồ rất tích cực: “Vậy chúng ta chừng nào mới đi?”

“Khi nào rảnh đã.”

Tuyết Hồ: “Không phải bây giờ chúng ta đang rảnh sao?”

Sơ Tranh: “…”

Hiện tại chỉ muốn sờ lông hoi.

Sơ Tranh trả lời cho có lệ với Tuyết Hồ, đợi cô có thời gian thì đi tìm cái gì mà Phù Nguyệt kia sau.

Tuyết Hồ so với người trong cuộc… À quỷ trong cuộc là cô thì còn kϊƈɦ động hơn nhiều.

Sơ Tranh xoa một trận, thực sự bị lải nhải không chịu được, bèn đuổi Tuyết Hồ đi: “Mi đi hỏi thăm một chút, địa vị của kẻ ở trêи kia là gì.”

Tuyết Hồ: “…”

Tuyết Hồ càng muốn đi tìm Phù Nguyệt gây phiền phức hơn, không muốn đi nghe ngóng tin tức đâu.

Nhưng Sơ Tranh đã có lời, Tuyết Hồ chỉ có thể ủy khuất đi làm.

Tin tức Tuyết Hồ nghe được không nhiều, chỉ biết người kia nghiệp chướng nặng nề, nghe nói là từ mười tám tầng Địa Ngục chạy tới, hiện nay khắp nơi đang tìm kiếm hắn.

Tuyết Hồ ôm cái đầu nhỏ của mình, siêu siêu sợ hãi nói: “Tranh tỷ tỷ, đây chính là đồ tai họa, giữ hắn lại sẽ xảy ra chuyện đó.”

“Nếu mi sợ hãi thì có thể rời đi.”

“Muội sao có thể rời khỏi Tranh tỷ tỷ!” Tuyết Hồ lúc này vội bày tỏ thái độ: “Muội sống là hồ ly của Tranh tỷ, chết cũng là hồ ly của Tranh tỷ!”

“Mi đã chết.”

“…” Tuyết Hồ vung vẩy móng vuốt, “Chuyện này không quan trọng nha, quan trọng là, muội sẽ không rời xa Tranh tỷ tỷ.”

Tuyết Hồ là do nguyên chủ nhặt được bên cạnh sông Vong Xuyên.

Lúc ấy Tuyết Hồ bị mấy con dã quỷ ức hϊế͙p͙, Sơ Tranh thuận tay nhặt được nó, kể từ đó Tuyết Hồ vẫn luôn đi theo nàng.

Người Sơ Tranh nhặt về, vài ngày nay vẫb chưa hề tỉnh, bên ngoài đã có không ít người đang điều tra về hắn.

Bọn họ cũng từng tới chỗ này của Sơ Tranh không dưới ba lần.

Bất quá mỗi lần khi thái độ của Sơ Tranh kiên quyết hơn, đối phương cũng không dám xông vào.

Ngày thứ tư, người kia tỉnh.

Tuyết Hồ phát hiện ra trước, bèn lạch bạch chạy xuống gọi Sơ Tranh.

Sơ Tranh ôm Tuyết Hồ lên lầu.

Người kia ngồi ở bên giường, thất thần nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ, vài con quạ đen bay ngang qua, một chiếc lông vũ đen nhánh rơi trêи bệ cửa.

Tuyết Hồ phi khỏi vòng tay Sơ Tranh, nhảy đến bên cạnh người kia.

“Ngươi đã tỉnh?”

Nam nhân nghe thấy giọng nói, chậm rãi di chuyển con ngươi nhìn sang bên, ánh mắt rơi vào người Tuyết Hồ.

“Đây là nơi nào?” Hắn hỏi.

“Khách điếm Luân Hồi.”

Nam nhân nhíu mày, lại hỏi: “Ta là ai?”

Tuyết Hồ: “…”

Tuyết Hồ chưa kịp cầm theo kịch bản, luống cuống nhìn về sang Sơ Tranh.

Sơ Tranh không nhanh không chậm tiến đến, nâng Tuyết Hồ lên ôm vào lòng, một bên sờ một bên hỏi: “Ngươi không nhớ rõ mình là ai sao?”

Hắn lần theo âm thanh nhìn về phía Sơ Tranh, nửa ngày sau vẫn lắc đầu, “Ta là ai?”

Tuyết Hồ nhỏ giọng thì thào: “Tranh tỷ tỷ, hình như hắn mất trí nhớ.”

“…” Thấy rồi.

Mất trí nhớ rồi qua bàn thế nào!

Sao cô lại phải vác theo con nhỏ qua bàn thế này!

(#Sa: Kỳ thật câu này… Đại Đại viết tắt quá hơi khó hiểu về mặt chữ, theo như ta hiểu thì thẻ ng tốt cùi bắp quá, h còn mất trí nhớ nữa => Gánh nặng cho Sơ Tranh x 2, nên h bả cảm thán chút á:v Nếu sai thì… huhuhu các tỉu bín thái nhắc ta nha…)

Người này không nhớ rõ mình là ai, cũng không nhớ rõ tại sao mình ở đây, lại càng không biết vì sao mình bị đuổi bắt.

Nhưng có điều nhìn hắn có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt di chuyển đánh giá mọi thứ chung quanh.

