Ngọc Già đầu đội mũ lông cừu màu vàng óng ánh, những tua sợi lấp lánh chảy xuôi theo đôi tai xinh xắn. Nàng mặc bộ váy áo kim sắc kiểu dân tộc Hồ, trên đó thêu những đầu sói bằng chỉ vàng, đủ loại kích cỡ khác nhau, thần thái hoặc đang giận dữ, hoặc đang rú gào, rất uy phong. Dọc theo váy từ trên xuống đính một dãy nút màu vàng cam, kéo từ bộ ngực đầy đặn tràn xuống tới bụng, đan vào những đầu sói kia, tạo thành một đường cong đằm thắm đầy nữ tính, cao quý ưu nhã.
Nàng chậm rãi đứng dậy, chiếc váy trải dài trên mặt đất, bộ y phục lấy kim sắc lang biểu tượng cho thân phận ôm gọn lấy thân hình đầy đặn, ánh đèn mông lung hắt lên vách một chiếc bóng thon thả mỹ lệ.
Ngọc Già vừa lắc chuông, vừa xoay người lại nhìn hắn, trong cảnh đào hoa hồng phấn, gương mặt óng ánh như ngọc như ngà hơi ửng đỏ, những đường nét tươi tắn nõn nà, tưởng chừng có thể tan thành nước.
“Nàng hỏi cái gì?” “Người câm” thận trọng hết nhìn đông tới nhìn tây. Trong phòng ngập tràn hồng sắc, lụa là phất phơ, chuông đổ lanh canh, mùi hương thoang thoảng, giống như lọt vào mộng cảnh thiên đường, vừa ấm áp vừa dễ chịu. Lúc này ở đây, ngoại trừ Ngọc Già và hắn ra, không có người thứ ba.
– Ngươi không nghe được những gì ta nói thật ư?!
Một tiếng than nhẹ vang lên bên tai, một hơi thở thơm tựa hương lan, mang theo luồng khí nóng bỏng, hừng hực phớt qua mặt hắn, làm hắn giật bắn cả người.
Quay đầu nhìn lên, gương mặt đỏ lựng của Nguyệt Nha Nhi. Mùi rượu sữa ngựa nhè nhẹ thoảng đến, Ngọc Già có vẻ hơi lâng lâng, đôi môi mọng đỏ khẽ mấp máy, cặp mắt ngời sáng rực rỡ, soi thẳng vào mắt của hắn, nửa như nghi ngại gì đó, nửa như muốn tìm kiếm cái gì đó.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lẫn mơ hồ kia, trong lòng “người câm’” kinh hoảng, vội vàng lui ra phía sau vài bước, cúi đầu, hai tay múa lên loạn xạ .
– Ngươi …! Nhìn ta đây!
Giọng nói như vang vọng từ một chân trời xa xôi nào đó, mang theo vẻ quyền uy và tôn nghiêm khiến cho người khác không thể chống lại, hai ngón tay trắng muốt thon dài nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn, chậm rãi nâng đầu hắn lên.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Ngọc Già hơi cau mày, hai mắt như điện, phong thái vương giả, hai ngón tay nâng cằm hắn, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt trong veo giống như có thể xuyên thấu lòng người.
“Mẹ nó, đây là chuyện gì thế? Nha đầu này thành Đại vương, ta lại trở thành tiểu thiếp để mặc nàng chọn lựa.” Trong lòng “người câm” chỉ biết kêu khổ, dở khóc dở cười.
Hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau có chừng một thước, loáng thoáng có thể cảm thấy hơi thở của đối phương. Trong đôi mắt Ngọc Già lại dâng lên một làn sương mong manh:
– Ngươi không biết ta thật sao? Nhưng, ta có một trực giác nhạy cảm, ta nhất định biết ngươi.
“Người câm” kêu ú ớ, ngang ngạnh lắc đầu.
– Ngươi không nhận cũng vô dụng.
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Kim Đao Khả Hãn ánh lên vẻ kiên định:
– Ngươi chiến thắng Đồ Tác Tá bằng thủ đoạn ti tiện, bôi dược phấn vào chiến mã theo kiểu hạ lưu… Ta vẫn có một loại cảm giác giống như đã từng gặp…
“Người câm” lấy làm khó hiểu. nghi hoặc nhìn nàng. Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi dường như đang ở nơi xa xôi, buồn bã nói:
– … Khi ngươi xuất hiện trước mặt ta, con tim ta đột nhiên có cảm giác như bị vỡ òa, có khao khát được gần gũi với ngươi. Ta nghĩ ta nhất định gặp ngươi rồi! Trực giác rất quan trọng đối với ta, cho dù sai, ta cũng tuyệt không hối hận! Ta nói như thế, ngươi có thể hiểu được không?
“Hiểu được mới là lạ!” Với trình độ tiếng Đột Quyết của Lâm Vãn Vinh, chỉ có thể thấy nàng há mồm thôi.
