Dịch Giả: Noland
Mấy ngày nay, Quân Tà ở không nhàn rỗi không có việc gì làm, suốt ngày chơi đùa nói chuyện với Khả Nhi. Vì gần đây hành vi và tính cách của Quân Tà bỗng dưng thay đổi hẳn, tiểu nha đầu rót cuộc cũng không còn sợ hãi hắn như trước. Mặc dù vẫn không dám ở gần hắn nhưng cũng không tránh né hắn như khi xưa. Mà giờ đây mỗi khi Quân Tà kể chuyện chuyện cổ tích, tiểu nha đầu chống hai tay lên má, mắt mở to chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của Quân Tà, chỉ sợ xao lãng mất tập trung thì bỏ sót mất một càu thì phí lắm. Thần thái thì tuỳ thuộc vào câu chuyện, lúc bi lúc hài, khi cười khi khóc hoặc hai mắt mở to, vô cùng khẩn trương.
Một lậnn Quân Tà kể lại câu chuyện Nàng Tiên Cá làm cho tiểu nha đầu khóc như nước lụt phá đê Hoàng Hà hay Trường Giang, cứ thút tha thút thít suốt một ngày. Khiến Quân Tà ngửa mặt nhìn trời khóc ba tiếng thề với lòng không bao giờ kể chuyện buồn cho nữ nhân nghe nữa. Nước mắt, nước mắt… ài, cũng đủ cho người chìm lỉm trong đó mà đi uống trà với Diêm Vương!
– Thiếu gia, Đường công tử đã đến.
Quân Tà đang kể đến đoạn Tôn Ngộ Không bị giam ở lò bát quái, tiểu nha đầu đang mở to mắt chăm chú lắng nghe đến nhập thần, đôi bàn tay nhỏ bé chốc chốc cứ vặn xoắn vào nhau, trong lòng cực kỳ lo lắng cho tình cảnh nguy hiểm của Tôn Đại Thánh. Đột nhiên có một gã thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo.
– Đường công tử?
Quân Tà ngạc nhiên hỏi, rồi bỗng dưng vỗ đầu như sực nhớ ra, hạ lệnh:
– Mau mời vào.
Từ ngoài xa một quả cầu thịt đang lăn tới, vừa lăn vừa hô, thanh âm vô cùng thê thảm:
– Tam thiếu gia, Mạc Tà huynh đệ, cứu mạng ta, chuyện không ổn rồi hu hu.
Mắt Quân Tà trợn ngược, miệng há hốc nhìn quả cầu thịt đang lăn, chuyện lạ quả là chuyện lạ, thật sự không thể tin được cái viên thịt này lại biết nói. Mãi cho đến khi quả cầu thịt này lăn gần đến nơi, Quân Tà mới nhận ra đó chính là một con người.
Người này chắc chắn không có cổ, chí ít đó cũng là nhận xét của Quân Tam Thiếu sau khi cẩn thận quan sát. Bả vai rộng, cánh tay vừa ngắn lại thô, khiến cho phần thân giống như là một giọt nước lớn, nhưng hai cái đùi lại quá nhỏ, chắc chỉ đủ một vòng tay ôm. Toàn thân thịt nung núc thành từng lớp như Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Nói ngắn gọn trừ bỏ đôi tăm tre của hắn thì có thể nói hắn giống cái gì cũng được chỉ là không giống người mà thôi. Từ ngòai cửa đến đây cũng chỉ có vài bước ngắn ngủi, nhưng viên thịt băm này đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm ra chiều rất mệt nhọc. Người này chính là đại thiếu gia của Đường Gia, một trong những đại gia có thể sánh vai với Quân Gia, Đường Nguyên. Quả đúng như hình dung, tên này bự còn hơn heo nữa. Quân Tà thầm nghĩ.
– Ồ, Đường đại thiếu gia, có chuyện gì vậy? Sao lại kêu la xin cứu mạng? Tên mù nào dám trêu chọc huynh cơ chứ?
Quân Tà nhìn gã bạn của Quân Mạc Tà, trong lòng cố nén cười, cất tiếng hỏi.
– Bọn hắn, đồ @#$%^&* còn ai khác ngoài đám Lý gia, Mạnh gia, và Tống gia nữa cơ chứ.
Đường đại thiếu gia vô cùng óan giận, cố gắng mở to con mắt dưới lớp mỡ rên rĩ:
– Mấy hôm nay ta đến Thiên Kim đường, huynh đệ này của ngươi chơi một lèo mười ngày nay không hề đứng dậy, thua hết mười lăm vạn lượng bạc. Tam thiếu, ngươi phải cứu ta, phải cứu ta. Bằng không ta…ta về nhà sẽ bị cha ta đánh chết thôi hu hu!
