Ngoan Đừng Sợ Anh

Chương 31: Đừng đẩy mình ra



Bối Doanh Doanh còn chưa kịp phản ứng, lúc này đã có vài nam sinh từ bên ngoài đi vào phòng lấy nước, bọn họ nhìn thấy hai người đối diện nhau, trong lòng: … Đợi đã, không phải bọn tôi đến không đúng lúc rồi chứ?

Cô gái nhỏ xấu hổ nhìn đi chỗ khác, cầm bình nước còn đang bốc hơi nước nhanh chóng chạy đi. Du Hàn nhìn bóng lưng của cô, khóe môi dần dần cong lên nở nụ cười.

Giải đấu biện luận cấp tỉnh được lên kế hoạch vào nửa sau của học kỳ. Trường đã báo cáo danh sách NR lên trên, điều này có nghĩa là học kỳ này sẽ không có cuộc thi nào nữa, vì vậy đội của bọn họ có thể nhẹ nhõm hơn chút.

Giáo trình học tập cả một học kỳ của lớp mười một vẫn khá nhẹ nhàng, một vài tờ giấy kiểm tra mỗi ngày, bài tập hàng tuần, tuần qua tuần cứ thế trôi qua.

Rất nhanh đã đến tháng mười hai, thành phố T bước vào mùa đông.

Thành phố T nằm ở phương Nam, không có tuyết rơi nhưng có thể cảm thấy được thời tiết càng ngày càng lạnh buốt, từng lớp quần áo dày được mặc vào.

Vào giữa tháng mười hai, một chuyện tồi tệ đã xảy ra với nhà họ Du.

Buổi chiều tiết thứ tư, Bối Doanh Doanh đang học, cô nhận được điện thoại của Viên Man Hà gọi đến.

Cô lén nhận điện thoại, mẹ lại bảo cô chuyển điện thoại cho Du Hàn. Du Hàn bên cạnh nghi ngờ nhận lấy, vài giây sau, vẻ mặt tối sầm lại: “Bệnh viện?”

Bối Doanh Doanh ở bên cạnh cũng sửng sốt, nhìn anh cúp điện thoại rồi trả lại điện thoại cho cô, sau đó nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt anh u ám, mấy giây trong cổ họng nghẹn lại phát ra một vài từ: “Mẹ tôi … bị bệnh phải nhập viện.”

Bị bệnh?

Anh cầm cặp sách đứng dậy đi ra khỏi lớp, đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng Bối Doanh Doanh gọi anh từ phía sau:

“Du Hàn, chờ một chút!”

Anh quay đầu lại thấy Bối Doanh Doanh ôm cặp sách chạy về phía anh, anh nhướng mày: “Sao cậu cũng chạy ra ngoài?”

Cô hít mũi một cái, giọng rất nhẹ: “Mình cũng lo lắng cho dì, mình muốn cùng cậu đi thăm dì…”

Anh nhíu mày, một lúc sau mới lần nữa cất bước: “Đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người lên xe taxi, Bối Doanh Doanh có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng của anh, cô dịu dàng trấn an: “Du Hàn, cậu đừng quá lo lắng, từ đây đến bệnh viện chỉ mấy mười phút thôi, rất nhanh sẽ đến.”

Anh cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau, lắc đầu:

“Mấy năm nay sức khỏe của mẹ tôi càng ngày càng kém, đau bụng là bệnh cũ tái phát. Trước đó tôi luôn khuyên bà ấy đừng để bản thân quá mệt mỏi, nhưng bây giờ…”

Anh đang nói thì thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nắm lấy cổ tay của anh. Anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, “Dì Du là người tốt, nhất định sẽ được ông trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mười phút sau, bọn họ xuống xe, sau một lúc cũng đã tìm được phòng bệnh.

Hai người đẩy cửa đi vào, Du Linh đang nằm trên giường bệnh, Viên Man Hà ngồi bên cạnh.