Ánh mắt “người câm” vừa bàng hoàng vừa bất lực. Vẻ mặt đó cũng không thể giả được. Ngọc Già ngẩn ngơ nhìn hắn, đột nhiên im lặng nắm chặt tay hắn, đôi mi dài chớp chớp, nước mắt từ từ lăn xuống:
– Từ tái ngoại trở về, không hiểu sao ta đã quên đi rất nhiều việc! Những thứ ta quên, có vẻ như chính là thứ ta cả đời đang tìm kiếm. Ai làm cho ta quên? Tại sao hắn phải làm như vậy đối với ta …? Ta hận hắn! Ta nhất định sẽ không buông tha cho hắn.
Kim Đao Đại Khả Hãn nắm chặt hai tay, hàm răng trắng như ngọc đã cắn đôi môi đến bật máu, mắt nàng bắn ra những tia cừu hận vô ngần, như ngọn lửa hừng hực muốn thiêu đốt tất cả.
Lâm Vãn Vinh dù sao cũng không hiểu, hết nhìn đông tới nhìn tây, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vô tội, đâu biết được Ngọc Già đang hận hắn tới cùng cực.
“Nếu có thể được như ‘người câm’, không nghe thấy gì cả, không hiểu người ta nói gì cả, vậy sẽ tránh cho ta biết bao phiền não.” Ngọc Già thầm than thở, lau nước mắt, giữ chặt tay hắn, dịu dàng hỏi:
– Ngươi thích nơi này không? Đây là phòng của Ngọc Già đó.
“Người câm” mở to hai mắt nhìn nhìn nàng, Nguyệt Nha Nhi cười, cầm tay hắn dẫn đi tới đi lui khắp căn phòng rộng:
– Ta biết ngươi không nghe được, nhưng không sao đâu, Ngọc Già sẽ là tai của ngươi! Ta ở với ngươi, cái gì ta cũng có thể nói, ta thích như vậy. Ngươi xem, đây bộ quần áo tuyệt đẹp, lúc ta mười sáu tuổi đã gạt phụ Hãn, trốn đến Hưng Khánh phủ dùng rượu sữa ngựa tự làm đổi được đó. Đây là lá trà, đây là phấn hồng, đây là thi tập điển sách của Đại Hoa, đây là quần áo ta tự mình làm, đây là…
Nàng nhìn nhìn cái bình thủy tinh trống trơn, sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt lại rơi vào cõi mông lung:
– Cái này gọi là nước hoa, là phát minh mới của người Đại Hoa, ta thích nhất đó … Kỳ quái, sao lại trống rỗng nhỉ?
Trong lòng Lâm Vãn Vinh rõ hơn ai hết, lúc vượt qua biển Chết La Bố Bạc, nàng đổ sạch nước hoa ra, lén dùng nó để chứa nước được phân phối cho nàng, rồi lại đem những giọt nước vô cùng trân quý đó tặng cho Oa Lão Công.
– A, a!
“Người câm” đưa mũi gần tới miệng bình thủy tinh, hít thật sâu, không ngừng gật đầu.
– Ngươi cũng thích à?
Nguyệt Nha Nhi hân hoan kể:
– Không sao đâu, ta vẫn còn! Người chế ra nước hoa ở Đại Hoa đúng là một tên đại gian thương, giá tiền một bình nước hoa này có thể mua được ba mươi đầu dê, mà chẳng phải lúc nào cũng mua được. Ta bỏ ra số tiền gấp ba, mới mua được hai bình!
May mà Lâm Vãn Vinh không hiểu nàng nói gì, bằng không chắc hắn sẽ nhảy lên chửi um trời: “Tiểu thư, nàng mua phải đồ buôn lậu ở chợ đen mới có giá đó, việc này sao lại đổ lên đầu ta?”
– Còn nữa, tấm màn hồng phấn này là lụa thượng hảo hạng ở Giang Nam đó, khi nữ tử Đại Hoa xuất giá thường chọn lựa màu này, ta cũng rất thích… “Người câm”! Trông được không?
Nàng dùng tấm lụa màu hồng phấn, nhè nhẹ áp vào mặt, chỉ lộ ra hai mắt sáng ngời, nửa e ấp nửa vui mừng, vẻ mặt đó giống y như vẻ mặt mà hắn thấy ở ngoài Hưng Khánh phủ.
“Nhân sinh ơi là nhân sinh!” Nhìn bộ mặt kiều diễm như hoa đó, người câm không nói gì chỉ khẽ than.
