Biên soạn: Đức Uy –
– —
Vài ngày sau, nơi nào đó trong rừng.
Bởi vì có Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa làm gián điệp, không tới ba ngày, kế hoạch của Triệu Diệp Triêu hoàn toàn thất bại, bị Nhiếp Vô Danh một quyền đấm chết.
“Đội lính đánh thuê Tru Thần” chính thức thành lập.
…
Cách mỗi một năm, Nhiếp Vô Danh sẽ trở lại Độc Lập Châu một lần, mỗi lần hai tháng. Hai tháng sau, lại sẽ trở lại trấn nhỏ này, nghe bà Lăng giảng giải, và luyện tập cùng bà.
Nhiều năm sau, Nhiếp Vô Danh nhìn lấy trấn nhỏ vô cùng quen thuộc, trong mắt lộ ra một tình cảm thân thiết thấy rõ.
Vòng đu quay đã sớm bị tháo dỡ, biệt thự thoạt nhìn cũng cũ kỹ đi rất nhiều. Chẳng qua là, hai người kia, trong ký ức của anh, lại không hề thay đổi gì.
“Bà cô Lăng, mở cửa nhanh.”
Nhiếp Vô Danh hô.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, bà Lăng trong nháy mắt mở cửa.
“Ồ, tiểu tổ tông của ta, trở về lúc nào?”
Bà Lăng vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, dường như năm tháng cũng không lưu lại dấu vết gì ở trên mặt của bà.
“Vừa trở về, muốn cho hai người một niềm vui bất ngờ.” Nhiếp Vô Danh vác ba lô lớn trên lưng, nhanh chân đi vào phòng khách.
“Cái tên ranh con này, mãi hai năm mới trở về, cũng không gọi điện thoại.” Bà Lăng liền vội vàng mang trái cây ra.
“Bà cô Lăng, có đồ gì ngon để ăn không?” Nhiếp Vô Danh khịt khịt mũi.
“Cháu tới đúng dịp, vừa vặn hôm nay bạn trai của Lăng Miểu đến chơi, mang theo không ít đồ ăn ngon.” Bà Lăng cười nói.
Bà Lăng vừa dứt tiếng, nụ cười trên mặt của Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt cứng đờ lại, rồi dần dần biến mất.
“Bạn trai… Phải không, từ khi nào?” Trong lòng Nhiếp Vô Danh có chút không yên.
“Vừa xem mắt mấy ngày trước.” Bà Lăng nói.
“Xem mắt?” Nhiếp Vô Danh khẽ nhíu mày: “Bà Lăng, thế này cũng quá qua loa rồi! Bọn họ không quen biết, hơn nữa bà biết người ta là người thế nào, nhân phẩm, gia thế ra sao? Cho dù có muốn tìm, cũng phải tìm một người biết rõ gốc gác, mọi người đều biết mới được!”
“Nói nhảm gì chứ, chuyện của cô họ cháu, còn đến phiên cháu bận tâm sao? Chàng trai kia ta đã quan sát rất lâu rồi! Nếu như không được, chắc chắn ta sẽ không sắp xếp cho cậu ta và cô họ cháu gặp mặt.” Bà Lăng cắt táo đưa cho Nhiếp Vô Danh: “Mau ăn đi, đợi một lát ăn cơm, ta lại nấu cho cháu thêm vài món.”
Sau khi nhìn thấy Bà Lăng đi vào phòng bếp, Nhiếp Vô Danh buông trái táo xuống, chợt đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Cửa thư phòng đóng chặt, bất ngờ còn có tiếng cười của đàn ông truyền ra.
Vào giờ phút này, chẳng hiểu tại sao, trong lòng Nhiếp Vô Danh lại dâng lên một ngọn lửa giận vô hình khó lòng át chế.
“ẦM”!!
Nhiếp Vô Danh tung một cước đá văng cửa phòng.
Bên trong thư phòng, ánh mắt của cô gái rơi vào trên người Nhiếp Vô Danh nơi cánh cửa. Chàng trai trẻ đeo một cặp mắt kiếng, thân hình hơi gầy ốm, nhìn có chút phúc hậu, dường như bị hành động của Nhiếp Vô Danh dọa cho sợ hết hồn.
“Anh là ai vậy?” Thanh niên nhìn Nhiếp Vô Danh, mặt đầy vẻ không vui.
Nhiếp Vô Danh không nhìn chàng trai kia, trực tiếp đi tới bên cạnh Lăng Miểu: “Hắn là ai?”
“Bạn trai.” Lăng Miểu đáp.
“Bạn trai? Làm sao anh lại không biết?” Nhiếp Vô Danh mặt không đổi sắc vặn hỏi.
“Lăng Miểu, anh ta là…?” Chàng trai cau mày hỏi.
“Cháu ngoại em.” Lăng Miểu trả lời.
“Cháu ngoại…” Chàng trai nhất thời sững sờ, chưa từng nghĩ, thanh niên tướng mạo tuấn tú, hình thể cân đối trước mặt này, lại sẽ có thể là cháu ngoại của Lăng Miểu. Hơn nữa, tuổi tác người cháu ngoại này, có vẻ như cũng không xê xích bao nhiêu so với Lăng Miểu đi?
“Ồ… Thì ra là cháu ngoại, có vẻ có chút hiểu lầm rồi.” Chàng trai nở một nụ cười tự nhận là khôn khéo, vỗ bả vai của Nhiếp Vô Danh một cái và nói.
Nhưng mà, chẳng hiểu tại sao, bàn tay của hắn ta mới vừa chạm tới bả vai của Nhiếp Vô Danh, toàn thân lại đột nhiên rung một cái, cả người lảo đảo không vững thối lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!