“Sao các con lại đến đây, không phải vẫn chưa tan học à…” Du Linh ngạc nhiên

Du Hàn bước nhanh vào bên trong, nhìn vẻ mặt tái nhợt của mẹ mình, lông mày anh nhíu chặt: “Mẹ, mẹ vẫn ổn chứ…”

Du Linh cười, “Xem con lo lắng này, mẹ có chỗ nào không ổn đâu?”

Bối Doanh Doanh đi đến bên cạnh Viên Man Hà, mẹ sờ đầu cô: “Các con chạy đến đây thế này, đã nói với giáo viên chưa?”

Du Linh áy náy, không khỏi trách cứ con trai: “Sao con lại dẫn cả cô Doanh Doanh đến?”

“Không phải đâu dì Du, là cháu lo lắng cho dì cho nên cùng cậu ấy đến thăm dì.” Cô giải thích.

“Ai da, dì không sao, bệnh dạ dày cũ ấy mà.”

Buổi chiều bà đang trồng hoa ở sân sau, cảm giác dạ dày càng lúc càng đau, sáng nay cũng hơi đau một chút, nhưng bây giờ lại đau dữ dội, bà ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy nổi, cả người đau đến suýt ngất.

Viên Man Hà thấy bà như vậy lập tức đưa bà đi bệnh viện.

Bây giờ còn đang chờ kết quả kiểm tra.

Một lúc sau, bác sĩ đến thông báo kết quả kiểm tra, thủng dạ dày.

Do lao lực trong một thời gian dài, cộng với căn bệnh dạ dày trước đó đã không được chữa trị tốt nên lần này bênh càng nghiêm trọng hơn, phải phẫu thuật cắt bỏ một phần tư dạ dày.

Mặc dù giá của ca phẫu thuật không cao nhưng Du Linh vừa trả hết sốt tiền bà nợ Viên Man Hà những năm này. Viên Man Hà đã giúp hai mẹ con bọn họ trả sạch nợ nần trước đó.

Cho nên bây giờ Du Linh có chút lo lắng.

Du Hàn ở một bên nghe vậy, nhíu mày.

Viên Man Hà nói: “Không sao đâu, Du Linh chị cứ ở đây nghỉ ngơi, chuyện tiền thuốc men chị không cần phải lo lắng.”

Du Linh hoảng hốt, liên tục lắc đầu, “Phu nhân, này sao được…”

“Chuyện này có gì đâu, cũng trách tôi bình thường giao viên cho chị không cân nhắc kỹ tình trạng sức khỏe của chị.”

Viên Man Hà khăng khăng muốn trả, để Du Linh trực tiếp nằm viện luôn. Du Hàn thấy mẹ vẫn còn đang do dự, anh ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nắm chặt tay của bà, “… Mẹ, tiền mẹ không cần lo lắng đâu, nghỉ đông con lập tức đi tìm việc làm thêm, sẽ góp tiền trả dần. Mẹ cứ đồng ý đi, chữa bệnh trước đã, được không?”

Du Linh đau lòng, sau đó mở miệng: “Con trai, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với dì Viên.”

Du Hàn nhìn về phía Viên Man Hà, Viên Man Hà ra hiệu cho anh không cần phải lo lắng, anh đành phải đứng dậy cùng Bối Doanh Doanh đi ra ngoài.

Anh dựa vào tường, chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh nhận được tín hiệu, kéo ống tay áo của anh: “Chúng ta có thể vào rồi.”

Bọn họ đi vào, Viên Man Hà nói: “Tiểu Hàn, cháu đừng lo lắng, mẹ cháu vẫn sẽ làm phẫu thuật, chỉ là mẹ cháu nói muốn về bệnh viện ở quê làm, nhưng cho dù làm phẫu thuật ở đâu dì đều sẽ giúp hai người trả tiền thuốc men chữa bệnh.”

Du Linh cười gật đầu: “Bệnh viện ở dưới quê cũng không tệ, hơn nữa còn có họ hàng có thể chăm sóc mẹ, con cũng không cần phải lo lắng, đúng lúc phu nhân cũng đã đồng ý cho mẹ về quê dưỡng bệnh một thời gian.”