Nguyệt Nha Nhi giữ chặt tay hắn, đi đi lại lại trong khuê phòng tràn ngập hương thơm của mình, luôn miệng cười nói. Lâm Vãn Vinh cũng động tâm. Hắn biết, Ngọc Già sở dĩ thân cận với hắn như vậy, không chỉ vì hắn là dũng sĩ thắng Điêu Dương Đại Tái mà chủ yếu là trong lòng nàng tự sinh ra cảm giác thân thiết với hắn, cảm giác này như một thói quen rồi, cho dù nàng có thể quên hết những kỷ niệm về hắn, thì thói quen đã khắc vào xương tủy này cũng không thể cứ nói sửa là sửa được?
Cuối cùng nàng cũng ngừng lại, Ngọc Già từ từ ngồi xuống, vuốt ve tấm đệm mềm mại, nhẹ nhàng nói:
– Thấy cái này không? Cái này gọi là giường ngà voi. Là do phụ Hãn ban cho ta đó, vốn muốn chờ ta lấy chồng thì sử dụng. Nhưng lão nhân gia cuối cùng đã không đợi được đến ngày đó!
Ngọc Già lặng lẽ cúi đầu, lệ nóng đã dâng lên trong mắt. Bất giác thấy có người nhè nhẹ vỗ vai, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong mắt “người câm” tràn ngập vẻ đồng cảm đang nhìn mình.
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, không để hắn rụt lại, giữ chặt tay hắn rồi kéo hắn ngồi bên người mình:
– Ngươi biết không, nguyện vọng lớn nhất cả đời phụ Hãn là chinh phục Đại Hoa! Để làm được việc này, ông và người Đại Hoa đánh nhau cả đời, rồi khi đã khuất bóng, vẫn nhất định phải lừa gạt người Đại Hoa! Ta từ nhỏ đã đi theo bên người phụ Hãn, cảm thấy cực kỳ hứng thú với văn hóa Đại Hoa, hiểu biết tinh thông rất nhiều chuyện, đến cả phụ Hãn cũng khen ta thông minh, do đó, mới đem trọng trách gánh vác ngàn quân giao cho ta.
“Người câm” không hiểu nàng đang nói gì. Ngọc Già xưa nay hình như vẫn thích dùng phương pháp này để giảm áp lực trong lòng. Nàng nhìn “người câm”, giọng nói dường như ở nơi xa xôi:
– Kỳ thật Đột Quyết chúng ta, cũng không mạnh như tưởng tượng, nhất là sau khi phụ Hãn từ trần. Ba Đức Lỗ tay giữ trọng binh, lăm le ngó vào Hãn vị, Đồ Tác Tá thì chỉ muốn một khi ta gả cho hắn, sẽ âm mưu soán quyền. Duy nhất chỉ có Lộc Đông Tán sư phụ là nhìn xa, nhưng lại không có thực quyền. Tát Nhĩ Mộc còn nhỏ quá, ta muốn mười năm sau, sẽ giao một thảo nguyên sung túc, trù phú cho nó.
Nàng tựa vào đầu vai Lâm Vãn Vinh, dịu dàng nói:
– “Người câm”! Ngươi có biết không, Ngọc Già hâm mộ ngươi biết bao, bởi vì ngươi không nghe được những lời này, như vậy sẽ không có vô số phiền não giống ta! Ngươi có thể vĩnh viễn làm dũng sĩ câm vô tư lự!
Nguyệt Nha Nhi ôm chặt lấy cánh tay hắn, thân thể mềm mại khẽ rung rung. Loại dựa dẫm này, thuần túy là xuất phát từ bản năng tự nhiên, từ đáy lòng. Hoàn cảnh lúc này khác hẳn với cảnh tượng ngày xưa, khi Lâm Vãn Vinh cố ý tìm cơ hội chiếm tiện nghi của nàng.
Dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự yếu đuối trong lòng nàng, “người câm” hít một hơi, lặng lẽ không nói gì.
Ngọc Già nghe hắn thở dài, vội vàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:
– Ngươi đừng sợ, một ngày có ta ở đây, sẽ không ai có thể thương tổn ngươi! Mặc dù ngươi là một “người câm”, nhưng “người câm” thì sao, ai dám cười ngươi, ta sẽ cắt lưỡi hắn. Ta nhất định bảo vệ ngươi, để ngươi trở thành người vui sướng nhất thảo nguyên, xin thần trên thảo nguyên làm chứng, Ngọc Già dùng sinh mạng để thề!
Ánh mắt Ngọc Già rất kiên định, long lanh trong vắt như thủy tinh, “người câm” nhìn ngơ ngác, cũng không biết tại sao mũi hắn đột nhiên cay xè, mắt đỏ lên.
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, ngẩn người, ngạc nhiên huơ tay hỏi:
– “Người câm”! Ngươi…! Ngươi có thể hiểu lời nói của ta?
“Một câu này mà thôi!” “Người câm” khe khẽ gật đầu.
– “Người câm”, ngươi thật lợi hại!
