Nhìn viên Hồn Tinh trong tay, Tiêu Phàm hít sâu một cái, thì thầm: “Đồ vật đã đến tay thì không có lý nào lại nhả ra.”
Sau đó quay đầu nhìn phía sau thấy nhóm bốn người Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương truy theo không bỏ, hai người kia giờ phút này đã nổi lên sát tâm, cùng thống nhất một lần nữa đối phó với ngoại nhân, về phần thi thể Hắc Ngọc Hổ đã sớm bị bọn hắn ném ra khỏi đầu rồi, so với Hồn Tinh thì thi thể của Hồn Thú lại không có đáng tiền.
Cũng may nơi này là rừng rậm, nêu không thì không biết Tiêu Phàm đã bị giết bao nhiêu lần rồi.
Mê Tung Bộ được thi triển đến cực hạn, trong rừng chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh, Tiêu Phàm lướt đi ngay cả một chiếc lá cũng không hề đụng phải.
“Bỏ mẹ rồi! Hình như ta đang tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch a.” Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, Tô Tuấn cùng Lâm Triều Dương hai cái gia hỏa này vì một viên Hồn Tinh bé xíu lại truy sát hắn không thôi.
Sau nửa canh giờ Tiêu Phàm đã cực kỳ mỏi mệt, Mê Tung Bộ là nhị phẩm chiến kỹ nên tiêu hao đối với Hồn Lực là rất lớn, đây còn là dưới tình huống hắn đã khống chế cực kỳ chuẩn xác đối với Hồn Lực, nếu đổi lại là một tên tu sĩ Chiến Linh khác thì đã sớm bị hư thoát.
Mà trong nủa canh giờ này tinh thần của hắn cũng căng thẳng đến cực điểm, không chỉ phải đề phòng bọn người truy sát mà còn phải đề phòng Yêu thú nữa.
“Không được, nhất định phải lập tức bổ sung Hồn Lực, bằng không bọn hắn sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp.” Tiêu Phàm thầm nghĩ, ánh mắt tàn nhần nhìn chằm chằm vào viên Hồn Tinh trên tay.
Sau một khắc, Tiêu Phàm trực tiếp đem Hồn Thạch nuốt xuống, Hồn Lực trong cơ thể đột nhiên biến thành Hôn Lưu(dòng chảy hồn lực), trực tiếp tiến vào bên trong kinh mạch của Tiêu Phàm.
Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong chứa Hồn Lực đủ để bạo thể bất kỳ tên tu sĩ Chiến Linh cảnh nào dám hấp thu nó, điểm này Tiêu Phàm hoàn toàn chưa nghĩ đến, hắn chỉ cảm thấy đan điền giống như muốn nổ tung, truyền đến một trận đau đớn tê tâm liệt phế.
Ngay tại lúc này U Linh Chiến Hồn đột nhiên động, điên cuồng cắn nuốt Hồn Lực bên trong đan điền, điều trùng hợp là thân thể của Tiêu Phàm cũng vừa đạt đếm cực hạn.
Ầm ầm! Âm thanh giống như một con sóng lớn xô vào bờ, Hồn Lực bên trong cơ thể Tiêu Phàm cuồn cuộn tựa sông lớn tràn ra, khí thế Tiêu Phàm trong nháy mắt đại tăng.
“Chiến Sĩ sơ kỳ!” khóe miệng Tiêu Phàm chảy ra một dòng máu đỏ, bất quá lại là cười bản thân cuối cùng đã cược đúng, một viên Hồn Tinh Nhị Giai đỉnh phong thật sự làm cho hắn đột phá lên Chiến Sĩ sơ kỳ.
Bất quá hắn cũng phát hiện một sự tình kỳ quái, chính là trong lúc U Linh Chiến Hồn hấp thu Hồn Lực dư thừa, vậy mà trở nên càng thêm thâm thúy, hơn nữa còn có từng tia Hồn Lực thẩm thấu ra không ngừng cọ rửa kinh mạch hắn.
