Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 11: Hoàng hậu Dương Tuyết



“Lăng Lão!” Hoàng đế bệ hạ ở một bên ruốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng. Vạn nhất vị Lăng lão công gia này tính tình nóng nảy này thật sự đem ba đứa cháu trai của Dương gia giết chết đi thì việc này không cách nào có thể thu xếp được nữa. Sợ rằng Thừa Thiên Vương Quốc cũng vì hai đại gia tộc này tranh đấu mà biến mất: “Mặc kệ như thế nào thì hôm nay Hoàng hậu không đúng. Trước tiên xin mời Lăng lão yên tâm. Ta sẽ cho lão nhân gia ngài một cái

Hoàng thượng cũng không biết phải làm như thế nào cho phải. Mình tuy là vua nhưng bất kỳ ai trong hai người này cũng không thể nào trêu vào được. Không thể hạ thấp thái độ xuống. Trong lòng thở dài không thôi, thầm nghĩ từ trước đến giờ thì có lẽ mình là một trong những vị Hoàng đế uất ức nhất triều đình. Dĩ nhiên lại có hai người mà Hoàng thượng lại không dám đắc tội. Nếu không phải vì duy trì sự cân bằng của đế quốc thì sao mình có thể nén được sự tức giận này.

Hoàng đế đã lên tiếng rồi thì cho dù trong lòng Lăng Chiến không cam lòng cũng phải cho hắn một chút mặt mũi. Dù sao thì hắn vẫn còn là Hoàng đế, hơn nữa văn võ bá quan đều ở đây. Vạn nhất mình không nể mặt Hoàng đế thì cũng phải nể mặt gia tộc của hắn. Xem ra chuyện Hoàng hậu này cần phải chậm rãi giải quyết mới tốt nhất.

Mặt khác, khi cơn tức giận trôi qua rồi thì Lăng Chiến cũng dần tỉnh táo lại. Cảm thấy chuyện hôm nay cũng có chút không hợp lý. Với tính tình tàn nhẫn của Dương Không Quần thì sao lại đi làm một chuyện chê cười như vậy? Chính mình đấu với hắn cả đời nên hiễu rõ chuyện hôm nay không hợp với phong cách của hắn. Lắc lắc đầu, vẻ mặt Lăng Chiến đầy buồn bực.

Hoàng hậu Dương Tuyết đã được đám người Dương Không Quần tự mình hộ tống hồi cung. Dương Không Quần vẫn lo lắng cho nữ nhi của mình! Dương Không Quần là Dương gia gia chủ, hắn đối với đối thủ Lăng Chiến này hiểu rất rõ ràng. Lão gia hỏa này luôn vô pháp vô thiên, nữ nhi của mình tuy là Hoàng hậu nhưng trong mắt lão gia hỏa này mà nói cũng không là gì. Chuyện đáng ra tay thì hắn không có chút cố kỵ nào cả. Chuyện hôm nay nếu như không cho hắn một lời giải thích và phải trả một giá rất cao thì sợ rằng nữ nhi mình là Hoàng hậu cũng bị chém một đao ngang cổ.

Trước khi ra khỏi cửa thì Dương Không Quần đột nhiên quay đầu lại nhìn Lăng Chiến thật lâu mới trầm giọng nói: “Lăng Chiến, ta với ngươi tranh đấu cả đời. Ta biết ngươi, ngươi cũng biết ta. Nếu như ta thật sự muốn tánh mạng cháu ngươi mà nói thì ta sẽ làm như hôm nay vậy sao? Ta mặc dù đối phó không lại cả nhà Lăng gia ngươi nhưng chẳng lẽ một đứa nhỏ như vậy có thể làm khó được Dương Không Quần ta sao?”

Lời nói này của Dương Không Quần rất thẳng thắng, không chút kiêng nể gì. Bởi vì lúc hắn nói những lời này ra thì nơi đây có văn võ bá quan, thậm chí có cả Hoàng đế nữa. Lời nói như vậy mặc dù có chút vô pháp vô thiên nhưng Dương Không Quần biết được chỉ có thể làm như vậy mới có khả năng bảo vệ tính mạng nữ nhi hắn và cũng đem cơn giận của Lăng Chiến hạ xuống bớt.