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, đột nhiên lệ rơi như mưa:
– Phụ Hãn đi rồi, một mình ta phải chăm sóc tiểu Tát Nhĩ Mộc khổ cực biết bao! Cho dù mọi người có tai có miệng, nhưng họ trước giờ không hiểu ta nói cái gì. Người duy nhất trên đời này có thể nghe hiểu lời ta nói chính là ngươi đó!
Cảnh Ngọc Già rơi lệ thuần khiết mỹ lệ như thế, khiến cho bao nhiêu ngăn cách đều biến mất, nàng không phải là đấng chí cao tung hoành thảo nguyên, trí tuệ mưu kế kiệt xuất, mà chỉ là một thiếu nữ Đột Quyết bình thường, cũng có đầy đủ thất tình lục dục.
Một câu này thì hắn nghe không hiểu gì! “Người câm” cười khổ.
Trên mặt Nguyệt Nha Nhi vương đầy nước mắt, ngước nhìn “người câm”, đột nhiên nàng đứng lên, ấn hắn ngồi xuống chiếc giường ngà voi:
– Ngươi ở đây, ngồi chắc vào!
“Làm gì thế?” Dưới thân là tấm nệm tơ mềm mại, “người câm” ngồi mà thấy bất an. Ngọc Già nhìn hắn, kiên định nói:
– Ta muốn tìm lại tất cả, không ai có tư cách buộc ta phải quên đi! “Người câm”, mặc kệ ngươi là ai, ta phải nhìn mặt ngươi.
Năm ngón tay thon dài của nàng đưa lên, trong nháy mắt đã chạm vào mũ trùm của người câm.
“Cần gì phải làm thế? Quên đi vốn là lựa chọn tốt nhất.” Trong lòng Lâm Vãn Vinh xoay chuyển nhanh như chớp, hai nắm tay xiết chặt muốn kêu răng rắc, lại có một cảm giác không nỡ xuống tay.
‘Keng!’ Tiếng đao kiếm giao nhau vang lên, trong nháy mắt phá tan sự yên lặng trong phòng.
– Người phương nào ồn ào bên ngoài?
Ngọc Già rụt tay lại, xoay người quát to, mày nhăn lại, gương mặt bỗng trở nên băng giá, ánh mắt thâm trầm, vừa cao quý vừa uy nghiêm. Chỉ trong nháy mắt, thiếu nữ thuần khiết Nguyệt Nha Nhi đã hoàn toàn biến mất, đứng trước mặt lúc này là Kim Đao Khả Hãn trầm tĩnh trí tuệ.
– Ai dám cản ta…?
Xa xa có tiếng một nam thanh gầm gừ, theo tiếng đao thương lan đến gần:
– Đại Khả Hãn, Ngọc Già, tại sao ngươi không gặp Đồ Tác Tá? Tên tạp chủng Nguyệt Thị, ngươi lăn ra đây cho ta! Đồ Tác Tá muốn một trận sống mái với ngươi!
Ánh mắt Ngọc Già lạnh lùng, ngoài cửa truyền đến tiếng đầu lĩnh cung nữ kinh hoảng:
– Bẩm Đại Khả Hãn. Hữu Vương ồn ào ngoài cung, nói là nhất định phải gặp được người! Hiện đang xung đột với thủ vệ!
Đại Khả Hãn tức giận hừ một tiếng, đang muốn đẩy cửa bước ra, đột nhiên khựng lại, xoay người nắm chặt tay “người câm”, dịu dàng ra hiệu:
– Ngươi và ta đi ra! Đừng sợ! Có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi!
“Ta sợ hắn? Lời này nói ngược rồi, thương tích tàn tật đầy người của hắn chẳng lẽ là tự mình làm?” Lâm Vãn Vinh cười thầm, khẽ gật đầu giả vờ lo lắng.
Ngọc Già quay đầu lại nhìn quanh lưu luyến. Bàn tay nhỏ bé kéo chiếc chuông, trong tiếng leng keng vang lên, hai người đi ra khỏi cửa. Vừa vào vườn, đã nghe bên ngoài vọng lại tiếng gầm thét phẫn nộ, Đồ Tác Tá gãy một chân, bất chấp những hủ vệ đang ngăn trở, giơ loan đao tiến đến.
Nhìn thấy Ngọc Già đi ra, Đồ Tác Tá sửng sốt mừng rỡ, rồi hân hoan nói:
– Ngọc Già… Đại Khả Hãn. Người ra rồi, người rốt cục cũng ra gặp ta rồi!
Ánh mắt Ngọc Già rất băng giá, nhìn vào loan đao trong tay hắn, lạnh lùng hỏi:
– Hữu Vương! Ngươi muốn tạo phản sao?!
‘Keng!’ Loan đao trong tay Đồ Tác Tá trong nháy mắt đã rơi trên mặt đất. Hắn bất chấp cái chân gãy, vội vội vàng vàng khom người cúi đầu, đau đến tái mặt:
– Đồ Tác Tá không dám! Chỉ vì ta quá vội cầu kiến Đại Khả Hãn, nên mới nhất thời xúc động! Xin Đại Khả Hãn thứ tội!
