Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2638: Quà tặng vận mệnh (14)



Edit: Sa Nhi

===================

Mặc dù giọng nói Hạ Cừu rất nhỏ, nhưng lúc này bên trong khoang hạng nhất cũng rất yên lặng.

Hành khách còn lại cũng đều đứng dậy di chuyển, nghe thấy tiếng liền nhìn qua bên này.

Trêи mặt cô gái kia có chút ngượng ngùng, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

Tên này bị sao vậy?!

Cho dù cô có tâm tư kia, thì cũng đừng không nể mặt như vậy nói thẳng ra như vậy!!

Chuyện này cũng chẳng có to tát gì, cô gái vừa rồi cũng đã nói xin lỗi.

Sơ Tranh bèn dẫn theo Hạ Cừu rời đi trước.

Hạ Cừu đi đường chậm rãi, nên khi bọn họ đến cửa ra, phần lớn hành khách đều đã rời đi.

Ở cửa ra, cô gái vừa rồi đang đứng cùng một người đàn ông tóc vàng đeo kính râm.

Vừa thấy bọn họ ra thì cô ta đã đưa tay chỉ.

Người đàn ông tóc vàng kéo kính râm xuống nhìn họ một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sơ Tranh.

“Tiểu thư, ngài đến rồi.”

Một người đàn ông mặc âu phục giày da, thở hồng hộc tiến đến cắt ngang cuộc đối mắt.

“Thật có lỗi, vừa rồi bị kẹt xe, để ngài phải đợi lâu.”

“Tôi cũng vừa tới.” Sơ Tranh đưa hành lý giao cho người nọ, “Đi thôi.”

“Được rồi.”

Người đàn ông vội vàng dẫn bọn hắn ra xe.

“Tiểu thư, gần đây tiên sinh cùng phu nhân cãi nhau nên đang ở khách sạn, để tôi đưa cô đi gặp tiên sinh trước, cô thấy thế nào?”

“Lại cãi nhau?” Cô cũng thường thường nhận được điện thoại cha mẹ nguyên chủ.

Hết chuyện này lại đến chuyện kia.

Lúc đầu Sơ Tranh còn rất hoang mang, đến cùng ai mới là cha mẹ đấy?

Nhưng bây giờ… Quen rồi.

Người đàn ông cười bất lực nói “Phu nhân muốn nuôi con chó, tiên sinh lại không cho, cho nên hai người cãi vã, tiên sinh dưới cơn nóng giận đã bỏ nhà đi, cô đã về thì phiền khuyên bảo tiên sinh trở về, bằng không thì tiên sinh mãi vẫn chưa tìm được cách nào để xuống nước.”

“…”

Hạ Cừu một mực không nói chuyện, hắn không biết người đàn ông này, cho nên một mình đắm chìm trong phim truyền hình.

“Tiểu thư, chiếc xe kia hình như đi theo chúng ta.”

Sơ Tranh nhìn phía sau một cái, có chiếc xe không gần không xa đi theo bọn họ.

“Đừng để ý tới họ.”

“Được rồi.”

Xe dừng lại ở khách sạn, người đàn ông dẫn Sơ Tranh lên lầu, quét thẻ vào cửa.

“Tiên sinh, tiểu thư đã tới.”

Thân hình người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra, trêи người mặc quần áo đơn giản, gương mặt tuấn tú, trông cực kỳ trẻ trung.

“Con nhỏ vô lương tâm, còn biết tới thăm cha con đấy à? Còn tưởng rằng con muốn cắt đức quan hệ cha con rồi đấy.”

“…”

Trước đó là ai gọi điện thoại hả?

Sao bây giờ đã nhảy qua muốn cắt đứt quan hệ cha con rồi?

“Cha, là quan hệ cha với ‘con gái’?” Sơ Tranh ngay thẳng sửa lại

“…”

“Ba.” Sơ Tranh kéo Hạ Cừu qua: “Đây là Hạ Cừu, con dẫn hắn tới đi chơi, thay đổi tâm tình chút.”

“Là người mà con nói sao…” Ông chỉ chỉ lên đầu.

“Anh ấy bình thường.”

“Ừ… Còn đẹp hơn cả con.”

“…”

“Thịnh tổng, lát nữa ngài có cuộc họp…” Người phụ nữ quần áo xinh đẹp từ bên ngoài đi vào, thấy bên trong có người thì không nói nữa.

Đây có thể là thư ký hoặc trợ lý.

Sơ Tranh theo họ mẹ, không cùng họ ba, cho nên ba cô chính là Thịnh tổng mà người nọ vừa gọi.

Thịnh tiên sinh lúc này đang xua tay, “Không họp không họp. Con gái tôi tới, không có tâm trạng để họp cùng bọn họ.”

“…”

“Nhưng Thịnh tổng…”

“Cô vừa gọi tôi là gì?”

“Thịnh… Tổng?”

“Tôi mới là sếp của cô, tôi quyết định.” Thịnh tiên sinh nheo mắt, “Cho nên, cục cưng bé nhỏ, cô còn vấn đề gì không?”

“…” Thư ký bị dọa đến vội lắc đầu, “Thịnh tổng yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Còn nữa, xin ngài chú ý thân phận, đừng gọi linh tinh, tôi đã có bạn trai rồi!!”