Lại nói những lời này vừa nghe dường như rất có khí phách nhưng không thể nghi ngờ rằng hắn đang giải thích với Lăng Chiến. Không hề suy nghĩ cũng biết được Dương Không Quần đang ở thế yếu, điều này đối với hạng người xem thể diện hơn tánh mạng là hắn so với chết còn khó chịu hơn. Nhưng hắn không thể không làm như vậy, không thể không nói. Bởi vì Dương Không Quần điên cuồng như thế nào đi nữa nhưng hắn cũng tự hỏi chính mình không thể có được tính cách của Lăng Chiến – một khi hắn nỗi điên lên thì ngay cả Thiên Hoàng Lão Tử hắn cũng không đặt trong lòng. Lão gia hỏa này điều gì cũng dám làm.

Vừa nghe những lời nói này của Dương Không Quần khiến cho sắc mặt Hoàng đế khẽ biến. Những lời này quả thực không dễ nghe chút nào nhưng cũng là phương pháp xử lý chuyện này tốt nhất. Ít nhất thì hai đại thế gia trong thời gian sắp tới sẽ không gây náo loạn.

Nhưng mà trong lòng Hoàng đế khó chịu vô cùng! Chưa có bất cứ lúc nào như lúc này hắn muốn tiêu diệt hai đại gia tộc này. Hắn hiểu rất rõ ràng chỉ cần hai đại gia tộc này tồn tại một ngày thì vị trí của hoàng gia cũng lung lay muốn ngã. Nhưng mà hai đại gia tộc này một khi nối tiếp nhau ngã xuống thì cả Thừa Thiên Vương Quốc cũng hỏng theo.

Hoặc là hai đại gia tộc này phải tồn tại. Hoặc là hai đại gia tộc sẽ diệt vong cùng một lúc! Ngoại trừ những điều này ra thì không còn phương pháp thứ ba nào cả! Cho nên là Hoàng đế hắn cần phải nhẫn!

Dương Không Quần nói xong câu đó liền rời đi. Lăng Chiến nhíu mi suy nghĩ một lúc lâu đột nhiên mở miệng cười lớn, dường như chưa từng có chuyện gì phát sinh ra, hắn lên tiếng nói: “Các vị đại nhân hôm nay đến đây khiến lão hũ cảm kích vô cùng. Hơn nữa Hoàng thượng bề bộn trăm việc cũng tự mình đi đến quả thực làm cho tiểu lão nhi vui vẻ không thôi. Lão hũ trước tiên đa tạ ân sủng của Hoàng thượng” Vừa nói hắn vừa cúi đầu thật sâu thi lễ.

Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hoàng đế vội vàng ngăn cản lại, dùng âm thanh ôn hòa nói: “Lão đại nhân quá khách khí rồi. Việc hôm nay khiến trẫm xấu hổ không thôi”.

Lăng Chiến cười ha hả nói: “Hoàng thượng xem nặng lão thần rồi.” Nói xong hắn đột nhiên cười lớn: “Đến đây, mang đồ vật lên. Lão phu muốn xem một chút chất nhi của ta hôm nay sẽ cầm lấy thứ gì. Ha ha ha”

Trong lòng mọi người đều bội phục Lăng Chiến. Nếu như người bình thường gặp phải chuyện này sợ rằng sớm đã nỗi giận lôi đình rồi. Tiểu hài tử bị người khác làm kinh sợ như vậy sớm đã được ôm vào trong rồi. Lăng lão công gia một khắc trước phùng mang trợn má mà một khắc sau này mặt mày vui vẻ vô cùng. Sắc mặt biến đổi của hắn có thể nói là đã luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi. Cư nhiên lại chưa hề có chuyện gì phát sinh qua, lại còn muốn cho cháu lên chọn đồ nữa. Xem ra lão gia hỏa này khi còn trẻ đã tung hoành thiên hạ, qua bốn mươi năm sau vẫn sừng sững không ngã. Xem ra hắn có chút tài năng.

Một ít quan văn từ trước tới nay vẫn luôn âm thầm nói xấu hắn trong bụng âm thầm kêu may mắn. Biểu hiện của Lăng lão đầu từ trước đến nay vẫn đóng vai “giả trư ăn thị cọp”. May mắn mình không có đối địch với hắn là quyết định sáng suốt. Chỉ với trình độ của lão hồ ly này chỉ sợ hắn đem chính mình bán đi thì mình vẫn cho rằng hắn đang tặng bạc cho đó chứ. Phải đánh giá lại Lăng gia một lần nữa rồi.

