Tiên Giới Thiên - Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 1: Hồ nữ



Một vùng hoang địa bao la không có dấu chân người.

Có thể thấy trên mặt đất màu xám nhạt, ngoại trừ vài bụi cỏ dại thì chỉ có mấy tảng đá màu xám trắng có hình dạng, kích thước khác nhau.

Ánh nắng gay gắt từ trên không đang thiêu đốt, khắp không gian ngập tràn bụi vàng bay lả tả.

Trong mảnh đất trời mờ mờ ánh vàng ấy, một bóng người nhỏ nhắn dần dần hiện ra, nó đang cố sức chạy thật nhanh về phía trước.

Đó là một bé gái chừng sáu, bảy tuổi, trên vạt áo lưới màu vàng nhạt có thêu một đóa hoa mai màu trắng, trên đầu là hai búi tóc đen nhánh, đôi mắt to đen vô cùng linh động, cái miệng nhỏ xinh đỏ tươi nổi bật trên khuôn mặt xinh xắn.

Tay phải bé gái đang nắm chặt một cái trống bỏi.

Cái trống bỏi này có vẻ khá cổ xưa, hai mặt trống đã ố vàng. Bề mặt có vẽ mấy cái hoa văn thanh xà, hai quả tròn ngắn dài đang vẩy qua vẩy lại, thỉnh thoảng chúng lại đánh vào mặt trống tạo ra những âm thanh nhẹ.

Cô bé này tuy nhỏ tuổi nhưng rất lanh lẹ, nó nhấp nhô người mấy cái đã chạy tới một bụi cỏ dại cao ngang đầu người ở giữa bãi đất trống. Chạy dưới ánh nắng thiêu đốt, trên trán cô bé đã vã đầy mồ hôi, một dòng mồ hôi từ trên đầu chảy qua má bên trái rồi nhỏ ròng ròng xuống cái cổ trắng nõn của cô bé.

Nó đưa tay trái lên xoa nhẹ trên khuôn mặt bầu bĩnh giờ đã đỏ bừng lên, căng mọng như trái táo chín, bước chân vẫn không hề có ý định dừng lại.

“Yêu nghiệt kia, chạy đâu cho thoát!”

Đúng lúc này, một tiếng nam tử quát to truyền tới từ phía sau. Cô bé nghe thấy bỗng khựng lại, sắc mặt bị dọa cho trắng bệch cả ra, tay phải cầm trống liền nâng lên rồi ra sức lắc, bờ môi cũng khẽ mấp máy vài cái.

Một luồng sáng xanh hiện lên trên mặt trống, mỗi tiếng động do viên tròn gõ lên mặt trống lại kèm theo một luồng sáng xanh phủ lên trên đám cây dại. Bụi rậm lập tức được bao phủ bởi luồng sáng xanh, tuy nhiên chỉ duy trì được phút chốc mà thôi, sau đó liền tan biến như chưa có gì xảy ra.

Cô bé không ngừng lắc trống, hai viên tròn liên tiếp đập vào mặt trống tạo ra những luồng sáng xanh bay ra, bụi rậm được bao phủ trong luồng sáng ấy. Sắc mặt cô bé càng ngày càng tái nhợt sau những hành động liên tiếp như vậy, tuy nhiên nó không dám ngơi nghỉ mà vội chui vào trốn sâu trong bụi rậm.

Cô bé vừa chui vào trong bụi rậm được chốc lát thì cách đó cỡ mười trượng bụi đất mù lên, một bóng người vừa bay tới rồi đáp xuống ngay phía trước bụi rậm. Kẻ vừa xuất hiện là một đại hán cao to có râu quai nón, ước chừng tuổi cỡ bốn mươi, tay gã cầm một thanh phác đao sáng loáng, mới nhìn qua đã thấy có vẻ gì đó hung ác.

Ánh mắt gã đang nhìn vào những dấu chân nhỏ ngay kế bên bụi rậm, thân hình khẽ rung lên, gã muốn xách đao nhảy vô bụi. Nhưng đúng vào lúc này, những luồng sáng xanh đột nhiên lóe lên trên bụi rậm, năm sáu con rắn màu xanh bắn vụt ra, chúng hung hăng há miệng lao tới cắn đại hán kia.

Đại hán râu quai nón chỉ khẽ giật mình, sau đó tay trái gã xuất hiện một tấm Phù lục, gã vỗ tấm phù vào thân mình làm hiện lên một tầng sáng bảo hộ màu trắng, đồng thời tay phải của gã vung lên, thanh phác đao liền bổ về phía trước tạo ra âm thanh ông ông.

Xoẹt!