– Nhất thời xúc động?
Ngọc Già nói thong thả:
– Đột Quyết Hãn quốc chúng ta không có quy củ nữa sao? Lúc phụ Hãn vẫn còn sống, ngươi có dám “nhất thời xúc động” như vậy không?! Xông vào cấm địa, gào thét ở hậu cung, việc này nếu ngươi không giải thích rõ cho bổn Hãn, cũng phải giải thích rõ ràng lý do cho vạn dân Đột Quyết.
Câu này rất nặng, Ngọc Già kế thừa vương vị của Đại Khả Hãn đã hơn nửa năm, đây chính là lúc phải lập uy. Sắc mặt Đồ Tác Tá trắng bệch, Đồ Tác Tá vung loan đao, “xoát” một tiếng, ngón cái tay trái bắn ra, máu phun như suối. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy sửng sốt: “Không hổ là Đột Quyết Hữu Vương, thằng nhãi này quả là có đảm lượng!”
– Ngươi làm gì thế?
Ngọc Già vội bước lên trước một bước, lo lắng hỏi:
– Hữu Vương thân là quốc trụ của Đột Quyết, sao lại tự hủy mình như vậy? Người đâu, mau tới, băng bó cho Hữu Vương nhanh lên!
Đồ Tác Tá dù ngón tay đầm đìa máu, nhưng vẫn khom người nói:
– Sự trung thành của Đồ Tác Tá với Đại Khả Hãn có thiên địa chứng giám!
Hữu Vương đâu dám xúc phạm, tâm tư với Nguyệt Nha Nhi cũng là chân tình thật ý, nhưng hắn không có khả năng chinh phục được Ngọc Già, Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở.
– Hữu Vương mau đứng lên đi!
Ngọc Già tự mình nâng Đồ Tác Tá dậy, sớm đã có hai thủ vệ đi tới đỡ lấy người hắn.
Mắt thấy tình thế chuyển biến tốt, một người đi bên cạnh Đồ Tác Tá vội vội vàng vàng tiến lên quỳ xuống, lớn tiếng nói:
– Đại Hoa Thành Vương thế tử Triệu Khang Ninh, bái kiến Kim Đao Khả Hãn. Chúc Đại Khả Hãn ngọc thể khang kiện, mỹ lệ trường tồn.
Những câu này là Hoa ngữ chính tông, Lâm Vãn Vinh nghe không sót một chữ nào, trong lòng chửi thầm: “Thanh Tuyền và Tiên Nhi sao lại có một tên anh họ hạ tiện như vậy chứ, thật là xấu hổ đến mức độn thổ!”
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn quỳ trên đất, nhếch mép cười lạnh khinh thường:
– Thành Vương thế tử? Đại Hoa còn có Thành Vương nữa sao? Vì sao bổn Hãn không biết nhỉ?!
Đây quả là một cái tát thật đau, Triệu Khang Ninh nhất thời mặt biến ra như cái gan heo tím ngắt, quì trên mặt đất khặc khặc vài tiếng, chẳng biết phải đáp như thế nào. Trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng sảng khoái, hận không được ôm Nguyệt Nha Nhi hôn vài cái.
– Hữu Vương cầu kiến bổn hãn, là có việc gì thế?
Ngọc Già không để ý tới Triệu Khang Ninh, chuyển sang Đồ Tác Tá, nhíu mày hỏi.
Hữu Vương nhìn Nguyệt Thị tộc nhân phía sau nàng, cắn răng nói:
– Đồ Tác Tá chỉ có một thỉnh cầu, xin Đại Khả Hãn ân chuẩn.
Nhìn ánh mắt cừu hận của Đồ Tác Tá, là biết ngay hắn không có hảo tâm gì, Ngọc Già kéo “người câm” đến bên người, nhẹ giọng nói:
– Đừng sợ, ngươi đứng phía sau ta, có ta ở đây, hắn không dám làm gì ngươi đâu.
Tuy không nghe được nàng nói gì, nhưng cũng hiểu ý nàng, trong lòng “người câm” xót xa, giữ chặt tay Nguyệt Nha Nhi, khẽ cúi đầu. Nhìn đôi mắt hắn lóe sáng, Ngọc Già cả người đột nhiên ngây dại: “Ta gặp ngươi rồi, ta nhất định gặp ngươi rồi!” Nàng bất tri bất giác nghẹn ngào, thì thào tự nhủ, tựa hồ cố nhớ lại điều gì đó.
Đại Khả Hãn xem ra rất quan tâm tới Nguyệt Thị tộc nhân, Đồ Tác Tá cơ hồ muốn phát cuồng lên. Hắn chỉ bàn tay chảy máu đầm đìa vào “người câm”, lớn tiếng nói:
– Khải bẩm Đại Khả Hãn, Đồ Tác Tá muốn trước mặt tất cả bộ lạc chiến thắng, cử hành sinh tử quyết đấu với “ngươi câm!” “Người câm”, ngươi có dám đáp ứng không?