Trong lòng Lăng Thiên cảm giác được lão thái gia của mình nên đi đến thế giới của mình làm diễn viên là tốt nhất.

Kỳ thật những người này cũng đánh giá quá cao Lăng Chiến rồi. Trong lòng hắn đã sớm biết rõ chuyện này không có khả năng là Dương Không Quần gây nên. Nếu như không phải là chuyện trùng hợp ngoài ý muốn thì cũng chỉ có Hoàng hậu bảo bối kia của hắn tự cho mình thông minh gây nên. Nếu sự thật là vậy mà nói thì nữ thân không có tầm mắt kia không cần phải đặt trong lòng làm gì.

Lúc này Dương Không Quần đang ngồi trong kiệu của nữ nhi hắn – Hoàng hậu Dương Tuyết. Vẻ mặt ngưng trọng vô cùng: “Đến cuối cùng là có chuyện gì? Ngươi bình thường không thiếu kiên nhẫn như vậy mà?”

Dương Tuyết khóc không ra nước mắt, ngay cả phụ thân cũng hoài nghi mình “Phụ thân! Việc hôm nay quả thực là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi”.

Đôi mắt Dương Không Quần nhìn chằm chằm vào gương mặt Dương Tuyết, thâm ý nói: “Nói một chút đi”.

Trong lòng Dương Tuyết từ từ từ bình tĩnh trở lại liền đem tình cảnh của mình nói qua một lần. Đôi mắt rưng rưng nói: “Tại hai nơi con đều đau đớn kịch liệt mới bất tri bất giác buông tay ra”.

Dương Không Quần nhíu mày một hồi lâu, cả nữa ngày không nói lời này. Lúc này trong lòng hai phụ tử đều có nghi hoặc giống nhau: “Đến tộtà ai giá họa? Chẳng lẽ tại Thừa Thiên Quốc này còn tồn tại một thế lực thứ tư mà mình không biết?”

Hai phụ tử này không có nghĩ đến đứa trẻ con mà Hoàng hậu ôm trong lòng khi đó. Dù sao đó chỉ là một đứa trẻ còn đang tập nói mà thôi.

Dương Không Quần nghĩ một hồi lâu liền nói: “Nếu không phải là con thì chuyện hôm nay chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng con khẳng định là có nghĩ tới, phải không?”

Dương Tuyết cúi đầu, hiển nhiên là cam chịu.

Dương Không Quần thở dài một hơi, tiêu điều nói: “Chuyện đã như vầy rồi thì không thể cứu vãng được nữa. Phụ thân không trách gì con. Nếu con không nghĩ vậy thì mới đáng trách” Vừa nói lại vừa thở dài, trong lúc nhất thời chán nản vô cùng.

Dương Tuyết rất thông minh, nàng đương nhiên hiểu được phụ thân đang nói gì. Hiện tại Lăng Gia và Lăng Gia vẫn đối địch từ lâu nhưng vận mệnh hai nhà gắn liền thành một khối! Nếu như mình thật sự đem Lăng Gia tiêu diệt thì Dương Gia cũng vậy mà kết thúc theo. Hai gia tộc kiềm chế lẫn nhau mới có thể miễn cưỡng duy trì cục diện hiện tại của đế quốc. Một khi thiếu đi một gia tộc thì vương quốc không để cho một gia tộc cường đại như vậy tồn tại. Diệt vong là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cho nên từ phương diện khác mà nói một khi diệt Lăng Gia thì chẳng khác nào tự bức gia tộc mình vào tuyệt lộ! Cho nên ánh mắt của Dương Không Quần bây giờ mới chán nản như vậy.

Nhưng Dương Tuyết đương nhiên là có lý do của cô. Con đường nàng tự chọn cho chính mình. Thái tử đương triều được được ba tuổi, chính mình phải vì con mà có ý định riêng. Lăng Gia trước nay luôn nắm giữ thực lực quá lớn. Đối với quân đội và triều chánh có sức ảnh hưởng khó có thể tin được! Trước kia Lăng Gia không có hậu nhân cho nên có dã tâm cũng phải áp chế. Nhưng hiện tại đã không giống như trước nữa, Lăng Gia đã có người nối nghiệp, đã đạt đến cực điểm rồi.

