Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2627: Quà Tặng Vận Mệnh (3)



Edit: Yumi Na – & Sa Nhi

================

“Bác sĩ Sơ, Hạ Cừu có nói chịu chuyện không?”

Đồng nghiệp lúc đang ăn cơm thuận miệng hỏi cô.

“Không có.”

“Haizz… vẫn chưa sao?” Đồng nghiệp rất kinh ngạc, “Hắn thật sự biết nói chuyện không nhỉ?”

Thời gian dài như vậy đến âm thanh còn không phát ra, sẽ không bị câm điếc đó chứ?

“…”

Sơ Tranh không chắc lắm.

Trêи tư liệu cho thấy hắn biết nói chuyện.

Nhưng đã lâu như vậy, cô lại không hề nghe thấy hắn chít tiếng nào.

Có hơi… hoài nghi.

Phải tìm thời gian hỏi một chút.

Chít một tiếng cũng được mà.

Sơ Tranh bận rộn làm việc một ngày, không phải bệnh nhân này muốn phi thuyền, thì cũng có bệnh nhân kia muốn làm vợ của người khác.

Bản thân Sơ Tranh cũng không phải người kiên nhẫn, cho nên cảm thấy công việc này thật sự quá thử thách.

Nếu như vật nhỏ nhà cô không ở đây, cô sớm bỏ gánh không làm.

“Bác sĩ Sơ, bệnh nhân phòng 309 không chịu ăn gì.” Sơ Tranh vừa giải quyết một con hàng ‘ Tổng thống toàn Vũ trụ’ xong, trợ lý đã vội vàng chạy tới.

Phòng 309… Hạ Cừu?

“Sao vậy?”

Trợ lý lắc đầu, “Hôm nay đưa cơm cho hắn, hắn lại không hề nhúc nhích, có gọi cũng không có phản ứng, lát sau còn hất đổ đồ ăn.”

Sơ Tranh: “…”

Trong phòng bệnh.

Hạ Cừu ôm đầu gối co ro trong góc tường.

Y tá đang dọn đồ ăn trêи sàn.

Sơ Tranh bảo y tá ra ngoài trước, sau đó đóng cửa phòng lại, không gian trong phòng đột nhiên yên tĩnh.

“Vì sao không ăn cơm?” Sơ Tranh đi đến chỗ Hạ Cừu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi hắn.

Hạ Cừu có rụt lại không lên tiếng.

Sơ Tranh hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị?”

“…”

Không có trả lời.

Sơ Tranh: “Tâm trạng không tốt?”

Mặc kệ Sơ Tranh hỏi cái gì, Hạ Cừu đều giống như pho tượng, không nói một lời, cũng không động đậy.

Sơ Tranh nhiều lần đều phải kiềm chế ý muốn đánh người.

“Anh không nói cho tôi, làm sao tôi biết chỗ nào có vấn đề?”

“Có chỗ nào anh không thích, phải nói ra tôi mới có thể giúp anh.”

Đầu Hạ Cừu hơi động đậy.

Hắn quay đầu lại thật chậm, tầm mắt đối diện với ánh mắt của cô.

Sơ Tranh: “Đồ ăn hôm nay có thứ gì anh không thích?”

Hạ Cừu chỉ cùng cô đối mặt vài giây, lại ngẩng đầu lên nhìn camera phía sau.

Sơ Tranh nhìn theo hắn một chút.

24 giờ đều có camera theo dõi, nhưng có vẻ như Hạ Cừu không thích camera.

Nói cách khác, khi có camera, hắn sẽ không phản ứng quá nhiều.

“Không sao, không thích thì cứ nói, sẽ không ai nói gì anh.”

Hạ Cừu giơ tay lên, treo giữa không trung.

Sơ Tranh: “???”

Vài giây sau, Sơ Tranh mới phản ứng lại, vội lấy giấy bút ra.

Hạ Cừu viết xuống mấy chữ, hai tay cầm trước ngực, đưa cho Sơ Tranh nhìn.

—— có thật không?

“Đương nhiên là thật, tôi sẽ không lừa anh.” Sơ Tranh cam đoan cùng Hạ Cừu.

Hạ Cừu cúi đầu, theo bản năng cắn bút, suy nghĩ những lời Sơ Tranh nói.

Hiện tại tâm trạng Hạ Cừu đang không ổn định, Sơ Tranh cũng không dám nói hắn đừng cắn.

Sơ Tranh nhìn thời gian, gần năm phút sau, Hạ Cừu lần nữa viết vài chữ.

—— không ăn được mướp đắng.

Sơ Tranh: “…”

Chỉ vì không ăn được mướp đắng, cho nên anh không ăn gì hết?

Nơi này thu viện phí một năm không rẻ, cho nên cơm nước cũng làm dinh dưỡng rất phong phú.

Bình thường nếu người bệnh nói không thích ăn cái gì, bọn họ cũng sẽ cố gắng không cho vào.

Nếu như thật sự không có cách khác, bọn họ cũng chỉ có thể dùng những biện pháp khác dỗ bọn hắn ăn.

Hạ Cừu không nói lời nào, mà thời gian trước đều không xuất hiện tình huống như vậy, cho nên không có người biết hắn không thích ăn gì.

