Nam Thần Bùng Cháy Đi

Chương 2639: Quà Tặng Vận Mệnh (15)



Ngày thứ hai Sơ Tranh tỉnh dậy, phát hiện Thịnh tiên sinh lại đang cãi nhau với Sơ phu nhân, nguyên nhân gây ra là Cẩu Cẩu đã chiếm đoạt sofa.

Cục bông trắng vô tội ngồi ở trêи sofa, ngoẹo đầu nhìn hai ‘hooman’ đang cãi nhau.

Sơ Tranh đi đến nhấc cục bông nhỏ ôm vào trong ngực vuốt ve, thuận tiện xem bọn họ online chiến đấu.

“Con gái, mau đến phân xử, có phải mẹ con quá đáng không!” Thịnh tiên sinh đột nhiên kéo Sơ Tranh vào cuộc.

Sơ Tranh: “…”

“Bà ấy nuôi con chó còn quan trọng hơn cả ba!!”

“Chỉ là một con chó, nhẽ ông không bỏ qua cho nó được sao?” Sơ phu nhân đã ngồi vào bàn ăn bên kia, chuẩn bị ăn bữa sáng.

Thịnh tiên sinh: “Vậy bà tiễn nó đi đi!”

Sơ phu nhân cười, “Không có khả năng, tôi muốn nuôi.”

Thịnh tiên sinh: “…”

Thịnh tiên sinh quay đầu nhìn Sơ Tranh: “Con gái, cái nhà này còn có vị trí của ba nữa không? Mẹ con đây là muốn đuổi ba!!”

Sơ Tranh: “…”

Tập trung vuốt lông.

Cẩu Cẩu quá nhỏ, tròn vo, sờ như nào cũng mềm.

Một chữ thoải mái.

Hai chữ dễ chịu.

Thịnh tiên sinh không được Sơ Tranh lên tiếng ủng hộ, trừng cô một cái, lại quay đầu nói Sơ phu nhân, “Tôi nói cho bà biết, cái nhà này có nó không có tôi, có tôi không có nó.”

Sơ phu nhân: “Vậy ông đi đi.”

“Đi thì đi, bà đừng có hối hận!! Bà đã mất đi người yêu bà nhất rồi đấy.”

Sơ phu nhân: “Nhẽ tôi không tìm được người khác chắc.”

Thịnh tiên sinh đã bước tới cửa thì quay lại, chắp tay bước đến phòng ăn.

“Con gái, sao con không gọi Cải trắng nhỏ kia xuống ăn sáng?”

Sơ Tranh buông Cẩu Cẩu xuống, đi rửa tay cầm bữa sáng, “Con cầm lên cho anh ấy.”

Thịnh tiên sinh: “…”

Thịnh tiên sinh chỉ vào bóng lưng Sơ Tranh, “Bà xem, bà xem!! Con gái của bà đối với bạn trai nó thế nào, rồi nhìn lại xem bà đối với tôi thế sao?”

Sơ Tranh hình như nghe thấy Sơ phu nhân nói cái gì, thế là lại chọc Thịnh tiên sinh nổi trận lôi đình.

Hai người này cứ như vậy riết, Sơ Tranh từ trong điện thoại cũng đã biết.

Nghe nói hai người lúc trước vì nuôi nguyên chủ, mà cũng đã không ít lần đánh nhau.

Đúng… Chính là đánh nhau.

Người này nói muốn nuôi như vầy, người kia nói muốn nuôi như kia.

Dù sao anh không thuyết phục được tôi, tôi cũng không thuyết phục được anh.

Hai người này tính cách không hợp ở bên nhau, khi bọn họ kết hôn, người thân bạn bè đều nói bọn họ nhất định sẽ ly hôn.

Kết quả bọn họ còn sinh được một bé gái.

Sinh được con gái ra, bạn bè thân thích vẫn nói họ tuyệt đối sẽ ly hôn.

Kết quả con gái bình an lớn lên, vẫn như cũ không có ly hôn.

Đám bạn bè thân thích từng nói bọn họ ly hôn lúc trước giờ lại có không ít người ly hôn, tái hôn, sinh con, bọn họ vẫn như cũ không ly hôn.

Cho tới tận bây giờ…

Sơ Tranh thở dài, ném hai người này ra sau đầu, đẩy cửa phòng ngủ.

Hạ Cừu đã ngồi dậy, đầu gật gà gật gù rất đáng yêu.

“Tỉnh rồi.” Sơ Tranh đi qua vuốt tóc hắn, giống như vuốt lông Cẩu Cẩu khi nãy.

Hạ Cừu còn chưa hoàn toàn mở hết mắt, mơ mơ màng màng nói: “Ở dưới thật ồn ào.”

“Bị đánh thức?”

“Ừ.”

“Vậy ăn sáng đi.”

Hạ Cừu lập tức tỉnh táo hẳn, lắp bắp hỏi: “Phải… Phải xuống dưới sao?”

“Không cần xuống, em đã mang lên.”

Hạ Cừu thở phào.

Hắn có chút sợ hãi khi gặp trưởng bối.

Hắn cũng không biết vì sao đột nhiên lại gặp trưởng bối nữa.

Hạ Cừu hấp tấp đi rửa mặt, Sơ Tranh dọn bữa sáng xong, chờ hắn ra ăn.

Ăn sáng xong, Sơ Tranh chọn một bộ quần áo để bên cạnh, “Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài chơi.”

Con ngươi Hạ Cừu sáng lên, “Được!”

Sơ Tranh cùng Hạ Cừu xuống lầu, dưới lầu đã yên tĩnh lại, ngay cả Tiểu Cẩu Cẩu cũng không thấy.