Ai biết người này điên loạn vì cái gì, “người câm” bĩu môi khinh thường, đảo mắt lại thấy Triệu Khang Ninh vẫn đang quì trên mặt đất trộm nhìn hắn đánh giá.
– Hừ!
Hắn hướng về phía Tiểu vương gia trợn mắt, Triệu Khang Ninh bị dọa hết hồn, vội vàng lại quì trên mặt đất không dám động đậy nữa. Đối phó với người như thế, nếu tránh né sẽ chỉ làm hắn càng thêm nghi hoặc, không bằng để mình buộc hắn phải rụt vòi về.
– Sinh tử quyết đấu?
Ngọc Già than khẽ:
– Đồ Tác Tá, ngươi bây giờ còn có tư cách nói lời này nữa sao?
Tại Điêu Dương Đại Tái, Đồ Tác Tá bị “người câm” của Nguyệt Thị quẳng xuống ngựa trước mặt mọi người, nếu nói sinh tử quyết đấu thì lúc đó Hữu Vương chắc đã chết rồi! Đâu còn đợi hắn bây giờ nhảy ra đòi quyết đấu?
– “Người câm”, chúng ta đi!
Đại Khả Hãn khẽ lắc đầu, dẫn theo “người câm” đi thẳng.
– Ngọc Già…!
Đồ Tác Tá nóng nảy, một chân nhảy lò cò, vội vội vàng vàng ngăn nàng lại:
– … Đại Khả Hãn, xin cho ta một cơ hội. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc đó, Đồ Tác Tá ta đã thề, ta nhất định phải lấy được với người. Nhiều năm nam chinh bắc chiến như vậy, phá Thiết Lặc, bình thảo nguyên, Đồ Tác Tá chưa bao giờ yêu cầu Đại Hãn thưởng công. Trong lòng ta chỉ có một nguyện vọng: ‘Được Đại Hãn đem con gái Ngọc Già xinh đẹp trí tuệ nhất gả cho Đồ Tác Tá làm vợ.’ Ngọc Già, Đại Khả Hãn! Đồ Tác Tá có thể chết cho ngươi, chỉ xin người cho ta một cơ hội!
Đồ Tác Tá kích động mặt đỏ bừng bừng, con ngươi như lòi ra tràn ngập tia máu, man dại vô cùng.
Nguyệt Nha Nhi khẽ than thở:
– Đồ Tác Tá! Rất cảm kích thịnh tình của ngươi với ta. Nhưng, cơ hội thì ta đã cho ngươi rồi! Khi ta đưa ra kim đao, ta cho tất cả mọi người trên thảo nguyên một cơ hội. Chỉ là ngươi tự mình đánh mất nó! Tổ tiên chúng ta đưa ra quy củ ở Điêu Dương đại hội là vì cái gì? Nếu ta vì ngươi là Hữu Vương mà hủy bỏ, vậy tất cả những người thất bại đều có thể yêu cầu ta cho họ cơ hội lần thứ hai, đây là quả là sự vũ nhục các dũng sĩ! Cơ hội cho mọi người đều chỉ có một, ngươi như thế, mà dũng sĩ câm cũng như thế.
Ngọc Già nói nhẹ nhàng, nhưng lại như một con dao cắm vào lòng Hữu Vương, nói gì thì nói, chỉ tự trách mình không nắm được cơ hội, mà cái tên Nguyệt Thị tiểu nhân âm hiểm này, hắn lại dám lừa đảo cả Đại Khả Hãn. Hắn nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thị tộc nhân, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên:
– “Người câm”, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu, chúng ta gặp nhau trong buổi tiệc!
“Mẹ nó! Vừa què lại kiêm nghề thái giám mà cũng dám trước mặt ta hung dữ như vậy hử? Xem ra ta đánh ngươi chưa đủ đau hả!” Lâm Vãn Vinh ngầm phun một bãi nước bọt, phẫn hận bất bình thầm nghĩ.
– “Người câm”! Ngươi có khóc vì một người đàn bà mà mình thích không?
Đại Khả Hãn đột nhiên giữ chặt tay hắn, dịu dàng hỏi.
Nghe không hiểu. “Người câm” đơn giản ú ớ vài tiếng, giống như ngỗng kêu.
Đại sảnh tổ chức yến hội cách hậu cung của Ngọc Già không đến một dặm. Đi chưa tới nơi, đã nghe tiếng ồn ào như chợ vỡ, mùi rượu thịt nồng đậm theo gió phả vào mũi.