Sơ Tranh nhờ người đưa một phần ăn khác không có mướp đắng.

Cô mang một chiếc bàn nhỏ từ bên ngoài vào, đặt ngay trong góc.

“Anh xem, lần này không có mướp đắng.”

Hạ Cừu giống đứa trẻ nhỏ, nghiêm túc kiểm tra đồ ăn trêи bàn.

Sơ Tranh đưa đũa: “Hiện tại có thể ăn chưa?”

Hạ Cừu lề mà lề mề, một hồi lâu mới cầm lấy đũa, chậm rãi ăn.

Sơ Tranh cảm giác lúc hắn ăn, giống như cuộn phim bị bấm nút tua chậm x8 lần.

Nếu không phải hắn rất đẹp, ai có tâm trạng nhìn hắn ăn lâu như vậy.

Sơ Tranh thấy hắn đã ăn xong, kéo cái bàn nhỏ đi, rút khăn giấy giúp hắn lau khóe miệng.

Hạ Cừu né tránh, nhưng sau lại không né tránh nữa, nhu thuận để Sơ Tranh lau.

“Về sau không thích phải nói ra, hiểu chưa?”

Hạ Cừu lại nhìn camera.

Sơ Tranh: “…”

“Anh không thích camera?”

Hạ Cừu lần này gật đầu rất nhanh.

“Đây là vì sự an toàn của anh, không thể làm khác được.”

Hạ Cừu cúi đầu nhéo ngón tay.

“Thế này đi, trừ ban đêm đi ngủ, ban ngày anh có thể che nó lại, được không?”

Hạ Cừu nắm lấy ngón tay cô, lấy bút viết từ bên cạnh.

—— có thể chứ?

“Có thể.” Sơ Tranh gật đầu.

Hạ Cừu chớp chớp mắt, khóe miệng đột nhiên hơi hơi câu lên.

Hắn bình thường vốn đã đẹp, cười lên càng đẹp mắt.

Sơ Tranh thở ra một hơi, tìm cho Hạ Cừu một cái màn che.

Sau khi che lại, Hạ Cừu rõ ràng rất vui vẻ, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

Buổi chiều Sơ Tranh cho Hạ Cừu một bó hoa, vì không có bình mà được tiệm hoa bó thành một chùm.

Hạ Cừu ôm đầu gối ngồi ở góc tường, không chán ghét nhìn Sơ Tranh để đồ vào trong phòng.

Sơ Tranh đi rồi, Hạ Cừu mới chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ bó hoa, dùng ngón tay nghịch cành hoa qua lại.

Nghịch mấy lần Hạ Cừu mới thôi, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm bó hoa kia.

Không biết đã nhìn bao lâu, Hạ Cừu lui về góc tường ngồi, một hồi nhìn tường một hồi lại nhìn hoa.

Cuối cùng có thể là cảm thấy hoa thật đẹp, cho nên chỉ nhìn chằm chằm vào chúng.

Ban đêm, trợ lý lại tới nói Sơ Tranh, Hạ Cừu lại không ăn cái gì.

Bọn họ làm sao cũng không dỗ được.

Cũng may lần này Hạ Cừu không có lật đổ đồ ăn, chỉ là một người núp ở trong góc, im lặng kháng cự chuyện ăn uống.

“Vì sao lại không ăn?”

Hạ Cừu cử động, từ co người rồi bắt đầu duỗi tay chân, dưới ánh mắt của Sơ Tranh, bưng bát bắt đầu ăn.

“…”

Chơi tôi đấy à?

Hạ Cừu ăn xong, bỏ cái chén xuống, lại đối mặt Sơ Tranh.

Rất giống ở nhà trẻ, bạn nhỏ ăn xong còn đang chờ được khen ngợi.

“Giỏi lắm.” Sơ Tranh lấy kẹo trong túi ra, thả trước mặt hắn.

Biểu cảm Hạ Cừu có chút thay đổi.

Giống như là từ một bầu trời đang nắng chói đột nhiên chuyển âm u.

Sơ Tranh còn chưa kịp hiểu cô lại làm sai ở điểm nào, đã thấy người đối diện nắm mấy viên kẹo, nhét lại vào tay cô.

“Không muốn?”

Hạ Cừu đặt kẹo vào bàn tay cô, sau đó cũng nắm lấy tay Sơ Tranh.

Sau đó đưa từng viên đến chỗ hắn.

“…”

“???”

Chăm trẻ con sao khó vậy.

Hạ Cừu để lại cho cô một viên, sau đó mới cất kẹo của mình, trở lại đợi bên trong góc.

Sơ • giáo viên mầm non • Tranh thở dài, thu dọn đồ đạc rời đi.

Bữa sáng tiếp theo, Hạ Cừu vẫn như cũ, đợi có Sơ Tranh tới mới ăn.

Không chỉ là bữa sáng, mà ngay cả cơm trưa và bữa tối cũng đều như thế.

Sơ Tranh nếu như bận không đến, Hạ Cừu cũng nhất quyết không ăn.

Mọi người cũng quen dần nên không khuyên hắn, chờ Sơ Tranh đến lại dùng các phương pháp dỗ dành hắn.

—— chủ yếu là bọn họ dỗ cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, cho nên không cần phải làm thế đi.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.