Du Hàn nghe vậy đầu lông mày dần giãn ra: “Cảm ơn dì Viên, cháu nhất định sẽ trả dì tiền.”

“Không sao, cháu khách khí với dì làm gì.”

Ngày hôm sau, Viên Man Hà thuê một chiếc xe chở Du Linh về quê cách thành phố T hai trăm cây số.

Du Linh vừa về quê lập tức đi bệnh viện chữa trị, mỗi ngày bà đều gọi điện thoại cho Du Hàn, anh cũng dần yên tâm.

Mẹ dặn anh sắp thi cuối kỳ rồi, không cần lo lắng cho bà, dành thời gian tập trung học hành. Bà ở đây nghỉ ngơi nhiều lắm là hai, ba tuần sẽ quay lại.

Cuối tháng mười hai, cuối tuần trước khi thi cuối kỳ, Du Hàn nghĩ một tuần đã không gặp mẹ, mẹ vừa làm phẫu thuật xong nên anh không gọi điện thoại báo cho mẹ trước mà trực tiếp ngồi xe lửa về quê.

Ngày đó Bối Doanh Doanh tiễn anh ra cửa, nói: “Vậy làm phiền cậu gửi lời hỏi thăm của mình đến dì Du nhé.”

Anh thay xong giày đứng dậy, sờ đầu của cô, “Biết rồi.”

“Khi nào thì cậu quay lại?”

Anh cong môi cười, “Sao thế, sợ tôi không quay lại?”

“Không phải…”

“Tối chủ nhật sẽ trở lại.”

Cô gật đầu, vẫy tay với anh, nhìn anh đi ra khỏi biệt thự, đến khi bóng dáng của anh biến mất nơi cuối con đường, cô mới thì thầm: “Đi đọc thơ cổ vậy…”

Một ngày trôi qua, buổi tối chủ nhật, Bối Doanh Doanh ăn cơm xong, về phòng nhìn mấy bài toán làm sai ở trên bàn, nghĩ tối nay đợi Du Hàn trở về có thể hỏi anh.

Cô gửi tin nhắn cho Du Hàn: “[Mấy giờ cậu về đến nhà?]

Cô chờ rất lâu vẫn không thấy anh trả lời.

Cô đi ra ngoài ban công, chống cằm nhìn con đường trước nhà ngẩn người.

Nhưng cô trông chờ mòn cả mắt vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu.

Sao anh vẫn chưa trở lại?

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Sắp đến mười giờ tối, cô thật sự nhịn không nổi nữa, gọi một cú điện thoại cho Du Hàn. Nhưng đầu dây bên kia không nhận.

Cô bắt đầu luống cuống, lại gọi mấy cuộc, lần cuối cùng bị anh ấn tắt.

Một phút sau, anh gửi tin nhắn Wechat cho cô:

[Có chuyện gì sao?]

Bối Doanh Doanh trả lời: [Cậu còn chưa xuống xe lửa sao? Mình chỉ là có chút lo lắng cho cậu…]

Du Hàn nói: [Trong nhà tôi có chút việc, không thể trở về được.”

Cô ngẩn người, [Dì xảy ra chuyện gì sao?]

Nhưng đầu bên kia không trả lời.

Thứ hai đầu tuần là kỳ thi tháng. Sáng sớm đến lớp, cô chờ hết tiết đọc sách buổi sáng chỗ ngồi của Du Hàn vẫn trống không, Kỷ Diệu quay xuống hỏi: “Sao cậu ấy vẫn chưa đến?”

Bối Doanh Doanh lắc đầu, cô cũng không biết.

Thậm chí cô hoàn toàn không biết gì cả.

Cả buổi sáng, lúc thi ngữ văn cô vẫn không yên lòng, buổi trưa mấy nữ sinh cùng nhau đi xuống dưới lầu, Kỷ Diệu vỗ vai Bối Doanh Doanh: “… Doanh Doanh? Cậu có nghe thấy không?”

“Hửm???”