Lăng Gia quá mức cường đại. Cường đại đến nỗi khiến cho hoàng thất run như cầy sấy, luôn nằm trong tình trạng không thể không đề phòng. Vạn nhất dã tâm bùng nỗ thì con mình sẽ là người đầu tiên khó có thể giữ được tính mạng. Dương Tuyết không muốn chứng kiến tình cảnh này cho nên vẫn cố gắng phòng ngừa hậu hoạn. Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho gia tộc của chính mình cùng với Lăng Gia không cách nào gượng dậy đến lúc đó có thái tử trên triều thì ít nhất cũng có thể bảo đảm một con đường sống cho gia tộc mình. Chỉ cần tương lai con mình thuận lợi lên làm Hoàng đế thì cho dù Dương Gia lúc này xuống dốc nhưng vẫn luôn có cơ hội Đông Sơn Tái Khởi! Nhưng vạn nhất làm cho Lăng Gia tiên hạ thủ vi cường thì không chỉ Dương Gia mà ngay cả hoàng thất cũng bị hóa thành tro bụi mà diệt theo.

Trước khi xuất giá thì mình chỉ là nữ nhi của Dương Gia! Nhưng hiện tại mình đã là một mẫu thân, nhất định phải bảo vệ con mình. Tiếp theo mình là Hoàng hậu đương triều cho nên cần phải bảo vệ cơ nghiệp cho tổ tông! Cuối cùng mới là nữ nhi của Dương Gia. Cho nên trong lòng Dương Tuyết vẫn quý trọng phụ thân nàng nhưng nàng cũng không có cảm giác được mình làm sai điều gì.

Dương Không Quần thở dài, dường như thoáng cái đã già thêm mấy tuổi. Một lúc lâu sau lão mới nói: “Lăng Gia sẽ không đối phó với con nhưng đối với con sẽ chú ý hơn rất nhiều. Cho nên ta cũng không muốn ngăn cản con làm gì. Nhưng mà trong vòng mấy năm gần đây con không nên làm điều gì lỗ mãng” Thở dài một tiếng, hắn mới nói tiếp: “Bảo trụ chính mình mới có thể đối phó với kẻ địch. Tốt rồi, đã đến gần Hoàng cung rồi. Ta đi về trước” Vừa nói, Dương Không Quần cũng không chờ Dương Tuyết nói gì liền tự xuống kiệu.

Dương Tuyết nhìn bóng lưng của phụ thân, hốc mắt nàng đỏ lên nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.

Dương Không Quần sau khi xuống xe liền đứng yên một lúc. Dường như lão đang chờ đợi Dương Tuyết nói với mình điều gì đó. Nhưng thấy Dương Tuyết vẫn không mở miệng khiến hắn lại thở dài một hơi nữa. Vừa đi về phía trước hai bước đột nhiên dừng lại nói: “Bất quá chỉ là một đứa trẻ con mà thôi. Cho dù hắn là thiên tài thì trước lúc hắn trưởng thành con vẫn còn rất nhiều thời gian. Không bằng bỏ ra thời gian vài năm để quan sát. Không chừng không đáng giá để đối phó. Nếu như có thể khiến cho con ưu sầu thì đến lúc đó ra tay cũng không muộn” Ánh mắt Dương Tuyết sáng rực hẳn lên.

Nói xong những lời này thì Dương Không Quần cũng cất bước đi không quay đầu lại nữa. Nữ nhi mà, dù sao không còn là nữ nhi của chính mình nữa. Nay nàng ta chính là mẫu thân của thái tử, là Hoàng hậu của hoàng thương. Chính hắn là một người cha đã miễn cưỡng nàng mười tám năm rồi. Hiện tại không cần phải miễn cưỡng nàng nữa, hết thảy đều do nàng ta quyết định đi.

Dương Tuyết chình bóng lưng phụ thân mình đang rời xa đi tựa hồ có chút cô độc không khỏi kinh ngạc. Nước mắt cũng chảy ra. Một lúc lâu sau, đôituyệt đẹp của Dương Tuyết khôi phục lại sự lạnh lẽo. Thần sắc trong mắt dần dần trở nên lạnh lùng hơn. Nàng ta lười biếng ngồi xuống nệm lạnh lùng nói: “Hồi cung”.

Tác giả phong lăng thiên hạ

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.