Tiệc của người Đột Quyết tuy không cầu kỳ, nhưng lại rất phóng khoáng. Trên bàn có những tảng thịt bò lớn nấu chín, hơn ba mươi giá quay thịt treo những con dê béo nướng, dầu mỡ bóng loáng, mỗi con dê nướng đều cắm trên đó hai cây loan đao Đột Quyết, để mọi người tự cắt lấy, những giọt mỡ vàng hườm không ngừng rơi xuống lò lửa, tạo nên những tiếng lách tách xèo xèo đều đặn. Rượu sữa ngựa bày tràn khắp nơi, mang theo mùi thơm xộc vào mũi, thật kích thích “con sâu rượu” trong bụng người ta.
Cho dù đó là yến tiệc do chính Đại Khả Hãn tổ chức, nhưng cũng không thay đổi được thói quen của người Hồ. Những miếng dê béo nướng, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, dầu mỡ tèm lem cả hai tay, mặt ai cũng rạng rỡ, vung tay xé rồi nhai nuốt. Lịch sự duy nhất chính là những người già, dùng đao cắt nhỏ thịt ra.
Trong đại điện, những dũng sĩ che mặt bây giờ không còn nhiều lắm, trừ đám người lão Hồ, bộ tộc Nguyệt Thị chiến thắng, do kim đao Khả Hãn chưa tới, nên không ai dám lột khăn che mặt của họ ra.
– Tham kiến Đại Khả Hãn!
Thấy Ngọc Già tiến vào, những người Hồ trong điện vội vàng buông những miếng thịt dê nóng hổi ra, chùi chùi hai tay rồi đưa lên ngực, cung kính hành lễ.
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười gật đầu:
– Các vị dũng sĩ xin cứ tiếp tục!
Thấy Lâm tướng quân đi theo phía sau Ngọc Già, bọn người Hồ Bất Quy mừng rỡ vô cùng, vội vàng tràn lên. Những người Hồ trên điện rõ ràng chia làm hai phái, một bên là vương công Đột Quyết ở gần Hãn đình bảo tọa (ngai của vua Hồ), ước chừng hai ba mươi người, càng gần vương tọa, thân phận càng tôn quí. Đồ Tác Tá què chân ngồi chỗ đầu tiên, mắt tỏa hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thị. Đám còn lại là những dũng sĩ của các bộ lạc thắng ba tràng trở lên trong Điêu Dương đại hội, ước khoảng trăm người, họ ngồi giữa đại điện, rất nhiều người đã bỏ mũ trùm, tay bắt mặt mừng khi gặp người quen hoặc bằng hữu.
– Tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi!
Tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc từ vương tọa chạy tới, giữ chặt tay Ngọc Già. Hắn nhìn “người câm” phía sau Ngọc Già một chút, rồi lấy làm kỳ quái hỏi:
– Dũng sĩ, ngươi đi cùng với Đại Khả Hãn à?
– Hắn đương nhiên là cùng ta tới.
Trên mặt Nguyệt Nha Nhi hơi ửng đỏ.
– Đệ biết rồi!
Tát Nhĩ Mộc gật gật đầu, từ trong ngực lấy ra kim đao:
– Tỷ tỷ, trả cho tỷ!
Ngọc Già khẽ ừm một tiếng, nhận kim đao, nhìn “người câm” vài lần, khẽ cúi đầu:
– Tát Nhĩ Mộc, đệ đã nhận mặt hết các dũng sĩ trên đại sảnh này chưa?
– Đó là đương nhiên!
Tiểu Khả Hãn gật gật đầu rất có khí thế, chỉ vào các bộ lạc ở giữa nói:
– Phàm là những dũng sĩ thắng ba tràng trở lên, mũ trùm đều là ta tự mình lột ra, đệ còn uống rượu với họ nữa, đệ có thể gọi tên từng người, có phải không các dũng sĩ?
– Chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ ân tình Tiểu Khả Hãn!
Hơn mười bộ lạc cùng nhau hô to, được Khả Hãn lột khăn che mặt là một biểu tượng của vinh dự, là vốn liếng để họ tự hào cả kiếp này!
– Tốt lắm, Tát Nhĩ Mộc!
Ngọc Già vui mừng vỗ vỗ vai tiểu Khả Hãn, rồi chỉ vào vương tọa nói:
– Còn có các vương công thúc bá huynh đệ, họ là trụ cột của Đột Quyết ta, ngươi cũng phải đi uống rượu với họ, thỉnh giáo họ!
Tiểu Khả Hãn kiêu hãnh đáp:
– Tỷ tỷ, đệ cũng đã uống với các thúc bá huynh đệ này!
– Tiểu Khả Hãn lòng dạ như biển! Đại Khả Hãn dạy dỗ tuyệt vời!
Dưới Vương tọa, tất cả vương công đều khom người thi lễ, đến cả Đồ Tác Tá cũng loạng choạng đứng lên. Ngoại trừ Lộc Đông Tán và Ba Đức Lỗ, tất cả tinh anh Đột Quyết đều ở đây cả.
