Edit: Tiểu Vũ – @vuquynhanh2701
Beta: Sa Nhi
================
Tam trưởng lão đánh giá Trọng Đường, có lẽ là không thấy có gì đặc biệt, chỉ là một đứa trẻ bình thường..
Hiện tại lão còn có nhiều việc quan trọng hơn nên cũng không quá để tâm.
Trước tiên cứ giao thằng bé lại cho Sơ Tranh xử lý, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ nghĩ cách tìm người nhà của nó.
Tam trưởng lão giao phó xong liền đi nói chuyện với người của Vô Lượng tông ở bên cạnh.
Trọng Đường ôm cổ Sơ Tranh, chỉ vào cửa phòng đóng chặt, “Ta cảm thấy là ở bên trong.”
Sơ Tranh nhớ rõ, lúc ấy hắn cũng chỉ vào Thu Ỷ nói nàng ta trộm đồ của hắn.
Thu Ỷ đang giữ viên ngọc kia sao?
Sơ Tranh vẫn còn đang suy nghĩ, người trong tay đã đột nhiên nóng lên.
Trong nháy mắt nhiệt độ cứ thế tăng cao, giống như sắp bốc cháy.
“Trọng Đường?” Sơ Tranh kêu một tiếng.
Mặt Trọng Đường đỏ bừng, cả người mềm nhũn dựa vào người nàng, “Đồ của ta… khó chịu quá, không được…”
Sơ Tranh sầm mặt lại, cũng không quan tâm đang có nhiều người, trực tiếp xông vào bên trong.
“Sơ Tranh sư muội, ngươi làm gì vậy!”
“Ngăn nàng lại.”
“Tiên tôn đang cứu Thu Ỷ sư muội, không thể để cho nàng quấy rối, mau ngăn nàng lại!”
Không ít đệ tử trực tiếp chặn tại cửa ra vào, không cho Sơ Tranh tới gần một bước.
Sơ Tranh ánh mắt lạnh lẽo, che chở người trong ngực, thấp giọng nói: “Tránh ra!”
“Sơ Tranh sư muội, ngươi điên rồi!” Một vị đệ tử trong đó trợn mắt nhìn, “Ngươi muốn hại chết Thu Ỷ sư muội sao?”
Nghe thấy động tĩnh, Tam trưởng lão chen vào phía trước đám người, sắc mặt lạnh lùng quát lớn, “Sơ Tranh, ngươi làm cái gì vậy? Đừng có làm loạn!”
“Không được…” Người Trọng Đường càng ngày càng nóng, miệng không ngừng lẩm bẩm không được, giống như trêи người hắn đang xảy ra chuyện gì đó đáng sợ.
Sơ Tranh không đủ kiên nhẫn, trực tiếp vung ra ngân tuyến, quét sạch đám đệ tử cản đường, xông thẳng vào phòng
Cô Vừa lách mình đi vào, ngân tuyến cũng nhanh chóng bịt kín cửa.
Người bên ngoài từ cửa có thể nhìn thấy bên trong, nhưng ngoài cửa có một vật trong suốt chặn lại, dù tấn công thế nào cũng đều không thể đi vào.
–
Trong phòng, Minh Thương cùng một vị tiền bối Vô Lượng tông đang cùng làm phép cho Thu Ỷ ngồi ở giữa.
Sơ Tranh đột nhiên lại gần, hai người đều giật mình.
Rõ ràng họ đã nói rằng không được để ai quấy rầy…
Minh Thương lạnh giọng hỏi: “Sơ Tranh, ngươi muốn làm gì?”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Ngươi yên tâm, ta chỉ lấy lại thứ thuộc về Trọng Đường.”
“Thứ gì? Có chuyện gì thì nói sau, bây giờ ra ngoài!”
Minh Thương không thể bị phân tâm.
Hắn vừa nói chuyện, trêи mặt Thu Ỷ đã xuất hiện đau đớn.
Những tia yêu khí tán loạn trêи người nàng ta đang cắn nuốt từng chút một.
Sơ Tranh không để ý tới Minh Thương, tóm lấy khuôn mặt Trọng Đường, “Trọng Đường, đồ ở đâu?”
Trọng Đường giống như là bị người bóp lấy cổ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Sơ Tranh hỏi nhiều lần, hắn mới nói được mấy chữ, “Trêи người nàng ta.”
Sơ Tranh đi tới phía Thu Ỷ.
Nhìn thấy tư thế của cô, Minh Thương đưa tay lên phóng ra một tia linh lực cản đường.
Minh Thương lúc này bị Thu Ỷ kiềm lại, cần chú ý quá nhiều, căn bản không thể toàn lực đối phó Sơ Tranh.
–
Người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lúc này cũng chỉ có thể lo lắng, nhưng hoàn toàn không xen vào được.
Đám người bọn họ ra tay vào cùng một chỗ cũng không thể tạo ra lỗ hổng nào.
Kì quái là bọn họ khônghề cảm nhận được tia Linh khí.
Nói cách khác, vật này không phải kết giới.
Sao Sơ Tranh lại làm được?
Uỳnh ——
Trong phòng phát ra một âm thanh lớn.
Bọn họ không vào được, nhưng có thể nghe thấy âm thanh.
Đám người thấy Minh Thương không ngăn được Sơ Tranh, lập tức có người gấp đến mức mắng to, sợ cô sẽ làm tổn thương Thu Ỷ.
Vị tiền bối Vô Lượng tông kia vẫn đang một mực chuyên tâm chữa thương cho Thu Ỷ.
Lúc này cũng không thể không đưa tay ứng phó Sơ Tranh.
Rầm ——
Bang ——
Linh lực trong phòng va chạm, đè ép bốn phía.