Kỷ Diệu khó hiểu: “Vừa rồi bọn mình hỏi cậu buổi trưa có muốn cùng nhau ra ngoài trường ăn cơm gà hầm không, cậu đang suy nghĩ gì thế, từ nãy đến giờ cậu cứ thất thần thôi?”

“Không có gì đâu… mình đi cùng các cậu.”

Lúc đi xuống dưới lầu, Kỷ Diệu nói chuyện bài thi ngữ văn với Cố Anh, Trịnh Hy đi đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có tâm sự à? Liên quan đến Du Hàn sao?”

Cô giật mình, thừa nhận.

Trịnh Hy hỏi có có biết vì sao hôm nay Du Hàn không đi học không, không ngờ Bối Doanh Doanh cũng không biết. Trịnh Hy nghe xong, cũng cảm thấy khó hiểu: “Cậu ấy nói về nhà một chuyến, xong thì không có tin tức gì?”

“Ừm… Cậu ấy chỉ nói nhà xảy ra chút chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì cậu ấy lại không nói với mình.”

Trịnh Hy im lặng suy nghĩ rồi nói: “Mẹ của cậu ấy bị bệnh đau dạ dày… Chắc hẳn rất nghiêm trọng, nhưng phẩu thuật bình thường không nguy hiểm đến tính mạng. Hay là cậu ấy lo lắng nên muốn ở lại chăm sóc mẹ mấy ngày.”

“Mình cũng không rõ lắm…”

Trịnh Hy thấy Bối Doanh Doanh vẫn đang rầu rĩ, cô ấy trêu ghẹo: “Không ngờ cậu quan tâm Du Hàn đến vậy đó nha.”

“Mình…” Tâm tư bị vạch trần, Bối Doanh Doanh đỏ mặt, Trịnh Hy vỗ vai của cô, nói: “Doanh Doanh, thật lòng mà nói mình thấy cậu là nữ sinh có quan hệ thân thiết nhất với cậu ấy đấy. Nếu như ngay cả cậu mà cậu ấy cũng không muốn nói, vậy thì chuyện cậu ấy đang gặp phải nhất định rất nghiêm trọng.

Mặc dù những năm gần đây mình với Du Hàn đã bị cắt đứt liên lạc, nhưng mình biết tính tình của cậu ấy rất khép kín, không thích chia sẻ đau khổ với người khác, hơn nữa lòng tự trọng rất cao. Cậu ấy không muốn nói cho cậu, hẳn là cậu ấy có chỗ khó nói.”

“Ừm… mình hiểu.”

Theo những gì hiểu biết của cô về Du Hàn, cô càng lo lắng hơn.

“Ế…” Trịnh Hy đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Hình như mình biết quê của Du Hàn ở đâu.” Trịnh Hy nói lúc học tiểu học, có một lần Du Hàn về quê ăn tết, có gửi cho Trịnh Hy một tấm bưu thiếp, vào thời điểm đó, gửi bưu thiếp rất phổ biến. Cô ấy vẫn giữ nó, nhưng cô ấy không biết đó có phải là địa chỉ đó không nữa.

“Nếu như cậu cần, mình về nhà tìm địa chỉ cho cậu.”

Kỳ thi tháng diễn ra trong vòng hai ngày, Du Hàn đều không đến trường, sau khi kỳ thi kết thúc là đến chuỗi ngày nghỉ tết nguyên đán.

Vào buổi tối được nghỉ lễ, cô ngồi trong phòng, nhìn bài tập nhưng một chữ cũng không viết được.

Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Trịnh Hy.

“Trịnh Hy… Cậu có thể tìm giúp mình địa chỉ quê của Du Hàn không?”

Một lúc sau, Trịnh Hy gửi địa chỉ đến, sau đó cô bắt đầu xem vé xe lửa.

Sáng sớm ngày mai có một chuyến lúc 8:40, ngồi xe lửa mất một tiếng rưỡi là đến nơi.

Cô do dự rất lâu, cuối cùng đầu nóng lên, đặt vé xe lửa.