Nguyệt Nha Nhi hơi đỏ mắt, kiêu hãnh nói:
– Tát Nhĩ Mộc, đệ giỏi lắm, tỷ tỷ tự hào vì đệ!
Hồ Bất Quy có chút hoảng sợ: “Thằng nhỏ kia bên này cũng uống, bên kia cũng uống, chẳng lẽ hắn là tửu tiên à?” Lâm Vãn Vinh trong lòng thật ra cũng rất rõ, người đáng khen ở đây không phải là Tiểu Khả Hãn, mà là Ngọc Già. Dùng diệu thủ của nàng, làm ra chút thuốc giải rượu, chẳng phải sẽ uống rượu như uống nước sao. Nàng ra sức bồi dưỡng uy vọng cho Tát Nhĩ Mộc, có thể thấy được nàng đã bỏ ra biết bao công sức.
Đại Khả Hãn đỡ tay Tiểu Khả Hãn, hai tỷ đệ chậm rãi ngồi xuống trên vương tọa, biểu tượng cho quyền thế cao nhất ở Đột Quyết, trong đại điện lập tức dồn ánh mắt vào họ.
– Khải bẩm Đại Khả Hãn! Còn có một bộ lạc cuối cùng, chính đang đợi hai tay tôn quý của ngài, tự mình lột mũ trùm cho họ!
Tiếng quan tế ti Đột Quyết chậm rãi truyền đến, cả tràng nhất thời hân hoan vô hạn, ai cũng muốn biết bộ lạc cuối cùng là ai, đây là thời khắc kích động nhất Điêu Dương đại hội.
Vài đợt pháo hoa chói mắt, chiếu sáng cả bầu trời ngoài thành Khắc Tư Nhĩ. Hồ Bất Quy mừng rỡ như điên, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho mọi người. Hơn mười người trong bộ lạc Nguyệt Thị đều cùng đứng lên, tiến đến gần cái giá quay dê, trong tay như vô tình nắm lấy loan đao dính đầy mỡ dê. Những người Đột Quyết thấy họ thanh thế hùng tráng, lại dùng toàn đội đi nhận chúc phúc của Đại Khả Hãn, tiếng hoan hô càng thêm nhiệt liệt.
Ngọc Già chậm rãi đứng dậy, nắm chặt kim đao trong tay, đang muốn nói, chợt thấy Hữu Vương Đột Quyết cố sức đứng dậy, lớn tiếng nói:
– Chậm đã !
Đồ Tác Tá thân thể vừa chuyển, nắm tay để lên ngực, nhìn thẳng Ngọc Già, cung kính nói:
– Khải bẩm Đại Khả Hãn! Lấy danh nghĩa thần trên thảo nguyên, Đồ Tác Tá muốn quyết đấu với dũng sĩ câm, không chết không dừng tay!
– Ngươi…!
Ngọc Già sắc mặt trắng bệch, tay cầm kim đao không ngừng run rẩy.
Trong đại điện lại ồ lên như chợ vỡ, tuy nói yêu cầu của Đồ Tác Tá là hơi quá đáng, nhưng tâm nguyện mọi người đều là có thể thấy được thân thủ của dũng sĩ câm.
– Tướng quân, làm sao bây giờ?
Hồ Bất Quy thì thào hỏi khẽ.
– Chuẩn bị động thủ!
Lâm Vãn Vinh mặt không biến sắc phun ra bốn chữ, cầm đao trong tay, bước về phía trước.
“Dũng sĩ câm làm sao thế?” Tất cả mọi người đều ngây ra, giật mình nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
“Người câm” từng bước từng bước tiến tới bên Đồ Tác Tá, ánh mắt băng giá nhìn thẳng vào hắn.
– Ngươi muốn làm gì?
Đột Quyết Hữu Vương loạng choạng đứng lên, hãi hùng lui hai bước, chưa kịp phản ứng gì đã bị một trọng quyền đấm thẳng vào đầu:
– Làm mẹ ngươi đó!
Những động tác liên tiếp như tia chớp giữa trời đêm, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì Đồ Tác Tá đã ngã sầm xuống. Triệu Khang Ninh ngồi bên cạnh hắn cũng bị dọa đến lăn tòm xuống đài, hắn quá quen thuộc với loại thủ đoạn bạo lực này rồi, kinh ngạc chỉ chỉ tay, lắp bắp kêu lên:
– Ngươi! Ngươi là…?
– “Người câm”…!
Ngọc Già mở to hai mắt, bộ ngực phập phồng kịch liệt, ngơ ngác nhìn hắn.
Trong mắt “dũng sĩ” hơi ươn ướt, nhẹ nhàng nói:
– Xin lỗi, tiểu muội muội! Kiếp sau ta sẽ làm người câm của nàng!
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!