Để cho ta tới thử xem.
Âm thanh không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe được hết sức rõ ràng, đám người nhao nhao nhìn về nơi phát ra âm thanh, nơi đó chỉ có một hắc y nhân đang đeo mặt nạ đi đến.
Trương Hi sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Phàm, âm dương quái khí nói:
– Các hạ cần phải biết, nếu như người kia chết thì hoàn toàn là lỗi của ngươi.
– Thân làm Dược Sư, cứu chữa cho người bị thương chính là thiên chức của chúng ta.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, một màn này kiếp trước hắn thấy quá nhiều, khắp nơi đều diễn ra.
Rất nhiều người không thể chi trả tiên chữa bệnh chỉ có thể quỳ gối trước cửa bệnh viện, cho dù có quỳ đến chết thì cũng không có người nào thông cảm.
Tiêu Phàm cũng không tự nhận mình là Thánh Nhân, nêu nếu hắn đã có thể giúp, như vậy hắn liền giúp, giống như tình huống hiện tại vậy.
– Chăm sóc người bị thương? Vị huynh đài này nói không sai, nếu như mỗi tên Luyện Dược Sư đều giống ngươi thì liền tốt rồi.
Có người hân thưởng nhìn về phía Tiêu Phàm.
– Biết rõ không thể cứu mà vẫn cứu thì cũng chỉ làm cho nhiều người chết hơn mà thôi.
Trương Hi lạnh lùng cười, hành động của Tiêu Phàm chính là đang hủy đi đường lui của hắn, hắn làm sao không giận được.
– Không cứu thì làm sao biết nhất định sẽ chết.
Ngữ khí Tiêu Phàm rất bình thản.
– Nàng đã bị khí độc công tâm, trừ phi dùng dược dịch giải độc, nếu không nhất định sẽ chết.
Trương Hi lạnh lùng cười một tiếng, trong lòng âm lãnh tới cực điểm, tiểu tử này chẳng lẽ không biết tiểu gia là ai, lại dám đối đầu cùng ta?
– Huynh đệ, ta tin tưởng ngươi, cầu ngươi mau cứu thê tử của ta, nếu như thật..thật có vạn nhất gì thì ta cũng sẽ không trách cứ ngươi.
Hạ Lôi nghe được Trương Hi nói, lập tức đem hy vọng cuối cùng mang đến trên người Tiêu Phàm.
Giải độc dược dịch hiện tại hắn không mua được, cho dù quay về góp đủ Hồn Thạch thì cũng đã quá muộn.
– Tốt, đặt thê tử ngươi xuống.
Tiêu Phàm gật đầu, chậm rãi đi đến trước người Hạ Lôi.
– Muốn trị thì ra bên ngoài mà trị, đừng làm bẩn chỗ này.
Trương Hi ánh mắt băng lãnh hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Tiêu Phàm.
– Nơi này là Luyện Dược Sư Công Hội, không phải ngươi là chỗ của Trương Hi ngươi, ngươi dựa vào cái gì đuổi ta đi.
Hạ Lôi phẫn nộ trừng mắt với Trương Hi.
– Không sai, thân làm Luyện Dược Sư mà một chút lòng từ bi đều không có, thật đúng là mất mặt, ngươi tưởng Luyện Dược Công Hội là do nhà ngươi mở?
– Ngươi không nguyện ý cứu liền cút sang một bên, đừng làm chậm trễ người khác cứu chữa, nếu vạn nhất có gì ngoài ý muốn thì đều tính lên đầu ngươi.
– Cút, gặp ngươi liền cảm thấy thật khó chịu.
Đám người lập tức phẫn nộ nhìn về phía Trương Hi, cái gọi là không thể làm cho số đông phẫn nộ chính là như thế nào, người của Luyện Dược Sư Công Hội đều giận mà không dám nói gì.
Trương Hi co lại rụt cổ lại, đi đến một bên cười lạnh nói:
– Nhìn ngươi làm sao mà cứu!
Tiêu Phàm ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra một cái hộp, chính là kim châm lúc trước dùng để cứu Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Phàm một mực giữ ở bên người không có vứt bỏ.
– Huynh đệ, có chỗ mạo phạm, xin hãy tha lỗi.
Tiêu Phàm nhìn về phía Hạ Lôi nói.
– Đại huynh đệ, ngươi liền yên tâm trị liệu, trong mắt Luyện Dược Sư các ngươi thì thê tử của ta chỉ là bệnh nhân thôi.
Hạ Lôi không chút do dự nói.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Hạ Lôi, không nghĩ tới hắn còn có kiến thức như thế, hắn cũng không do dự nữa, cầm lấy cổ tay cô gái đem Hồn Lực thẩm thấu vào.
– Khí độc đã công tâm, lan ra toàn bộ kinh mạch toàn thân, nếu là người bình thường thì đã sớm chết, cũng may là tu sĩ nên có Hồn Lực bảo vệ đan điền còn có thể cứu, trước bảo vệ tâm mạch nàng, lại dùng kim châm dẫn đạo khí độc xuất ra.
Trong phút chốc, Tiêu Phàm đã hiểu rõ trạng thái của nữ tử này.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không chút do dự lấy ra năm cái kim châm cùng cắm vào năm cái huyệt đạo bên cạnh trái tim nữ tử.
– Ngươi là đang cứu người hay giết người, kim châm đâm vào trái tim thì còn có thể sống sao?
Trương Hi cười lạnh một tiếng, đối với phương pháp cứu người của Tiêu Phàm khịt mũi coi thường.