Cô thật sự muốn nhìn thấy anh…

Cô muốn biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không. Nếu như anh đang đau khổ, cô muốn ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua.

Bối Doanh Doanh đặt vé xong, cô đứng dậy bắt đầu thập hành lý, bởi vì không biết có gặp được Du Hàn hay không nên cô chỉ mua vé một chiều, để an toàn, cô mang theo quần áo để thay.

Cô sợ mẹ biết sẽ không cho cô một mình chạy đi xa như vậy, cho nên cô nói dối là đi du lịch với bạn, mẹ liền đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, cô xách vali hai mươi inch bước xuống lầu, nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Chú lái xe chở cô đến ga tàu, cô đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên một mình cô đi đến một thành phố xa lạ.

Sau khi lên tàu, cô cất hành lý và ngồi vào chỗ. Cô nhìn người qua lại, trong lòng tràn đầy sợ hãi với tương lai không biết trước này.

Sau một tiếng, cô xuống tàu và đi đến lối ra của nhà ga, giờ phút này cô mới cảm giác chân thực.

Đồng thời cũng có chút hoảng hốt.

Cô nắm chặt vali, lấy điện thoại di động ra bắt đầu xem vị trí, có rất nhiều xe taxi ở cửa ga đang gọi. Một chú trung niên bước tới chỗ cô, cười hỏi: “Cháu gái đi xe không? Từ đây vào trong nội thành hai mươi lăm tệ, có đi không?”

Cô hơi sửng sốt, hoang mang lắc đầu: “Không ạ, cảm ơn…”

“Không sao đâu, cháu gái chú thấy cháu một mình bắt xe rất phiền phức.” Ông ấy định cầm lấy vali của cô, cô bị dọa lập tức lùi về sau, kéo vali đi bước đi thật nhanh.

Loại tài xế gạ gẫm đi đường không rõ nguồn gốc như thế này, tuy không hiểu nhưng cô vẫn biết phải cảnh giác.

Cô đi đến một nơi không có nhiều người, cuối cùng cũng dừng lại, lòng bàn tay nắm tay kéo vali đổ đầy mồ hôi, cô cúi đầu, điều hòa nhịp tim đang đập loạn.

Càng lúc càng cảm thấy sợ hãi…

Cũng may xe cô đặt rất nhanh đã đến, sau một lúc cũng thuận lợi lên xe.

Từ ga tàu đến nhà Du Hàn mất gần một tiếng đồng hồ, người lái xe nói đây là khu phố cũ, cũng may chú ấy nói chỗ Doanh Doanh muốn đến được xây dựng từ rất nhiều năm rồi nhưng chưa bị phá dỡ, điều này có nghĩa rất có thể nhà Du Hàn vẫn còn ở chỗ đó.

Lúc đến nơi, cô hỏi chú lái xe bệnh viện gần nhất tên là gì. Khả năng rất lớn Du Linh đang điều trị ở đó.

Sau khi xuống xe, cô dựa theo bản đồ đi chầm chậm về phía trước, đây là một khu dân cư cũ tồi tàn, cơ sở hạ tầng rất kém, hẳn đây là do người dân địa phương tự xây dựng, dùng xi măng và gạch xây lên.

Cô đi trong con phố nhỏ hẹp, vì là khu dân cư cũ nên giờ không có nhiều người ở, hơi vắng vẻ. Nền bê tông bị rỗ, tường bám đầy rêu, bên ngoài có một số nhà còn rác thải chất đống.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy nhà của Du Hàn.

“Số 33, hẻm Hạ Tỉnh, thôn Ngọc Lũng…” Cô đối chiếu số nhà với địa chỉ được đưa cho, cô ngó nghiêng nhìn vào bên trong.

Đây cũng là một căn nhà ở ba gian, trước cửa có một khoảng sân nhỏ, trong sân có trồng một cây xoài, còn có cả một chiếc xe đạp cũ màu đen.