“Phụt…” Thu Ỷ đột nhiên phun ra một ngụm máu, vị tiền bối Vô Lượng tông kia cùng Minh Thương đồng thời bị đánh bật ra.
Cùng lúc đó, một viên ngọc màu xanh lam đột nhiên từ ngực nàng ta bay ra ngoài, treo giữa không trung, chậm rãi xoay tròn.
Ngay lúc viên ngọc xuất hiện, sắc mặt Trọng Đường tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng thông thuận hơn.
Viên ngọc xuất hiện, Minh Thương cùng tiền bối Vô Lượng tông đều không quá bất ngờ, hiển nhiên trước đó cũng đã biết đến sự tồn tại của nó.
“Không có cách nào để hợp nhất, cứ tiếp tục như thế nàng sẽ chống đỡ không được bao lâu.” Tiền bối Vô Lượng tông ôm ngực.
Sơ Tranh xen vào: “Không phải đồ của nàng ta, đương nhiên không thể dung hợp được.”
Minh Thương cùng tiền bối Vô Lượng tông đồng thời nhìn về phía cô.
Sắc mặt Minh Thương đã rất kém, ánh mắt nhìn cô tức giận: “Ngươi nói cái gì?”
Nàng dám xông vào, suýt chút nữa đã hại…
“Ta nói nàng ta trộm đồ của người khác.” Sơ Tranh vuốt lưng Trọng Đường, lạnh lùng nói.
Trọng Đường nhỏ giọng thì thầm: “Ta muốn đồ của ta.”
“Sẽ nhanh chóng lấy về cho ngươi, nhịn một chút.” Sơ Tranh cúi đầu dỗ hắn.
Trọng Đường chưa gì nước mắt lưng tròng, nức nở nói: “Nhưng ta rất khó chịu.”
Sơ Tranh: “…”
Khóc cái gì mà khóc!!
Sơ Tranh vung tay lên, ngân tuyến xẹt qua không trung, một vầng sáng lóe lên,
Minh Thương nhận ra, lập tức lao tới chắn trước mặt Thu Ỷ.
Minh Thương: “Đây là vật vô chủ, sao lại nói là trộm?”
Sơ Tranh: “Tại sao ngươi biết nó vô chủ?”
Minh Thương cau mày, nói: “Sơ Tranh, nó đối với Thu Ỷ rất quan trọng, ngươi không thể có ý đồ với nó.”
Sơ Tranh: “Quan trọng với nàng ta, vậy thì đối với người khác là không quan trọng sao? Mặc kệ nàng ta dùng cách gì lấy được viên ngọc này, nó đều không phải vật vô chủ.”
“Vậy ngươi chứng minh nó có chủ đi.” Tiền bối Vô Lượng tông xen vào, “Vị tiểu bằng hữu này, nói miệng không có bằng chứng, không thể vì ngươi nói nó có chủ nó thì nó liền có chủ.”
Sơ Tranh: “…”
Cô đâu có cách nào chứng minh.
Sơ Tranh nhìn Trọng Đường một chút, thấp giọng hỏi hắn: “Ngươi có biện pháp chứng minh không?”
Đôi mắt ướt của Trọng Đường khiến ai cũng thấy đau lòng, hắn nhẹ gật gật đầu.
–
Trọng Đường được Sơ Tranh đặt xuống đất, cơ thể run lên bần bật, gần như không thể đứng vững.
Sơ Tranh sợ hắn ngã, chỉ có thể ngồi xổm xuống đỡ hắn.
Trọng Đường hít thở hai cái, hai tay đan lại tạo thành một ấn phức tạp, dưới chân hắn có ánh sáng hiện lên.
Rất giống một loại trận pháp nào đó.
Trận pháp bắt đầu xoay chầm chậm, sau đó tiến thẳng đến chỗ Thu Ỷ.
Minh Thương vô ý thức muốn ngăn cản, kết quả tia sáng đã xuyên thẳng qua hắn.
Viên ngọc đang lơ lửng ở trêи đỉnh đầu Thu Ỷ giống như có cảm ứng, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, bốn phía viên ngọc lập lòe ánh sáng xanh.
Vù ——
Viên ngọc bay vào trong tay Trọng Đường, đầu kia tia sáng cũng nhanh chóng rút lui, trận pháp dưới chân Trọng Đường biến mất.
Thân thể của hắn mềm nhũn, Sơ Tranh một tay đỡ lấy hắn, ôm cả người vào lòng.
Trọng Đường vừa ôm được viên ngọc, sắc mặt nhanh chóng hồng hào trở lại.
Có thể là do viên ngọc đã tới tay, Trọng Đường vui vẻ nhìn Sơ Tranh cười.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía hai người đối diện, “Thế này đã có thể chứng minh nó của ai chưa?”
Tiền bối Vô Lượng tông không nói gì, viên ngọc kia trước đó bọn họ từng có ý muốn chạm vào nhưng đều bị từ chối.
Hình như bên trong viên ngọc ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt.
Trêи người đứa bé kia lại có sức mạnh tương tự…
Nếu như bọn họ lúc này còn cứng cổ nói rằng viên ngọc không phải của đứa bé kia thì cũng quá khó tin rồi.
Minh Thương lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nó có thể cứu Thu Ỷ.”
Tình hình của Thu Ỷ rất xấu, viên ngọc kia có thể khiến cho tình hình của nàng ta khá lên rất nhiều.
Trọng Đường nhìn về phía Minh Thương, cất giọng non nớt cực kỳ trịnh trọng, “Nó không thể cứu người.”
Minh Thương: “Rõ ràng…”
Trọng Đường bất mãn, khuôn mặt nhỏ căng ra: “Ta nói, nó không thể cứu người!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!