Gần như tất cả mọi người trong công ty đều biết mối quan hệ giữa Tần Lộ Khiết và Tông Triển Bạch.
Tần Lộ Khiết cố ý tuyên truyền, nhưng Tông Triển Bạch cũng không hề ngăn cản hay phủ nhận, mà chỉ âm thầm thừa nhận mối quan hệ của hai người.
Tần Lộ Khiết bây giờ, không đơn giản chỉ là một cô thư ký nữa, mà có khả năng sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Tông, do đó số người nịnh nọt cô ta đương nhiên cũng không ít, cô ta bình thường ở trong công ty cũng có chút mặt mũi.
Khi Tông Triển Bạch đi vào văn phòng, có người đến gần Tần Lộ Khiết, lôi kéo cô ta hỏi: “Chị Khiết, chị và Tổng Giám đốc Tông ở bên ngoài ăn đồ ăn ngon gì thế? Bọn em thật sự rất ngưỡng mộ chị đó!”
Tần Lộ Khiết liếc mắt nhìn Lâm Tử Lạp ở góc phòng, cười nói: “Cũng không có gì cả, đều là món ăn bình thường thôi. Có chim bồ câu chiên giòn, bạch trảm kê, tôm nõn crystal…”
“Oa, đây đều là những món chị thích ăn mà!” Anh Đài giở giọng nịnh nọt: “Tổng Giám đốc Tông đối với chị thật tốt!”
Tần Lộ Khiết cười nhạt, vô ý đùa giỡn đầu móng tay tinh xảo, rõ ràng là không nói gì, nhưng trong mắt người ngoài lại coi như là ngầm thừa nhận.
Anh Đài lân la lại gần: “Chị Khiết, chị và Tổng Giám đốc Tông khi nào sẽ kết hôn thế?”
Động tác đùa giỡn đầu ngón tay của Tần Lộ Khiết bỗng nhiên ngừng lại, vừa nghĩ đến điều này, đáy lòng cô lập tức hoảng sợ, nếu không phải là Lâm Tử Lạp thì cô đã sớm trở thành mợ chủ nhà họ Tông rồi.
Đều là do người phụ nữ ấy ngáng đường cô!
Cô phải duy trì tốt hình tượng của mình ở trước mặt Tông Triển Bạch, cho nên mới không động tay động chân với Lâm Tử Lạp. Nhưng cô có thể mượn tay người khác để hại Lâm Tử Lạp, có thể mượn tay người khác khiến cô ta sống không dễ dàng ở công ty.
Tần Lộ Khiết nở nụ cười hòa nhã, dễ gần: “Anh Đài.”
“Dạ chị Khiết.” Anh Đài bày ra dáng vẻ nịnh nọt.
“Người phiên dịch mới đến ấy, cô ấy thật không hiểu chuyện mà!” Tần Lộ Khiết giả bộ không vui.
“Cô ta khiến chị tức giận ư?”
“Cũng không hẳn, được rồi, được rồi, nên làm việc thôi.” Tần Lộ Khiết cố ý không nói hết câu, cô ta biết Anh Đài chắc chắn có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của cô ta.
Anh Đài liếc mắt về phía vị trí của Lâm Tử Lạp, lẽ nào người phụ nữ này không biết mối quan hệ của Tần Lộ Khiết và Tổng Giám đốc Tông, cho nên đã đắc tội với Tần Lộ Khiết ư?
Chắc chắn là như vậy rồi, Lâm Tử Lạp mới đến công ty, không biết chuyện bên trong công ty cho nên đụng đến Tần Lộ Khiết cũng là điều dễ hiểu.
Anh Đài trở lại chỗ ngồi của mình, trong lòng nghĩ, có cơ hội nhất định phải dạy dỗ Lâm Tử Lạp một chút mới được.
Lâm Tử Lạp ăn cơm xong, vứt bỏ hộp cơm đóng gói, sau đó đi đến phòng trà rót nước.
Anh Đài nhìn thấy, bỗng cảm thấy cơ hội đã đến, do đó lập tức cầm lấy cốc trà đi theo Lâm Tử Lạp.
Cô ta cố ý đứng phía sau Lâm Tử Lạp, đợi cô rót nước xong quay lại, cô ta còn cố ý bước lên trước một bước, Lâm Tử Lạp không chú ý có người phía sau cho nên khi quay lại, cô lập tức đụng thẳng vào Anh Đài, nước trong cốc của cô theo đó bắn lên váy Anh Đài.