– Mười lăm vạn lượng bạc!
Quân Tà giật bắn mình:
– Sao lại thua nhiều thế? Mà tiền ngươi đâu ra mà lắm vậy??
Đường Nguyên than thở:
– Ngày đầu ta còn thắng. Thắng những năm vạn lượng cơ…
– Chẳng lẽ không thua thì ngươi cứ tiếp tục đánh sao? Rốt cuộc làm sao thua?? Cỡ ngươi mà cũng dám chơi sao!
Quân Tà trừng mắt nhìn hắn.
Đường Nguyên không dám cãi lại, chỉ biết than thở:
– Không phải tháng trước ngươi cũng thua mười vạn lượng đó sao? Ta thua so với ngươi có chút xíu xìu xiu, vậy mà còn mắng ta…ài.
– Nói nữa thì được gì cơ chứ. Ai da, ta thấy mười lăm vạn lượng bạc, Đường đại thiếu gia ngươi cũng không phải là tìm không ra, sao lại còn tìm ta mà hô cứu mạng chứ?
Quân Tà nhất thời nghĩ rằng, cái tên béo ú na ú nần trước mắt này chắc chắn không thể phỏng đoán theo lẽ thường được, đây là chính là điển hình hiếm thấy của mấy tên phá gia chi tử
– Cha của ngươi chắc chắn không phải vì mười lăm vạn lượng bạc mà đánh chết ngươi chứ? À, mà có phải ngươi thua hơn con số đó không vậy?
– Là… là…ta về sau hết sạch tiền nên mới bảo để về nhà lấy thêm. Lý Bác liền khích ta, nói tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, nếu ta muốn thắng trọn thì đây là cơ hội tốt nhất. Ta nổi máu tham, liền…
Đường Nguyên đưa mắt nhìn Quân Tà ra vẻ tội nghiệp, trên mặt hiện rõ vẻ hối hận không thôi.
– Liền cái gì?
Đột nhiên Quân Tà cảm giác được có điều gì đó không ổn.
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ta nhất thời nóng ruột …bèn…bèn đem ngọc bội và bảo kiếm gán thành ba mươi vạn lượng bạc, nghĩ là thắng ván này rồi về. Không ngờ… không ngờ… cuối cùng cũng thua.
Đường Nguyên vẻ mặt sầu thảm ngập ngừng kể lại.
– Ngươi!Ai da, cái này phải gọi là bại sự tại nhân. Ta nhớ kiếm của ngươi là bảo kiếm Xuy Tuyết, cha ngươi tốn lắm tiền mới mua được về. Nó là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn. Còn nữa ngọc bội của ngươi là do ôn ngọc cực phẩm chế tác mà thành, ta nhớ rõ hai món đó phải tiêu tốn hơn trăm vạn lượng mới mua được. Mà ngươi chỉ cầm có ba mươi vạn lạng? Cho dù có bán phá giá thì cũng không đến nỗi vậy chứ?
Quân Tà thấy nghẹn họng, không biết nói gì nữa. Lão bạn này quả thật là bán nhà mà chơi mất rồi, haizzz.
– Ta cũng chẳng còn cách nào khác. Lúc đó căng thẳng quá, chả biết nghĩ sao trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ nên mới phạm phải sai lầm.
Đường Nguyên thở dài.
– Cho dù ngươi có thua cả hai món đó thì lúc đó cứ nói ghi nợ đấy, hôm khác sang chuộc lại không được sao?? Cha ngươi vốn cũng cưng chiều ngươi, cùng lắm thì răn dạy vài câu, sao nỡ lòng giết ngươi được chứ? Tám mươi,một trăm vạn lượng bạc, ngươi cũng moi ra được mà.
Quân Tà lầm bầm
– Nói cũng bằng thừa, hai món bảo bối này chẳng lẽ ta không muốn lấy lại sao?
Đường Nguyên có chút oán giận:
– Gia pháp của lão gia tử nhà ta chẳng phải ngươi cũng biết đó sao, lần trước người còn nhìn thấy ta ăn một trận đòn rồi mà. Thiếu điều muốn lột cả da ta ra.
– Cho nên ngươi tiếp tục chơi? Vậy ngươi đã gán cái gì? Trên người ngươi đồ đáng giá cũng không ít, chả nhẽ tám mươi hay một trăm vạn lượng lại không có?
Quân Tà lịch duyệt hơn người, hơn nữa rất sành tâm lý của dân cờ bạc. Chắc chắn là cái tên heo mập này đã gán cái gì đó rồi, bằng không cũng chẳng nóng ruột đến vậy.