Bảo mẫu nói Sơ phu nhân đã mang đi rồi.

Đoán chừng là thả ở trong nhà sẽ sợ bị Thịnh tiên sinh làm gì.

Sơ Tranh phát hiện ở trêи bàn có một tờ giấy cùng một tấm thẻ, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa kia, chắc là Thịnh tiên sinh viết.

Thịnh tiên sinh bảo cô đưa Hạ Cừu đi chơi, tiền trong thẻ cứ quẹt thoải mái, dù sao cũng là thẻ của mẹ cô.

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh cất kỹ tấm thẻ, dẫn theo Hạ Cừu đi ra ngoài.

Sơ Tranh có bản đồ du lịch, cô cứ dựa theo bản đồ mà dẫn Hạ Cừu đi.

Mùa này không phải mùa cao điểm du lịch, không nhiều người, cho nên không cần xếp hàng chờ đợi.

“Có thể đi cho bồ câu ăn không?” Hạ Cừu nhìn thấy trêи quảng trường có người cho bồ câu ăn, hắn kéo Sơ Tranh hỏi.

“Có thể.”

Hạ Cừu mặt mày hớn hở, dắt lấy cô chạy qua bên kia.

Hạ Cừu vốn mặc quần áo màu trắng, hắn đứng giữa bầy bồ câu càng nổi bật lên vẻ thuần khuyết và hoàn mỹ, giống như giấy trắng không tì vết.

Bầy bồ câu lượn quanh bay lên, lại chậm rãi đáp xuống, hình bóng thiếu niên như ẩn như hiện trong bầy bồ câu.

Sơ Tranh thoáng nhìn bên cạnh có thợ chụp ảnh đang chụp, vừa vặn đối diện Hạ Cừu.

Nhϊế͙p͙ ảnh gia dường như rất hài lòng, chụp Hạ Cừu đến mấy phút.

Sơ Tranh đến bên cạnh nhϊế͙p͙ ảnh bên cạnh, thừa dịp hắn đang quan sát thì ngó vào máy.

Trong ảnh là kiến trúc cổ điển với thiếu niên giống như bị thổi bay giữa đàn bồ câu trắng, đang lượn lờ đáp dần xuống đất.

Hắn chính là hóa thân của bồ câu.

Sơ Tranh chần chờ vài giây, vẫn lên tiếng: “Có thể gửi ảnh cho tôi một tấm ảnh không?”

Nhϊế͙p͙ ảnh gia quay đầu nhìn cô, hiếu kì hỏi: “Cô thích cậu ta sao?”

Sơ Tranh: “Anh ấy là bạn trai tôi.”

Nhϊế͙p͙ ảnh mập mờ cười, “Đương nhiên có thể.”

Hạ Cừu có thể là trông thấy Sơ Tranh nói chuyện cùng người khác, không vui từ bên kia chạy tới, kéo Sơ Tranh vào bên trong.

“Sao thế?”

“Em giúp anh.” Hạ Cừu nói: “Giúp anh!”

Sơ Tranh: “…”

Lại chạm dây thần kinh nào rồi?

Hạ Cừu lôi kéo Sơ Tranh, nhất định bắt cô phải đi cùng, khóe miệng vểnh lên, trêи mặt tràn đầy vẻ không vui.

“Sao lại không vui?”

Hạ Cừu liếc mắt qua nhìn cô, phụng phịu nói: “Anh không có không vui.”

Sơ Tranh: “…”

Anh nếu là không vui vậy thì bị làm sao?

Sơ Tranh nói đạo lý: “Anh phải nói cho em biết tại sao anh không vui, bằng không thì em làm sao biết được.”

Hạ Cừu cúi đầu nhìn giày của mình.

Một hồi lâu, hắn lúng túng lên tiếng: “… Em nói chuyện với người khác.”

“… Chỉ vì chuyện này?”

“Không cho em nói chuyện với người khác.” Giọng Hạ Cừu tăng lên vài phần, giống như lên án, lại giống rất tủi thân.

“…”

Cô trước đó cũng có nói chuyện với người khác, nhưng hắn cũng đâu có như bây giờ.

Lại chạm đến dây thần kinh nào rồi?

Nguyên tắc vật nhỏ nhà mình nói cái gì cũng đúng, Sơ Tranh qua loa đáp ứng, “Được được được, không nói.”

“Em cam đoan đi.”

“Em cam đoan.”

Đạt được đảm bảo, tâm trạng Hạ Cừu mới tốt đẹp một chút.

Hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Sơ Tranh, dán môi hôn lên.

Chim bồ câu trắng kϊƈɦ động vỗ cánh, lượn một vòng rồi chầm chậm đáp xuống.

Vê sau Sơ Tranh thừa dịp Hạ Cừu không chú ý, lén thêm liên lạc của nhϊế͙p͙ ảnh.

Nhϊế͙p͙ ảnh gia gửi ảnh chụp qua là lúc mà cô cùng Hạ Cừu đang ăn tối.

Trừ tấm có mình Hạ Cừu, còn có cả ảnh bọn họ chụp chung.

Chụp ảnh là lúc cô cùng Hạ Cừu ôm nhau, bồ câu xung quanh đều trở nên mờ ảo, mà người trong ảnh lại cực kỳ nổi bật.

Sơ Tranh nhìn người đối diện đang nghiêm túc ăn, im ỉm cất kỹ ảnh chụp.

Hạ Cừu vừa vặn ngẩng đầu, bắt gặp tầm mắt của cô, khóe miệng không nhịn được giương lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.