Editor: Kim Phượng
Tửu lầu Phượng Vũ, tửu lầu xa hoa nhất Long Nguyên Quốc.
Theo lời đồn trên phố thì chủ nhân tửu lầu Phượng Vũ là con cháu hoàng tộc, cho nên từ trước đến giờ chưa từng có ai dám gây rối trong tửu lầu Phượng Vũ, ngay cả nhóm con cháu quý tộc kiêu ngạo ngang ngược khi vào tửu lầu Phượng Vũ cũng trở nên thành thật quy củ.
Lúc này, trong một gian phòng xa hoa của tửu lầu Phượng Vũ, thái tử Cao Lăng đang trầm mặt, cả người toát ra hàn khí lạnh lẽo.
“Ta nói này thái tử điện hạ.”
Nam tử mặc cẩm y ngồi bên cạnh hắn cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, cau mày nói: “Chẳng phải ngài chỉ đến phủ tướng quân một chuyến tại sao khi trở về lại có biểu cảm xúc động cứ như muốn giết người như vậy chứ? Rốt cuộc là người trong phủ tướng quân đã làm cái gì mà khiến ngài phẫn nộ như vậy?”
Cao Lăng hung hăng tự rót cho mình một ly rượu, trên mặt đầy vẻ tức giận.
“Còn không phải vì phế vật Vân Lạc Phong kia sao! Ta vì từ hôn, để Cảnh Lâm đến cửa trị bệnh cho thân thể của nàng ta, nhưng nàng ta vì muốn dây dưa với ta mà từ chối. Ta thật sự không biết trong đầu phế vật kia nghĩ cái gì? Chúng ta căn bản là không có khả năng, vì sao nàng phải đau khổ dây dưa với ta chứ?”
Từ trước tới nay ở trước mặt người khác thái tử điện hạ luôn ôn hòa lễ độ, chỉ khi nhắc tới Vân Lạc Phong mới mất khống chế như vậy. Sợ rằng bây giờ chỉ cần nhắc đến ba chữ Vân Lạc Phong thì hắn lặp tức có xúc động muốn giết người!
“Sao có thể?” Nam tử mặc cẩm y kinh ngạc ngước mắt nhìn Cao Lăng: “Vân Lạc Phong lại có chí khí như vậy? Vì có thể gả cho ngài mà không quan tâm đến bản thân sao? Ta nói này thái tử điện hạ, nể tình tấm lòng si mê này của Vân Lạc Phong mà ngài hãy lấy nàng ấy đi.”
Cao Lăng lạnh lùng liếc nhìn nam tử mặc cẩm y, trong mắt chứa hàn khí lạnh băng.
“Loại phế vật như Vân Lạc Phong, cho dù là làm thiếp của bổn thái tử cũng đã cực kì trèo cao! Bất luận như thế nào, hôn sự này chắc chắn phải hủy!”
Cao Lăng dần dần bình tĩnh lại, môi mỏng khẽ mấp máy, trong mắt lại có chút mờ mịt.
“Vân tướng quân nắm giữ trăm vạn binh quyền, nếu ta vô duyên vô cớ từ hôn rất dễ khơi dậy lửa giận của ông ấy, đối với hoàng tộc của chúng ta cũng cực kì bất lợi.”
“Cho nên ngài mới khiến Vân Lạc Phong thân bại danh liệt sao?” Nam tử mặc cẩm y dừng lại một chút: “Ta nghe nói cũng chính do ngài vu oan nàng nên Vân Lạc Phong mới tự tử.”
Cao Lăng hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ Vân Lạc Phong từng có thanh danh tốt sao? Cho dù có thêm một tội cưỡng đoạt nam tử giữa đường thì có là gì? Nếu đến lúc đó nàng ta không chịu được sỉ nhục mà tự sát thì cũng là do bản thân nàng ta không giữ phụ đạo, chết không hết tội! Vĩnh viễn sẽ không có ai đứng về phía nàng ta, Vân tướng quân lại có mặt mũi nào để báo thù. Đáng tiếc nàng ta lại tự sát không thành, lại còn có thể sống tiếp.”
Có lẽ nam tử mặc cẩm y là người hắn rất tín nhiệm cho nên ở trước mặt y hắn không che giấu đáy lòng hung ác của mình, hung hăng nói ra những lời này.
“Hả?”
Đột nhiên có tiếng kêu kinh ngạc từ bên cạnh truyền đến. Chỉ thấy nam tử cẩm y nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên ý cười thú vị: “Thái tử, đó chẳng phải là vị hôn thê phế vật của ngài sao?”
Cao Lăng hơi ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt của nam tử cẩm y, trong khoảnh khắc, hình ảnh thiếu nữ một thân bạch y giữa đường phố náo nhiệt rơi vào mắt hắn khiến ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!