“Cô đi đường không có mắt à?” Anh Đài lớn tiếng trách cứ.
Nước bắn lên người khác, quả thật là lỗi của cô, do đó cô vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thật ngại quá, tôi không cố ý.”
“Không phải cố ý mà có thể hắt nước lên người tôi được ư?”
Lâm Tử Lạp sửng sốt, không ngờ cô ta lại nói những lời khó nghe như vậy.
“Tôi đã nói xin lỗi rồi, tôi thật sự không cố ý mà!” Lâm Tử Lạp kiên nhẫn giải thích.
“Xin lỗi thì có tác dụng gì chứ? Có phải tôi tát cô một cái, sau đó nói xin lỗi là có thể không truy cứu trách nhiệm nữa phải không?” Anh Đài không chịu buông tha, rõ ràng không muốn bỏ qua như vậy.
Lâm Tử Lạp cau mày, đây không phải là cả vú lấp miệng em ư?
Không cẩn thận hắt nước lên người cô ta và tát cô một cái, hai thứ này có thể đánh đồng với nhau được ư?
“Cô muốn như thế nào?” Giọng nói của Lâm Tử Lạp cũng lạnh đi.
Rõ ràng, cô ta không muốn bỏ qua như vậy, thì xin lỗi cũng chả có tác dụng gì cả.
Anh Đài lấy một cốc nước sôi, sau đó nhìn Lâm Tử Lạp nói: “Cô hắt nước vào tôi thì tôi cũng hắt lại cô, coi như huề.”
Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm cốc nước sôi đang bốc hơi nghi ngút trong tay cô ta, hơi không dám tin, cô ta có chỗ nào là khó đối phó chứ, rõ ràng là đang muốn hủy hoại cô mà!
Bị hắt cốc nước đó lên người, không bị phỏng thì bị gì nữa?
Bởi vì uống gấp cho nên nước trong cốc của cô đã bị nguội do đó cũng không bị phỏng. Cho dù rơi lên người Anh Đài thì cũng chỉ làm ướt váy, chứ không hề gây tổn hại đến cô ta.
Cô nắm chặt hai tay, ánh mắt sắc bén bắn về phía Anh Đài: “Làm sao có thể coi là huề được chứ! Nếu như tôi bị phỏng, thì cô nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Anh Đài áng chừng nước bên trong cốc, đang suy nghĩ xem nếu nước rơi lên người Lâm Tử Lạp thì sẽ gây ra thương tổn như thế nào?
Sau một thời gian để nguội, chắc chắn là chưa đến một trăm độ, cho nên nhiều nhất cũng chỉ là mấy vệt nước phỏng mà thôi.
Nếu muốn lấy lòng Tần Lộ Khiết thì cũng nên có chút sức lực vào đó mới được, do đó cô ta lạnh lùng cười: “Cô có bản lĩnh thì kiện thắng tôi đi rồi nói!”
Lời còn chưa dứt, cô ta đã hất chỗ nước về phía Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp cũng không ngốc mà đứng ở đó để cô ta hất nước vào mình. Động tác của cô quá nhanh, khẽ động đến vết thương trên đầu gối, sau đó nghiêng người, ngã xuống mặt đất. Nước rơi bên chân cô, làm ướt váy cô, cũng may không rơi lên người cô.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua, mấy người xem náo nhiệt vội vàng lùi sang một bên.
Tần Lộ Khiết đứng bên cạnh Tông Triển Bạch, cô ta liếc nhìn Anh Đài, nhưng không nói gì cả.
Không ai biết mối quan hệ giữa Lâm Tử Lạp và Tống Triển Bạch, nhưng cô ta lại biết.
Cho nên cô ta nói chuyện với ai cũng không ổn, do đó chỉ duy trì thái độ trầm mặc, làm người ngoài cuộc.
Anh Đài nhìn thoáng qua Tần Lộ Khiết, trong lòng nghĩ có cô ta làm chỗ dựa của mình, cho nên cũng không sợ gì cả. Huống hồ Lâm Tử Lạp chỉ là một cô phiên dịch vừa mới đến.