– Thì… thì. Lúc ấy trên người ta không có cái gì đáng giá. Nên ta quýnh… quýnh quá. Ta. …ta đem lão bà gán nợ rồi.
Đường Nguyên mặt chảy dài, bộ dạng như muốn đập đầu tự sát:
– Là lão bà chưa xuất giá của ta đó a…a…a
– Á!
Khả Nhi đứng cạnh thét lên kinh hãi, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Đường Nguyên, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc pha lẫn chút chán ghét. Trong lòng nàng cố kìm cơn giận dữ: vất vả lắm thiếu gia mới trở thành người tốt mà cái tên bạn chó má này lại mò tới nhiễu sự.
– Cái gì? Ngươi gán luôn lão bà? Con mẹ nó, chuyện này mà ngươi mang cả lão bà của ngươi theo hả?
Quân Tà suýt ngã khỏi ghế, thiếu điều bất tỉnh đương trường. Quá hoành tráng, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Vị hôn thê của Đường Nguyên đâu chỉ đơn giản là lão bà của hắn mà còn là con gái của Hình Bộ Thị Lang Tôn Thành Hà, là tiểu thư khuê các danh môn vọng tộc. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, người ta cười cho thối mũi. Con trai Hộ Bộ Thượng Thư đi đánh bạc đem con gái của Hình Bộ Thị Lang ra gán nợ. ặc ặc. Vụ này mà đến tai Đường lão gia tử dễ lão đem tên mập này căng da tùng xẻo, hút mỡ thắp đèn quá.
– Ta …ta không dẫn nàng theo.
Đường Nguyên khóc ròng:
– Ta viết biên lai nợ, ghi tên nàng nợ một trăm vạn lượng bạc. … Giấy trắng mực đen… còn … còn có chữ ký của ta nữa…a.a
– Thánh thần thiên địa ơi! Ngu! Ngươi ngu như con lợn ấy!
Con gái của Hình bộ thượng thư, đồng thời là con dâu của Hộ Bộ thượng thư, chuyện này quan hệ đến thanh danh và tiền đồ của hai đại gia tộc. Mà dám vác con nhà người ta đi ghi nợ một trăm vạn lượng bạc. Quân Tà như muốn hóa điên cười khổ:
– Vậy mà ngươi cũng ký! Một trăm vạn lượng kia đâu?
– Thua luôn… cũng thua luôn rồi…
Đường Nguyên ngồi phệt dưới đất như con heo nái, khóc rống lên:
– Bọn họ nói nếu trong vòng ba ngày không đem đến một trăm năm mươi vạn lượng thì số tiền đó cũng không cần nữa, người cũng chả cần luôn. Bọn họ sẽ đem giấy nợ này công bố ra ngoài… hu hu…
– Con mẹ nó chứ!
Quân Tà đắng họng
– Sao lại là một trăm năm mươi vạn lượng? Mới đầu chỉ có một trăm vạn thôi mà?
– Đó là điều kiện cho ta nợ thêm ba ngày đấy
Đường Nguyên nước mắt nước mũi tèm lem kêu khóc:
– Tam thiếu, ngươi nhất định phải cứu ta. Ta…ta đã cùng đường rồi hu hu.
– Cứu ngươi?? Ngươi bảo ta làm cách gì để cứu ngươi bây giờ hả đồ đần độn kia? Ta bới thùng rác ra chừng đó bạc được chắc.
Quân Tà thẳng thừng cự tuyệt. Đùa hay giỡn vậy, loại người như ngươi ta còn muốn giết cho xong, dám bảo ta xuất bạc cứu dân cờ bạc ư? Phì, ta khinh. Chớ nói không có mà nếu có ta cũng không giúp.
– Ngươi không cần xuất bạc đâu!
Đường Nguyên giống như hồn nhập lại thân, nhất thời tỉnh táo, nháy mắt rất bỉ ổi, nói:
– Đám Lý Phong và Mạnh Hải Châu đưa ra điều kiện, nói là Quân Tam thiếu đã lâu không gặp, Chỉ cần ta dẫn ngươi đến sòng bạc của chúng, chơi với chúng vài ván, bọn chúng sẽ trả giấy tờ cắm vợ cho ta
– Ta mà có uy tín cỡ vậy sao?
Quân Tà lắc lắc đầu, cứ nhìn cái mã bề ngoài của mình chắc trong quá khứ cũng là tay chơi có hạng trong sòng bạc, về phần danh vọng… haizzz chỉ sợ là có mỗi cái ác danh mà thôi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!