Loại tốc độ này rất chậm nhưng Tiêu Phàm lại chân thực cảm nhận được, nói cách khác, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều đang tu luyện, trong thời gian ngắn có lẽ không nhìn thấy hiệu quả nhưng nếu tích lũy theo năm tháng thì thế nào đây?
Nghĩ đến điều này, Tiêu Phàm trong lòng kích động không nói nên lời, vào lúc hắn đang suy nghĩ lại có một tiếng gầm của Yêu thú vang lên.
“Ngao ô ~~ ”
Cách phía trước hơn hai mươi mét có một đầu cự lang cao hai mét, dài gần bốn mét đang đứng tru lên, một đôi nhãn cầu huyết sắc lộ ra bản chất hung tàn, toàn thân nó huyết hồng giống như từng cây gai nhọn, trông hết sức sắc bén.
Hắn đoán công kích và phòng ngự của đầu Yêu thú này nhất định rất cường hãn.
Tiêu Phàm vội vàng đình chỉ thân hình, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Không phải chứ, vừa mới may mắn đột phá Chiến Sĩ sơ kỳ vậy mà lập tức gặp
phải Tam Giai Huyết Văn Lang.”
Mặc dù hắn không biết thực lực đầu Huyết Văn Lang Tam Giai này như thế nào, nhưng Tiêu Phàm có thể cảm nhận được đầu Huyết Văn Lang này so với Hắc Ngọc Hổ trước đó bọn Tô Tuấn giết càng cường đại hơn nhiều.
Chênh lệch giữa Tam Giai Hồn Thú cùng Nhị Giai Hồn Thú giống như Chiến Sĩ so với Chiến Sư vậy.
“Tên khốn kiếp, xem ngươi còn chạy đi đâu!” Cũng đúng lúc này, tiếng mắng chửi của Tô Tuấn vang lên.
“Tình huống hiện tại quả đúng như câu trước gặp sói sau gặp hổ.” Tiêu Phàm trong mắt lóe lên một tia vẻ âm tàn, nhặt một cục đá ném về hướng Huyết Văn Lang.
Hắn hai chân phát lực, dùng sức đạp một cái, thân thể lập tức đằng không mà lên, trong phút chốc liền trốn vào bên trong một bụi cỏ.
“Ngao ô” nhìn thấy có người dám khiêu khích nó, Huyết Văn Lang ngửa mặt lên trời gào thét, Hai con mắt to như cái lồng đèn chứa đầy huyết tính nhìn về hướng đám người Tô Tuấn..
“Tam Giai Hồn Thú Huyết Văn Lang?” Vào lúc Tô Tuấn nhìn thấy Huyết Văn Lang thì hắn đồng thời cũng nhìn thấy anh mắt châm chọc của Huyết Văn Lang, Tô Tuấn gian nan nuốt nước miếng một cái.
Một đầu Hắc Ngọc Hổ Nhị Giai đỉnh phong cũng đã khiến bọn hắn thập phần gian nan huống chi là một đầu Huyết Văn Lang Tam Giai trước mặt, trong lòng hắn sớm đã đem tổ tông mười tám đời của Tiêu Phàm ân cần chào hỏi một trăm lần.
“Thiếu gia, chạy mau!” người nam tử bên cạnh Tô Tuấn khó khăn nuốt vài ngụm nước miếng, trong mắt có chút sợ hãi.
“Tô Tam, thay ta ngăn nó lại, ta nhất định sẽ không bạc đãi người nhà của ngươi.” thấy nam tử trung niên kia xông lên, Tô Tuấn gật đầu hài lòng.
Tiêu Phàm cách đó không xa thấy cảnh này liền cười lạnh không thôi, nếu như có thể thì nam tử trung niên gọi là Tô Tam kia tuyệt đối sẽ chạy, chỉ là hắn một khi hắn chạy thì người nhà của hắn sẽ phải chết tuyệt không nghi ngờ.