“Cô ta cố ý hất nước lên người tôi, lại còn không xin lỗi, tôi vì quá tức giận cho nên mới… mới hất trả lại cô ta!”
Tông Triển Bạch đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang chật vật ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt nghiêm túc lập tức ẩn giấu một tia cảm xúc khó nói: “Là như vậy sao?”
Lâm Tử Lạp đứng dậy khỏi mặt đất, có lẽ là đầu gối quá đau, cho nên vừa đứng dậy được một nửa người, chân lập tức mềm nhũn, sau đó lại ngã trở lại mặt đất. Ngay khi cô đang cho rằng mình sẽ lại ngã sóng soài lên mặt đất một lần nữa, thi có một cánh tay mạnh mẽ đưa ra kéo lấy cánh tay cô, dùng sức ôm cô vào lồng ngực ấm áp.
Tông Triển Bạch giữ chặt eo cô, eo cô rất mềm, giống hệt như nhành liễu, sợ rằng chỉ cần anh khẽ dùng lực thôi cũng sẽ bị bẻ gãy.
Thậm chí anh còn không nỡ buông tay.
Lâm Tử Lạp bỗng có loại cảm xúc “sống sót sau tai nạn”, vội vã thở một hơi thật dài, rốt cuộc cô có bao nhiêu xui xẻo cơ chứ?
Trước đây bị Tông Triển Bạch đẩy ngã một cái, bây giờ lại bị ngã một cái nữa.
“Có thể đứng được không?” Tông Triển Bạch hỏi cô.
Lâm Tử Lạp thử cử động chân, sau đó gật đầu: “Có thể.”
Cho dù là những người xem náo nhiệt hay là Anh Đài cũng đều sửng sốt.
Với tính cách của Tông Triển Bạch, anh sẽ không ra tay cứu giúp.
Sau đó ánh mắt của mọi người lại quét sang phía Tần Lộ Khiết, dường như đang hỏi, người phụ nữ này là ai?
Nhìn thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, vì sao lại có thể thu hút được sự chú ý của Tông Triển Bạch vậy chứ?
“Nếu đã không có việc gì rồi thì mọi người mau giải tán đi.” Tần Lộ Khiết thật sự muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, hành vi của Tông Triển Bạch quả thật nằm ngoài dự tính của cô ta.
Rõ ràng nói sẽ không công khai thân phận của cô ta, nhưng mà lại ở trước mặt bao nhiêu người, ôm cô ta như vậy, người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ?
Tần Lộ Khiết hung hăng trợn mắt nhìn Anh Đài, đúng là thành công thì không thấy đâu mà chỉ thấy thất bại là nhiều!
“Tổng Giám đốc Tông, đã đến giờ họp rồi.” Tần Lộ Khiết khẽ nói.
Tông Triển Bạch buông Lâm Tử Lạp ra, anh đứng trước cửa phòng trà, ánh mắt khá lạnh lùng, chầm rãi nhìn đống hỗn độn bên trong phòng trà, sau đó nặng nề thở dài một tiếng: “Quang Kình.”
Quang Kình đáp lại một tiếng.
“Kết nối camera giám sát đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong lập tức xoay người, sau đó dừng lại, quay đầu nhìn Tần Lộ Khiết: “Lùi cuộc họp lại nửa tiếng.”
Anh Đài nghe vậy, trong lòng lập tức hoảng sợ, gọi Tần Lộ Khiết: “Thư ký Tần…”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Lộ Khiết liếc về phía cô ta, Anh Đài lập tức ngậm miệng lại.
Sau đó, Tần Lộ Khiết đi đến gần Tông Triển Bạch: “Tổng Giám đốc Tông, cuộc họp đã bắt đầu rồi, mọi người đều đang đợi anh, nếu lùi lại…”
Trên mặt Tông Triển Bạch không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ lãnh đạm nhìn cô ta.
Chính là vẻ mặt này khiến Tần Lộ Khiết không dám nói nhiều hơn một chữ: “Em lập tức đi ngay.”
Thế nhưng Anh Đài lại không có cách nào bình tĩnh được, nếu điều tra camera giám sát, mọi chuyện sẽ lộ ra là cô ta cố ý hắt nước lên người Lâm Tử Lạp, sau đó lại cố ý bới móc, tìm lỗi.
“Chị Khiết…”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!