“Đây là nơi nào?”

“Khách điếm Luân Hồi, Địa phủ.”

“Ta đã chết?”

“…” Cũng có thể, chưa biết chừng nhà anh đã chết cả mấy trăm năm rồi.

Nam tử hơi nhíu mày, dùng tay xoa xoa giữa mi tâm, “Vì sao ta lại ở đây?”

“Có người truy bắt, ta đã cứu ngươi.”

“Cô cứu ta.”

“Ừm.”

“Vậy… Vì sao có người muốn bắt ta.”

“Không biết.”

Người đàn ông ôm đầu, hình như đang cố nhớ lại điều gì đó.

Nhưng mà trừ đau đầu ra thì không nhớ được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Sơ Tranh: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, nơi này rất an toàn.”

Cảm xúc của người này cũng không quá kϊƈɦ động, Sơ Tranh rất dễ dàng trấn an hắn, để hắn nghỉ ngơi thật tốt.

“Tranh tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn để hắn ở lại sao?” Tuyết Hồ ngồi xổm trêи vai Sơ Tranh, cái đuôi to vòng từ phía sau, vắt ở trước ngực cô.

“Ừm.”

“Thế nhưng hắn…” Tuyết Hồ muốn nói con người này rất đáng nghi, nhỡ đâu hắn lừa Chấp pháp đến thì làm sao bây giờ.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Sơ Tranh, Tuyết Hồ lại nuốt ngược những lời này vào trong.

Sơ Tranh xuống lầu, có khách chờ ở trong tiệm, Tuyết Hồ hóa thành hình người đi phục vụ khách hàng.

Nhưng vào lúc này, ngoài tiệm có người đi vào, một đoàn đen đen đỏ đỏ, tất cả đều ăn mặc chỉnh chu, theo phong cách đặc trưng của quỷ sai.

Đám người này Sơ Tranh cũng quen mắt.

“Sơ Tranh đại nhân.” Kẻ dẫn đầu chắp tay hành lễ, “Đã làm phiền rồi.”

“Các ngươi mỗi ngày chạy đến chỗ ta thì có thể tìm được người sao?”

Người kia thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ, “Chúng tôi cũng không có cách nào, đều là nghe lệnh làm việc. Mỗi nơi đều phải tìm, mong ngài thông cảm.”

Biểu cảm Sơ Tranh không thay đổi: “Các ngươi muốn lục soát nơi này của ta?”

Người kia gượng cười nói: “Sơ Tranh đại nhân nói quá lời, tôi chỉ tùy tiện nhìn sơ qua, tùy tiện nhìn sơ qua thôi. Nếu đại nhân thấy tiện thì có thể để cho tôi nhìn xung quanh, vậy sẽ tốt hơn. Chúng tôi cũng là vì an toàn của ngài.”

“Chỗ ta không có người các ngươi muốn tìm.”

“Vâng vâng vâng, ngài chắc chắn sẽ không chứa chấp đào phạm.” Người kia phụ họa, “Chỉ là mệnh lệnh này, chúng tôi cũng không thể chống lại, đại nhân ngài có thể cho chút thể diện không?”

“Ta có thể không cho không?”

“Thế nào, chẳng lẽ Mạnh bà của chúng ta thật sự chứa chấp đào phạm sao?” Một giọng nói quyến rũ ma mị từ bên ngoài truyền vào.

Sau đó ở cửa xuất hiện một bóng hình uyển chuyển, trêи người nàng ta không có mấy mảnh vải che thân, chỗ được che chắn thật sự chẳng bao nhiêu.

Nàng ta vừa xuất hiện, dường như toàn bộ khung cảnh xung quanh cũng thay đổi hẳn.

“Phù Nguyệt!” Ngay lập tức Tuyết Hồ xù lông: “Tranh tỷ tỷ, ả ta lại còn dám đến, mau đánh ả ta, đánh tới khi nào răng rơi đầy đất mới thôi!”

Sơ Tranh: “…”

Chính là con chó này đã cho cô một phần đại lễ gặp mặt?

Bây giờ lại còn dám tìm tới cửa…

Tiểu Hồ Ly nói không sai.

Con chó chết này gan lớn lắm.

Phù Nguyệt lắc lắc eo thon tiến vào cửa, nhướng mày nhìn Sơ Tranh, “Thế nhưng ta nghe nói, nơi cuối cùng đào phạm đang bị truy bắt xuất hiện chính là chỗ này. Vì sao ngươi không thể để người ta lục soát?”

Sơ Tranh: “Tại sao ta phải để mặc cho các người lục soát?”

“Đúng thế, tại sao nhỉ?” Phù Nguyệt vuốt tóc mình, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, “Nếu để ta nói thì, vậy cũng chỉ có một lý do, ngươi đang chứa chấp đào phạm.”

“Ngươi có chứng cớ gì?”

Cơ thể Phù Nguyệt tựa như không xương cốt, dựa vào một quỷ sai, “Vậy ngươi để các vị đại ca này lục soát một chút, nói không chừng sẽ tìm được chứng cớ thì sao? Nếu như không có thì cần gì phải sợ? Mọi người cũng chỉ vì miếng cơm, tội gì phải làm khó xử các vị đại ca, phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.