Huyết Văn Lang gầm nhẹ một tiếng, thân hình to lớn nhảy lên trực tiếp nhào về phía Tô Tam, ngay một tích tắc liền đã cắn nát đầu của Tô Tam.
“Đồ phế vật, ngay cả mấy hơi thở đều không chống đở nổi!” Tô Tuấn tức giận mắng một tiếng sau đó cấp tốc lách mình biến mất trong rừng, Huyết Văn Lang thực lực mặc dù cường đại nhưng thân hình to lớn của nó lại hạn chế sự linh hoạt, vì vậy mà Tô Tuấn lúc này mới may mắn trốn.
“Tu sĩ cấp thấp thật đáng buồn, đều là chết đi một cách vô ích như vậy.” Tiêu Phàm lắc đầu thở dài, hắn trong lòng có chút tiếc hận, vậy mà lại để cho Tô Tuấn trốn thoát.
Đây đúng là một thế giới nhược nhục cường thực, chỉ cần cảnh giới ngươi yếu một chút liền sẽ trở thành pháo hôi cho người khác.
Vừa nhìn một kích vừa rồi Tiêu Phàm cũng nhận thức được sự cường đại của con Huyết Văn Lang Tam Giai này, tuyệt đối không phải Yêu thú Tam Giai bình thường mà có thể chính là Tam Giai hậu kỳ, thậm chí Tam Giai đỉnh phong.
Sau nửa ngày, Huyết Văn Lang chậm rãi lui về địa phương lúc trước, Tiêu Phàm không khỏi lộ ra vẻ cổ quái, một đầu Hồn Thú mặc dù có lãnh thổ riêng nhưng bọn chúng cũng rất ít khi ở lại đó quá lâu.
Đột nhiên mắt Tiêu Phàm sáng lên, cái mũi ngửi ngửi, ánh mắt rơi vào một gốc thảo dược bên cạnh Huyết Văn Lang, cái nụ hoa của gốc thảo dược kia đã hơi mở, tùy thời liền có thể nở rộ.
“Long Tiên Thảo? Nhìn thế này nhất định đã trên trăm năm rồi a.” Tiêu Phàm chấn động vô cùng.
Long Tiên Thảo mặc dù chỉ là thảo dược Tứ Phẩm, nhưng lại là chủ dược của rất nhiều loại thuốc khác, trong Lạc Nhật Sơn Mạch cũng thập phần hiếm thấy, một gốc trăm năm này lại càng cực kỳ hiếm.
Nếu đem đi bán thì giá trị ít nhất cũng được mấy vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, đủ để hắn tu luyện cho tới cảnh giới Chiến Sư.
Bất quá Tiêu Phàm cũng biết có Tam Giai Huyết Văn Lang thủ hộ ở đây thì hắn căn bản không thể nào lấy được Tứ giai Long Tiên Thảo.
“Xem ra Long Tiên Thảo này không có duyên với ta.” Tiêu Phàm lắc đầu nằm rạp trên mặt đất chậm rãi bò ra khỏi lùm cây, ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía Long Tiên Thảo.
Đột nhiên, Huyết Văn Lang ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, Tiêu Phàm toàn thân run một cái nhìn sang để chuẩn bị toàn lực né
tránh.
Nhưng mà để cho hắn kinh hãi chính là một đầu hắc sắc cự mãng to lớn đang treo ngược phía trên cổ thụ, con mãng xà này duỗi dài chí ít chừng hai mươi thước, hắc sắc lân giáp bao trù toàn thân giống như chiến giáp, tản ra u quang khủng bố đang nhìn chằm chằm Huyết Văn Lang, lưỡi rắn liên tục phun ra nuốt vào.
Tiêu Phàm chỉ liếc nhìn một cái liền nhận ra lai lịch của con cự m này: ” Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong: Hắc Giáp Cự Mãng!!!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!