Cô đẩy hàng rào đi vào, gọi vào bên trong mấy tiếng, “Du Hàn, dì Du…”

Nhưng không có ai đáp lại, chẳng lẽ anh không ở đây?

Cô ngồi trên bậc thang trước cửa nhà, lấy điện thoại di động ra, cuối cùng quyết định gọi điện cho Du Hàn.

Ban đầu cô không nói cho anh biết cô muốn đến đây vì cô đoán được anh nhất định sẽ không đồng ý, cho nên cô đành phải giấu cả anh.

Điện thoại đổ vài tiếng chuông, ngay lúc cô cho rằng anh sẽ tắt máy lần nữa thì đầu bên kia cuối cùng cũng nhận!

“Alo.” Giọng anh rất trầm, xen lẫn sự mệt mỏi và đè nén.

Cô ngẩn người, chóp mũi chua chua, giọng run run: “Du Hàn — ”

“Ừm?” Anh dừng như cảm nhận được cảm xúc của cô có chút không đúng.

Cô hít mũi một cái, hốc mắt đỏ lên, “Mình… mình đến thành phố D tìm cậu, nhưng không biết có phải mình đến nhầm chỗ rồi không…”

Đầu bên kia giật mình, “Cậu đến thành phố D rồi?”

Cô đọc địa chỉ chỗ cô đang đứng cho anh, đầu bên kia im lặng mấy giây, trầm giọng nói: “Cậu ở yên đó, không được chạy lung tung, tôi lập tức về nhà, ngoan ngoãn chờ đó có biết không?”

“Ừm…”

Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi xổm xuống ôm chân. Cả người cô co lại thành một cục, không nghĩ thành phố D sẽ lạnh hơn thành phố T.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cổng, chờ mong bóng dáng kia sẽ xuất hiện.

Càng chờ đợi tâm trạng càng sốt ruột.

Mười phút.

Hai mươi phút.

Ba mươi phút.

Đột nhiên, một bóng dáng gầy guộc đẩy hàng rào cửa bước vào, xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Ánh mắt Bối Doanh Doanh đột nhiên đông cứng lại, rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Du Hàn cũng đang nhìn cô.

Sửng sốt khoảng hai giấy, cô đứng dậy nhấc chân chạy về phía anh, đến khi đứng vững trước mặt anh cô còn chưa kịp mở miệng, đã bị anh kéo cả người ôm vào trong ngực.

Tầm mắt cô bỗng nhòe đi, vòng tay ôm lấy anh, giọng cô nghẹn ngào: “Du Hàn…”

Anh giữ chặt gáy cô, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô. Anh sợ đây là mơ, cô gái nhỏ anh ngày đêm mong nhớ đang xuất hiện trước mắt anh.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi buông cô ra, nhìn cô với ánh mắt nặng nề, vừa mở miệng, việc đầu tiên là răn dạy cô:

“Gan cậu cũng lớn nhỉ, dám một mình chạy đến đây? Cậu có một con gái một thân một mình nguy hiểm thế nào không, cũng không nói với tôi một tiếng, cậu muốn làm cho tôi sợ chết khiếp đúng không?”

Cô tưởng anh thật sự giận cô, bị dọa nước mắt lập tức trào ra:

“Xin lỗi, mình sợ cậu, cậu không muốn để mình đến. Mình rất lo lắng cho cậu, mấy ngày nay không liên lạc được với cậu…”

Cô gục đầu xuống, hai mắt đỏ hoe. Anh thấy nước mắt của cô, lập tức chân tay luống cuống, lúng túng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, đừng khóc, đồ ngốc…”

Làm sao anh không nhớ cô được chứ.

Anh không nhịn được lần nữa ôm cô vào trong lòng, thấp giọng nhẹ nhàng dỗ cô, cảm xúc của cô chầm chầm bình tĩnh lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám đậm, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng, cằm anh lún phún râu, trông có vẻ hơi hốc hác. Không biết mấy ngày qua anh đã xảy ra chuyện gì.

“Du Hàn, dì Du…”

Anh cúi đầu nhìn vào mắt của cô, “Bà ấy đang từ từ hồi phục.”

Tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng bỏ xuống được, “Vậy bây giờ dì đang ở bệnh viện sao?”

“… Mấy ngày trước bà ấy đã xuất viện rồi.”

“Mình muốn đi thăm dì Du.”

Anh hơi sửng sốt, sau đó khẽ nói: “Cậu ăn cơm chưa? Bây giờ cũng đến giờ rồi, tôi đưa cậu đi ăn cơm.”

Cô cau mày nhận ra anh vẫn chưa muốn cho cô biết quá nhiều, anh quay người định kéo cô rời đi, lại thấy cô đang đứng im, không chuyển động.

Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt anh, khóe miệng bẹt ra:

“Cậu muốn đẩy mình ra như lần trước sao?”

Anh giật mình.

“Cậu đi thành phố D, chuyện gì cũng không nói cho mình, giống như lần trước cậu cũng như vậy, không hỏi cảm nhận của mình chỉ bảo mình cách xa cậu ra. Lúc mình tự khép mình, cậu là người đã kéo mình ra khỏi bóng tối, cổ vũ mình, vậy vì sao đến khi cậu gặp chuyện… Cậu không cho mình ở bên cạnh cậu.”

Cô nhìn thẳng vào anh, âm cuối phát ra nghe rất ấm ức.

Anh nghe vậy, hàng phòng thủ cuối cùng trong trái tim bị phá vỡ. Anh rũ mắt xuống, ý lạnh thấm đầy trong mắt anh dần dần phai nhạt.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi.”

Du Hàn nhớ lại những gì đã chứng kiến vào ngày anh quay lại thành phố D.

Trưa hôm đó, anh xuống xe lửa rồi bắt xe buýt về nhà, anh vừa đi đến dưới lầu nhà anh thì nghe thấy hai người phụ nữ nhiều chuyện đang đứng nói chuyện trước cửa nhà ——

“Sao quả phụ ở lầu trên đột nhiên chuyển về đây thế?”

“Hình như bị bệnh, nghe nói vừa phải đi phẫu thuật dạ dày. Ài, bà nói xem tuổi này rồi còn phẫu thuật, sức khỏe sẽ không được bao lâu đâu.”

“Mà người này cũng rất đáng thương, chồng mất sớm như vậy, con trai cũng không biết ở đâu. Nhiều ngày vậy rồi không thấy một ai sang đây xem.”

“Sang đây xem làm gì? Cô ta bị như vậy nhất định là điềm xấu rồi, chúng ta bình thường cũng đừng lên đó, không cẩn thận có khi chết trên lầu…”

Người phụ nữ vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng “rầm” từ phía sau, hai người hoảng sợ quay đầu lại thì thấy một thanh niên đang đứng dưới cầu thang.

“Cậu… Cậu là ai?”

Một trong hai người phụ nữ thấy thanh niên đi lên bậc thang càng lúc càng gần, bà ta bị dọa sợ tới mức vội cầm cây chổi bên cạnh, ngăn cậu đến gần thêm, “Cậu là ai vậy mà đến đây!”

Ai ngờ thanh niên trực tiếp cướp lấy cái chổi, ném lên mặt đất, đẩy người phụ nữ đang cản đường sang một bên.

“Này chàng trai… Cậu …” Người phụ nữ kia thở gấp, chỉ vào thanh niên kia định chửi ầm lên thì thấy cậu ta quay đầu lại, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào bọn họ, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh băng: “Còn dám nhiều chuyện thêm một câu thử xem?”

Bà ta không hiểu sao bị khẩu khí của người này làm cho sợ hãi, chỉ dám thấp giọng lầm bầm vài câu, sau đó thấy thấy thanh niên kia đi lên lầu.

Du Hàn bình tĩnh đi đến trước cửa nhà, cầm chìa khóa trực tiếp mở cửa, đập vào mắt anh là căn phòng tối mờ ẩm ướt, đồ dùng cũ nát trong nhà tỏa ra một mùi hương khác thường.