Một đạo hàn quang dài cỡ vài thước bắn ra từ thanh phác đao, sau mấy cái ánh sáng chớp động, ba con rắn xanh đã bị đao chém thành hai khúc. Cùng lúc đó vang lên hai tiếng “bộp bộp” hai con rắn va vào màn sáng hộ thể liền bị dội ra, sau đó chúng cũng bị chém làm hai khúc bởi nhát đao xoay vòng lại của gã đại hán.

Mấy con rắn xanh bị gã đại hán đánh bay trong nháy mắt, lúc này chúng hiện nguyên hình là mấy khóm cỏ dại ven đường. Đại hán buông tiếng hừ lạnh rồi lại muốn nhảy vô trong bụi, tuy nhiên đúng lúc này sắc mặt gã hơi khựng lại, gã vội thu phác đao lại rồi đứng yên tại chỗ.

Những âm thanh soàn soạt từ phía sau truyền tới, ngay sau đó xuất hiện hai bóng người. Một tên là đạo sĩ trẻ tuổi gầy đét, gã mặc một cái trường bào màu xám đã rách nát, trên tay gã là một cái phất trần. Tên còn lại là một gã nam tử mặt ngựa, dáng người nhỏ bé nhưng có vẻ nhanh nhẹn, trên mặt gã còn có mấy vết máu bầm, đầu tóc thì có vẻ bù rù.

“Hai vị đạo hữu không bị sao chứ?” Đại hán râu quai nón quay đầu lại nhìn hai gã mới tới rồi hỏi.

“Yêu nghiệt này không hổ là nữ yêu hồ, quả thật vô cùng giảo hoạt. Lúc nãy ta và Tề đạo hữu vì có chút nóng vội chủ quan nên cũng ăn vài chiêu ám toán, nhưng mà cũng không có vấn đề gì. Ủa mà sao Yến đạo hữu lại đứng ở đây, con yêu nghiệt kia chạy đâu rồi?” Gã mặt ngựa khoát tay rồi hỏi với vẻ nghi ngờ.

Gã râu quai nón không thèm trả lời mà chỉ tay về phía bụi rậm và mấy dấu chân nhỏ có thể dễ dàng nhìn thấy ở ngay phía trước.

“Chúng ta còn chần chờ gì nữa? Lập tức xông lên tóm sống nó thôi!” Gã mặt ngựa thấy vậy liền nhắm ngay một chỗ tính chui vào bụi rậm.

“Yêu nghiệt này chạy trốn đã một ngày đêm, chắc là cũng sức cùng lực kiệt rồi, tuy nhiên nó sử dụng huyễn thuật thuộc tính Mộc, ở chỗ bụi rậm này đúng là như cá gặp nước, chúng ta tùy tiện xông vào e rằng không ổn.” Đạo sĩ họ Tề hơi híp mắt lại rồi khẽ nói.

“Chẳng lẽ lại buông tha cho nó thoát hay sao? Yêu nghiệt này nhỏ tuổi mà đã xảo trá như vậy thì khi trưởng thành có thể sẽ là mối họa lớn của trăm họ.” Gã mặt ngựa lộ ra vẻ chần chừ, bước chân dừng lại nhưng miệng nói ra những lời không cam tâm.

“Chúng ta là nhân sĩ chính đạo, trừ yêu hàng ma là việc nghĩa không thể chối từ. Con Yêu hồ này đã bị ba chúng ta tìm được thì đương nhiên không thể thả cọp về rừng.” Gã râu quai nón toát lên chính khí ngút trời khi mở miệng nói.

“Như vậy Yến đạo hữu đã có đối sách hợp lý sao?” Đạo sĩ họ Tề khẽ nhấp nháy hai mắt rồi cất tiếng hỏi.

“Đám bụi rậm này có diện tích không nhỏ, nếu ba chúng ta tùy tiện xông vô thì dù chắc chắn bắt được yêu hồ nhưng e rằng cũng phải hao tốn không ít sức lực. Nghe nói Phùng đạo hữu mới mua một tấm Hỏa Vân Phù, Dẫn Phong Thuật của Tề đạo hữu thì đã lô hỏa thuần thanh, hai đòn trên mà phối hợp lại thì sẽ đốt trụi đám cây bụi này, lúc đó Yêu hồ làm gì còn chỗ trốn nữa.” Gã râu quai nón nói chậm rãi.

“Hỏa Vân Phù… cũng được thôi. Tuy nhiên sau này da, lông của yêu hồ phải để phần ta, những thứ khác ta không cần. Được chứ?” Gã mặt ngựa suy nghĩ giây lát rồi trả lời.

“Không được, phải bắt sống con Yêu hồ này!” Gã râu quai nón lắc đầu, dứt khoát từ chối.

“Yến đạo hữu có ý gì đây? Hỏa Vân Phù của ta là loại bùa chú Trung giai sơ cấp, ta đã tốn không ít tiền vào đó.” Sắc mặt gã mặt ngựa sầm lại, thanh âm trở nên lạnh lẽo.