Nói xong thư ký cũng nhanh chóng rút lui.

Thịnh tiên sinh: “…”

Thịnh tiên sinh dẫn Sơ Tranh cùng Hạ Cừu đi ăn gì trước, Hạ Cừu đối mặt với người xa lạ đều rất rụt rè, trêи đường chỉ cùng Sơ Tranh trao đổi.

“Con gái, hắn là trẻ con chắc?” Thịnh tiên sinh liền bất mãn.

“Anh ấy nhát gan.”

“…” Thịnh tiên sinh hừ một tiếng, “Nuôi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ủi được cải trắng nhà người ta rồi.”

Sơ Tranh: “…”

Cha ruột đang mắng cô sao?

Thịnh tiên sinh biết một chút về tình trạng của Hạ Cừu, cho nên không nói chuyện với hắn mà chỉ nói chuyện phiếm cùng Sơ Tranh.

Chủ yếu là phàn nàn về hành vi ác liệt của bà Sơ.

“Ba còn không sánh bằng một con chó? Tình cảm nhiều năm như vậy, con nói một xem ba còn không bằng một con chó sao? Con ở vào địa vị ấy mà nói thì có tức hay không?”

Sơ Tranh: “Tại sao ba lại muốn so với một con chó? Ba không thể túm lấy con chó, bắt nó phải xoay quanh ba sao?”

Thịnh tiên sinh: “Ba ghét chó!”

“Tại sao?”

“Có lông!”

Sơ Tranh: “…” Không phải rất tốt sao? Nhiều lông lắm đấy!

Đương nhiên Sơ Tranh không thể nói, bằng không thì một lát sau ‘ba ruột’ sẽ biến bố dượng mất.

Thịnh tiên sinh than vãn xong về vợ, lại hỏi: “Lat nữa con về chỗ mẹ con không?”

“Có.” Sơ Tranh bấm điện thoại: “Mẹ đã gọi mấy cuộc rồi.”

Thịnh tiên sinh: “…”

Thịnh tiên sinh: “Xem con phải mang theo nhóc Cải trắng này cũng không dễ dàng, nó cũng chưa quen cuộc sống nơi này, để ba con hôm nay liều đi cùng với con.”

Sơ Tranh: “…”

Ông muốn về nhà thì cứ nói!

Bà Sơ nhìn có vẻ thành thục hơn Thịnh tiên sinh nhiều, hoàn toàn chính là dáng vẻ của một nữ cường nhân.

Sau khi Thịnh tiên sinh vào cửa đều không rêи lấy một tiếng —— cho dù trong nhà đã có con chó mà ông ghét nhất.

Con chó chỉ mới mấy tháng tuổi, trong như quả bóng nhỏ, toàn thân trắng như tuyết.

Lúc này đang vây quanh Hạ Cừu, vẫy cái đuôi rất vui vẻ.

Sơ Tranh bị gọi vào thư phòng nói chuyện, còn lại Thịnh tiên sinh cùng Hạ Cừu dưới lầu.

“Trêи đường có mệt không?”

“Con vẫn khỏe.”

“Đã từ chức rồi?”

“Vâng.”

“Tốt lắm, cứ ở đây một thời gian đi, nếu con muốn làm công việc trước đây, mẹ cũng có thể tìm cho con.”

“Không cần, con muốn nghỉ ngơi.”

Làm việc là không thể làm việc.

Rõ ràng trong nhà có sản nghiệp để kế thừa, tại sao còn muốn đi làm?!

“Cũng tốt, thằng bé con mang về kia… Là Hạ Cừu con từng nhắc đến sao?”

“Vâng.”

“Rất đẹp.” Đánh giá cửa Bà Sơ cùng Thịnh tiên sinh rất nhất trí.

Sơ Tranh đã nói tình trạng Hạ Cừu cho bọn họ trước đó, cho nên bà Sơ cũng không hỏi nhiều.

“Đúng rồi, cha con đã nói gì với con thế?”

“Ba nói ba ghét chó.”

“A, đó là bởi vì ông ấy từng bị chó cắn, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.” Bà Sơ vô tình chế giễu.

“…”

Thịnh tiên sinh thật sự rất sợ chó.

Sơ Tranh xuống lầu, Thịnh tiên sinh vẫn còn đứng ở cửa, không dám động một bước.

“Ông đứng đấy làm gì? Đi sắp xếp lại phòng cho con gái đi.” Bà Sơ gọi một tiếng.

Thịnh tiên sinh lúc này vẫn có bóng ma tâm lý, tâm tình cực kỳ không vui, “Thế sao bà không đi đi?”

Bà Sơ: “Con gái của một mình tôi chắc?”

Thịnh tiên sinh: “Không phải do bà sinh sao?”

Bà Sơ: “Tôi sinh ra nó đã không dễ dàng, giờ ông làm chút chuyện còn dám nói với tôi những thứ này…”

Sơ Tranh rất bình tĩnh kéo Hạ Cừu lên lầu, “Cha, mẹ, con dẫn Hạ Cừu đi lên trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

============

25.06.2021

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.