Anh hoảng loạn, “Mẹ, mẹ ——” anh lao vào phòng, thấy Du Linh đang nửa nằm trên giường.

Căn phòng vẫn chật hẹp giống như trong ký ức. Tấm ván giường cũ kỹ, chỉ có ánh sáng từ nửa bên cửa sổ chiếu vào, tro trắng từ các góc rơi xuống. Du Linh đắp một cái chăn bông nằm trên giường, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, đang đặt cốc nước trong tay xuống đầu giường.

Bà thấy con trai đột nhiên xuất hiện, mắt mở to: “Con trai, con…”

Trái tim d treo lơ lửng của anh lúc này mới rơi xuống, anh nhíu mày: “Đây là “Cuộc sống ở quê rất tốt, con đừng lo lắng cho mẹ” mà mẹ nói với con sao?!”

Du Linh luống cuống, “Tiểu Hàn, con nghe mẹ giải thích…”

“Mẹ nói dì Hai và dì cả đến chăm sóc mẹ, bọn họ đâu?”

“…”

“Vừa rồi còn ở dưới lầu nghe thấy bọn họ nói những ngày này mẹ đều tự mình đi bệnh viện, chưa từng có thân thích nào đến đây!” Anh tức giận đến mức giọng nói run run.

Thật ra bà chọn về quê chữa bệnh vì không muốn để Du hàn phải lo lắng, ảnh hưởng đến học tập của con. Bà biết nếu như bà làm phẫu thuật ở thành phố T, thứ nhất là chi phí đắt đỏ, thứ hai bà không muốn con trai vừa lại bận rộn học hành vừa phải chăm sóc cho mình. Nên bà nói với Viên Man Hà rằng muốn về quê chữa bệnh.

Sau đó, trước khi làm phẫu thuật đã nghĩ đến chuyện sẽ gọi điện cho một vài người người thân, nhưng khi những bạn bè thân thích đó vừa nghe điện thoại, biết là bà, rồi biết bà chuẩn bị làm phẫu thuật đều nói không rảnh, hoặc thậm chí là không bắt máy.

Sau khi mổ, vì tiết kiệm tiền nên ngày thứ hai bà đã xuất viện, về đến nhà định nghỉ ngơi cho thật tốt nhưng không ai nấu cơm, bà chỉ có thể tự lo ăn uống, sinh hoạt.

Nhưng bà như vậy, vẫn không tránh được hàng xóm chung quanh lời ra tiếng vào.

Từ lâu Du Linh đã quen với chuyện này rồi, bà không quan tâm. Nhiều năm khó khăn khổ cực đã tôi luyện nên sự kiêng cường này, phần mềm yếu duy nhất trong trái tim bà, là dành cho con trai của mình.

Sau khi Du Hàn biết chuyện, cho dù mẹ có nói gì anh vẫn ở lại chăm sóc mẹ.

“Đến rồi, vào đi.” Du Hàn mở cửa, nói với Bối Doanh Doanh đứng phía sau.

Anh đẩy vali vào trong, mở tủ giày nhìn mấy lần, cuối cùng lấy ra một đôi dép lê màu đen hơi cũ đặt bên chân cô, nhíu này: “Xin lỗi, chỉ có đôi này thôi…”

Cô cười lắc đầu: “Không sao đâu.”

Anh đi vào phòng Du Linh, thấy bà vẫn còn đang ngủ. Anh đi ra ngoài phòng thấy cô vẫn đứng tại chỗ nhìn một vòng nơi này.

Anh nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, trong lòng hơi chìm xuống, giọng nói nơi khóe miệng có chút không được tự nhiên: “Nhà khá cũ, nếu cậu không thích ứng được, mẹ tôi vẫn còn đang ngủ, hay là tôi dẫn cậu đi…”

Cô nghe ra được sự xúc động trong lời này của anh, cô tiến lên trước nhẹ nhàng kéo tay áo anh, nở nụ cười ấm áp:

“Du Hàn, không sao đâu, thật ra mình không hề để ý chút nào.”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.