“Phùng đạo hữu cứ yên tâm, chớ có vội, nếu ta không nhầm thì Yến đạo hữu đang là đệ tử ngoại đường của Huyết Đao Hội, gần đây hội có ban nhiệm vụ là phải bắt sống Yêu hồ. Nếu như hoàn thành được nhiệm vụ thì không chỉ trở thành đệ tử nội đường mà còn được ban thưởng một viên Sất Huyết Đan cùng với một ngàn Linh thạch.” Đạo sĩ họ Tề liếc nhìn đại hán râu quai nón rồi nói với thâm ý sâu xa.

“Không ngờ tin tức của Tề đạo hữu lại linh thông như vậy, việc của Huyết Đao Hội bọn ta cũng biết không ít nhỉ? Người ngay thẳng không nói hai lời, nếu như nhị vị có thể giúp ta bắt sống con yêu hồ này thì số Linh thạch ban thưởng sẽ chia đều cho hai vị. Được chứ?” Gã râu quai nón lạnh lùng đáp.

“Yến đạo hữu đã nói vậy thì đương nhiên bần đạo không có ý kiến gì.” Gã đạo sĩ họ Tề khẽ phất cây phất trần rồi đáp.

“Thỏa thuận như vậy thì đừng nên chậm trễ nữa, hành động thôi!” Gã mặt ngựa nói xong liền móc ra tấm phù lục, ánh mắt nhìn về nó lần cuối với vẻ tiếc nuối rồi vung tay ném ra, miệng gã khẽ lẩm bẩm.

Mặt ngoài tấm phù lục liền nổi lên một vầng sáng đỏ, sau đó nó vỡ tung ra tạo thành một đám lửa đỏ thẫm to như một đám mây lửa lao thẳng về bụi rậm.

Phừng!

Đám cây bụi cao ngập đầu người khi chạm vào đám mây lửa liền bốc cháy phừng phừng.

Gã đạo sĩ họ Tề sau khi hô to “Vô lượng thiên tôn” liền cầm phất trần vung mạnh ra đằng trước. Trong giây lát những tiếng ông ông vang lên, vài ngọn cuồng phong xuất hiện rồi nhanh chóng mở rộng theo hình xòe quạt.

Được gió tiếp sức, biển lửa nhanh chóng lan rộng ra khắp bụi rậm, những luồng khỏi đen cuồn cuộn trong không khí, tro bụi bay khắp nơi.

Gã râu quai nón cùng hai tên kia đang nhìn chăm chú vào biển lửa.

“Ở kia kìa!” Đột nhiên đạo sĩ họ Tề quát to, thân hình gã bắn về phía trước với tốc độ cực nhanh, cây phất trần trong tay rung lên ẩn hiện ánh sáng màu xanh.

Gã râu quai nón và gã mặt ngựa nghe thấy vậy chỉ khẽ giật mình rồi liền lao theo sau gã đạo sĩ.

Cách đó chừng hai, ba mươi trượng, một bóng người nhỏ nhắn bắn ra khỏi đám bụi rậm đang bị biển lửa đốt trụi dần, đó chính là cô bé ban nãy trốn trong bụi rậm.

Lúc này cái áo lưới màu vàng nhạt trên người nó đã bị rách thêm vài chỗ, khuôn mặt trắng nõn cũng bị hun thành đen nhánh rồi.

Lúc nãy nó trốn vào đám cây bụi rộng lớn này, để không phát ra tiếng động, nó đã phải cẩn thận di chuyển thật nhẹ nhàng, thay đổi hướng liên tục để trốn chạy. Lúc nãy nghe thấy tiếng nổ lớn ở sau lưng, cứ tưởng rằng đã có thể thở phào thì thật không ngờ đối phương dùng hỏa công ép nó phải hiện thân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lúc này như đông cứng lại, lộ rõ vẻ kinh hoảng, nó vội lao như điên về phía trước, bộ dạng vội vàng luống cuống, trong miệng bật ra những tiếng ho khan.

Nó chưa kịp chạy bao xa thì đã thấy phía sau ập tới luồng khí lạnh, một đám tơ xanh đang ập tới từ phía sau lưng. Cùng lúc đó phía trên đầu cô bé cũng vang lên những tiếng xuy xuy, một mảnh lưới đen rộng cỡ một trượng cũng đang chụp xuống.

Cô bé lộ ra vẻ tuyệt vọng trong mắt, tuy nhiên ngay sau đó nó nhìn thấy một cái cây nhỏ ở cách đó khoảng mười trượng, hai mắt nó sáng rực lên, nó tự cắn mạnh vào đầu lưỡi mình.

“Tóm được rồi!”

Gã mặt ngựa tuy tới chậm nhất nhưng thấy cảnh gã râu quai nón và gã đạo sĩ liên thủ chặn hết đường chạy của cô bé thì lập tức tỏ vẻ vui mừng.