Nhưng Tiêu Phàm căn bản không để ý đến Trương Hi, tinh thần hắn hoàn toàn tập trung vào trên người thê tử của Hạ Lội không dám có chút mảy may phân tâm, Thanh Văn Xà là Hồn Thú Tứ Giai, nọc độc của nó chính là điểm chí mạng đối với tu sĩ cấp thấp.
Sau một lát, trên người thê tử Hạ Lôi liền cắm lít nha lít nhít kim châm, nọc độc của Thanh Văn Xà và Nhất Phẩm Hồng Độc của Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn khác nhau, Nhất Phẩm Hồn Độc là độc mãn tính đã hoàn tan vào máu thịt nên rất khó chữa trị.
Mà nọc độc Thanh Văn Xà lại là độc cấp tính, cho nên căn bản không cần thay máu, chỉ cần dùng kim châm bài xuất ra ngoài.
– Thực có thể? Kim châm cũng có thể cứu người?
Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lại đảo qua vị nữ tử kia, hàng trăm cây kim châm đâm tại trên người nàng, giống như một người nhím vậy.
Bọn hắn trước đó cũng hoài nghi thủ đoạn của Tiêu Phàm nhưng hiện tại bọn hắn rõ ràng cảm giác được sinh cơ của nữ tử trở nên dồi dào hơn.
– Huynh đệ, ôm nương tử của ngươi ra ngoài.
Tiêu Phàm đột nhiên đứng lên nói, lưng hắn đã thấm đẫm mồ hôi.
Hạ Lôi tự nhiên không chút do dự, nhìn thấy trạng thái vợ hắn dần tốt lên, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, cũng chỉ có hắn tin tưởng Tiêu Phàm tuyệt đối.
Đám người cũng cùng đi theo, bọn hắn rất muốn kiến thức một chút, kim châm làm sao đem nọc độc Tứ Giai Hồn Thú Thanh Văn Xà bài xuất ra.
– Các vị nên lui ra phía sau một chút, khí độc Thanh Văn Xà mặc dù không đả thương được các vị nhưng hít vào cũng không phải là chuyện tốt.
Tiêu Phàm nói ra, ra hiệu Hạ Lôi cũng thối lui sang một bên.
Đám người cảm kích nhìn Tiêu Phàm nhắc nhở bọn hắn, đây là quan tâm đến người khác, nếu đổi lại là một vị Luyện Dược Sư khác thì hẳn sẽ không làm chuyện vô ích này.
– Giả thần giả quỷ!
Trương Hi một mặt coi thường, hai tay ôm ở trước ngực.
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Hi, hắn hít sâu một hơi lấy ra một cây kim châm dài một thước cắm vào đỉnh đầu thê tử của Hạ Lôi.
– Đây là mưu sát?!
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, kim châm dài một thước vậy mà toàn bộ chui vào bên trong đầu người, đây cũng quá khủng bố đi.
– Cái này căn bản không phải đang cứu người mà là tại hại người.
Trương Hi cười lạnh liên tục, nếu như Tiêu Phàm giết chết thê tử Hạ Lôi thì hắn tất nhiên vui mừng.
Đến lúc đó bản thân lại đứng ra nói chỉ có sử dụng dược vật của Luyện Dược Sư Công Hội mới có thể giải trừ nọc độc của Thanh Văn Xà, kể từ đó, Tiêu Phàm chắc chắn trở thành tâm điểm của mọi người.
Nghĩ vậy, Trương Hi cười càng ngày càng tà ác nhưng mà sau một khắc, nụ cười của hắn lại cứng đờ lại.
Chỉ thấy đỉnh đầu thê tử Hạ Lôi đột nhiên toát ra từng sợi sương mù màu xanh, sương mù tản ra bốn phía sau đó đều bị Hồn Lực của đám tu sĩ thổi tan.
– Thực có thể? Không dùng bất kỳ dược vật gì lại có thể thanh trừ nọc độc Thanh Văn Xà? Thực sự là Thần Hồ Kỳ Kỹ a, nói thế người này há không phải là Tứ Phẩm Luyện Dược Sư?
Đám người mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, cho dù tại Yến Thành cũng chưa thấy qua bao giờ a, nghe đồn, Phó Hội Trưởng Luyện Dược Sư Công Hội Yến Thành cũng chỉ là Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư mà thôi.
Sau thời gian nửa chén trà, vào lúc một tia sương mù màu xanh cuối cùng biến mất, Tiêu Phàm lúc này mới rút kim châm ra, kích thích huyệt vị trên người nữ tử một lượt, nữ tử đột nhiên mệt mỏi mở mắt ra, Hạ Lôi thấy vậy liền xông tới ôm lấy vợ của hắn.
– Lôi ca, nơi này là?
Nữ tử một mặt mờ mịt nhìn bốn phía.
– Nhã Nhi, ngươi bị Thanh Văn Xà cắn, may mắn có vị huynh đệ kia cứu ngươi.
Hạ Lôi vui đến phát khóc, sau đó ôm vợ hắn nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
– Nhã Nhi, đây là ân công.
– Ôn Nhã cám ơn ân công, không biết quý tính đại danh của ân công là gì, Ôn Nhã…
Thê tử Hạ Lôi hơi thi lễ về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khoát tay một cái nói:
– Tiện tay mà thôi, danh tự chỉ bất quá là một cái tên mà thôi, không nói cũng được.
Nói đùa gì thế, ta đã cố ý hóa trang như vậy đến đây, nếu mà nói tên ra không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
– Ba ba ba
Đột nhiên một trận âm thanh vỗ tay vang lên, chỉ thấy Trương Hi cười tủm tỉm nói:
– Kim châm giải độc của các hạ quả nhiên lợi hại, nếu các hạ lợi hại như vậy không bằng đem vết sẹo trên mặt nàng cũng chữa trị cho tốt đi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!