Đám tơ xanh lao về phía trước mấy trượng rồi cuốn ngược lại trói chặt cô bé, tấm lưới đen từ trên không cũng ụp thẳng xuống.

Tuy nhiên đúng lúc này, bóng người cô bé đang bị nhốt cứng không thể nhúc nhích bỗng nhiên lóe lên những ánh sáng xanh tán loạn rồi biến thành một cái cây nhỏ khẳng khiu.

“Mộc độn!” Gã râu quai nón và gã đạo sĩ họ Tề vừa đáp xuống, chúng nhìn diễn biến trước mặt với ánh mắt sầm lại.

“Ở kia kìa!” Gã mặt ngựa vung ngón tay chỉ về phía cách đó không xa.

Cái cây khẳng khiu nhoáng một cái lại biến thành cô bé tay cầm trống bỏi, nó liếc nhanh về phái sau rồi lại cắm đầu chạy.

“Đuổi theo!”

Có lẽ do phát động Mộc Độn nên cô bé giờ này mặt cắt không còn giọt máu, chân bước lảo đảo, tốc độ chậm hơn nhiều nên khoảng cách với ba gã đằng sau ngày càng rút ngắn lại.

“Ối!”

Cô bé bỗng hét lên một tiếng kinh hoàng, nó bị trượt chân ngã nhào về phía trước, người va phải một tảng đá to hơn trượng rồi ngã lăn ra đất.

“Trốn nữa đi!”

Ba gã thấy vậy liền chậm chân lại rồi hợp thành thế bao vây, gã mặt ngựa liếm môi rồi nói.

Ba gã liên thủ truy đuổi đã một ngày một đêm, dọc đường còn trúng không ít ám toán của cô bé nên giờ này tỏ ra rất bực bội. Nhất là gã mặt ngựa đã mất toi một tấm Hỏa Vân Phù.

Cô bé vốn rất lanh lợi, nhưng giờ này bị ba gã vây chặt nên chỉ còn biết nép mình vào tảng đá lớn sau lưng. Nó nhìn ba gã bằng ánh mắt vô cùng oán giận.

Ba gã không thèm quan tâm thái độ của cô bé, gã mặt ngựa còn bước tới, vung tay lên và nói lạnh lùng: “Ta không giết ngươi nhưng cũng phải dạy cho ngươi một bài học!”

Đúng lúc này một chuyện bất ngờ xảy ra!

Một tiếng rắc vang lên.

Khối đá to mà cô bé đang dựa lưng vào bỗng nhiên nứt vỡ ra, trên bề mặt xuất hiện vô số khe hở và những mảnh đá vụn rơi đầy đầu tóc cô bé làm cho nó thoáng giật nảy mình.

“Ồ!”

Gã mặt ngựa thấy vậy liền khẽ kêu một tiếng, cánh tay vung lên cũng chưa vả xuống, hai gã râu quai nón và đạo sĩ cũng tạm rời mắt khỏi cô bé và nhìn vào tảng đá.

“Tạch tạch!”

Khi ba gã nhìn lại thì những khe nứt trên tảng đá đã lan rộng như mạng nhện, đá vụn văng tung tóe khắp mặt đất.

“Á!”

Cô bé cũng không ngờ tới dị biến phát sinh ở tảng đá, lúc này nó quá sợ hãi nên chỉ biết ôm đầu ngồi im không nhúc nhích.

“Ầm” một tiếng nổ vang lên, tảng đá lớn cuối cùng cũng vỡ tung thành từng khối đá nhỏ bay khắp nơi tạo thành một đám bụi vàng mù mịt bao phủ xung quanh.

Ba kẻ truy bắt lúc này cũng rất hoảng sợ, chúng lui lại phía sau mấy bước chân nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía tảng đá mới phát nổ.

“Cái gì… Đây là cái gì vậy?” Gã mặt ngựa tỏ vẻ ngạc nhiên và thốt lên.

Đám bụi dần dần tan đi, tảng đá lớn đã không còn dấu tích gì, thay vào đó là một thân ảnh cao lớn dị thường.

Người này toàn thân mặc quần áo màu xanh, lớp bụi đá phủ kín gương mặt và mái tóc, cứ như là hắn hòa chung làm một với tảng đá lớn hồi nãy. Nhìn kỹ thì có thể thấy một gương mặt bình thường, làn da ngăm đen, hai mắt nhìn thẳng về phía trước với vẻ đờ đẫn, thân hình hắn cao hơn gã đại hán râu quai nón hẳn một cái đầu.

Một màn bất ngờ vừa rồi đã khiến cho cả cô bé và ba gã đều trợn mắt há mồm…

Nữ hồ đồng trốn chui dùng mộc thuật
Nam thanh tử hiện thân vỡ thạch đầu.

vuongtuphuong

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.