Bọn Lăng Trì đồng thanh đáp lời, nhất loạt cầm kiếm lao lên!
Cùng với sự có mặt của Lăng Thiên, bọn Lăng Trì cũng theo đó mà tinh thần phấn chấn, lực sát thương càng là tăng mạnh.
Lúc này, các võ sĩ của Ngọc Gia cũng đã ào ào vây đến, trong ba lớp, ngoài ba lớp dày đặc, về nhân số rõ ràng là chiếm thế thượng phong một cách tuyệt đối; nhưng giống như việc có nhiều cừu non hơn đi chăng nữa cũng không thể nào ngăn cản được một con mãnh hổ vậy, bọn Lăng Trì 45 người gần như ai nấy máu me đầy người, nhưng ánh mắt vẫn sắc nhọn như đao, sát cơ dường như không hề có chút giảm xuống, mà còn tăng lên ngùn ngụt, cái khí thế bức người được tụ tập lại bởi 45 sát thủ hạng nhất thiên hạ đó, làm cho đám cao thủ Ngọc Gia không ai dám động đậy.
20 người chĩa mũi kiếm vào bên trong, 25 người chĩa mũi kiếm ra ngoài! Lúc này đây, bầu không khí như lắng đọng lại, dường như những cơn gió, những đám mây trên trời cũng ngừng chuyển động! Tất cả đều nín thở một cách vô thức, chỉ sợ trong thời gian thở một hơi của mình sẽ xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa.
Nếu như nói đám cao thủ, thị vệ của Ngọc Gia là tầng thứ nhất của vòng bảo vệ, còn bọn Lăng Trì xem như là tầng thứ hai, còn về Ngọc Mãn Lâu, Lăng Thiên, Lê Tuyết, Lăng Kiếm, Lăng Tam Thập trở thành trung tâm của vòng bao vây này, hình thành nên tầng thứ ba, nhìn đối diện với nhau.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lê Tuyết lạnh lùng không chút biểu lộ tình cảm, Lăng Kiếm dựng kiếm mà đứng, im lìm bất động, ánh mắt như hổ đói rình mồi, Lăng Thiên trên mặt nở nụ cười, sắc mặt vẫn là thản thiên điềm đạm như vậy; Ngọc Mãn Lâu giữa hai hàng lông mày thấp thoáng sát cơ, trong lòng hắn bất giác có chút bức bối.
Chính tại thời khắc mà Lăng Thiên xuất hiện, Ngọc Mãn Lâu liền lập tức cảm thấy có một luồng khí tức mạnh đến cực điểm khác đang khóa chặt lấy hắn, cho nên lúc này Ngọc Mãn Lâu tuyệt đối không dám đột phá vòng bao vây mà ra khỏi đại điện, chỉ cần hắn vọt lên không trung, người ở trong bóng tối đó lập tức sẽ xuất thủ, kể cả bản thân hắn có ma công cái thế đủ để giết bất kì ai đương thời cũng là không có tác dụng.
Điểm này, Ngọc Mãn Lâu không hề hoài nghi gì, kể cả người ẩn nấp trong bóng tối đó là Lăng Kiếm, người được thiên hạ công nhận là thiên hạ đệ nhất sát thủ đó thì Ngọc Mãn Lâu cũng có thể hoàn toàn chắc chắn chỉ bị chút thương tích là có thể ung dung thoát thân. Trong đại điện có mật đạo, đó là con đường bí mật chỉ có Ngọc Mãn Lâu mới biết, chỉ cần vào được mật đạo, Ngọc Mãn Lâu có thể chắc chắn có thể chạy thoát, thậm chí là bắt đầu lại từ đầu, đông sơn tái khởi.
Nhưng người ở trong bóng tối đó là Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí, thiên hạ đệ nhất cao thủ. Ngọc Mãn Lâu biết rất rõ, cả thiên hạ này, người có thể phát ra khí thế cực mạnh có thể khóa chặt hắn như vậy, đương thế nhiều nhất cũng chỉ có hai người, chính là Lăng Thiên và Tống Quân Thiên Lí! Hiện giờ Lăng Thiên ở ngay trước mặt, còn người trong bóng tối đó không cần hỏi cũng có thể biết là ai.
Trừ khi Ngọc Mãn Lâu có ý nghĩ đồng quy vu tận với Tống Quân Thiên Lí, nếu không thì tuyệt đối khó thoát được cái chết.
Nếu như đổi là chỉ một khắc trước đó, Ngọc Mãn Lâu tuyệt đối sẽ làm như vậy! Trước lúc này, cả đời Ngọc Mãn Lâu hận nhất chỉ có ba người, chính ba người này đã làm lay động toàn bộ cả gốc rễ của Ngọc Gia; Lăng Thiên đứng đầu bảng, Thiên Lí đứng thứ hai, sát thủ chi vương Lăng Kiếm được xếp thứ ba! Sự thù hận của Ngọc Mãn Lâu đối với ba người này là vượt qua tất cả.
Cho nên Ngọc Mãn Lâu mới bất chấp thân phận mà đánh lén Lăng Kiếm! Cho nên trước đó một khoảnh khắc Tống Quân Thiên Lí nếu như khóa chặt Ngọc Mãn Lâu, Ngọc Mãn Lâu tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ tính mạng của hắn, nếu như có cơ hội có thể kéo theo Giang Sơn Lệnh Chủ, kẻ thù lớn mà hắn vỗn dĩ không thể đối địch này cùng xuống hoàng tuyền, thì cũng không uổng phí một đời anh hùng của Ngọc Mãn Lâu.
Nhưng hiện nay Tống Quân Thiên Lí đã xuất hiện thật, Ngọc Mãn Lâu lại thay đổi chủ ý.
Ngọc Mãn Lâu trước giờ đều có một phần kiêng sợ đối với Thiên Lí, sự sợ hãi đối với thiên hạ đệ nhất cao thủ đáng sợ này từ lâu đã khắc sâu trong lòng hắn, chính từ khi thi thể của Ngọc Gia đệ nhất cao thủ Ngọc Siêu Trần được đưa về Ngọc Gia, Ngọc Mãn Lâu đã biết, kể cả thiên chất của hắn có hơn người như thế nào đi chăng nữa, đời này kiếp này nếu đi theo con đường bình thường thì tuyệt đối không bao giờ có thể chiến thắng được vị đệ nhất cao thủ của Vô Thượng Thiên này, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, Ngọc Mãn Lâu quyết định tu luyện môn họa thế ma công đó, bước lên một con đường không thể quay đầu, chỉ là kể cả ma công đã luyện thành nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi Thiên Lí, kẻ địch mạnh mà hắn vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.
Bởi vì hiện giờ Ngọc Mãn Lâu có thêm một người mà hắn mới thực sự là hận nhất! Sự thù hận của hắn đối với người này thậm chí là còn vượt qua đối với Lăng Kiếm, Thiên Lí, thậm chí có thể nói người này mới thật sự làm hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức lột da róc xương, chém cả ngàn cả vạn nhát kiếm, một người mà nếu như Ngọc Mãn Lâu không giết thì hắn có chết cũng không nhắm được mắt.
Tây Môn Tạp, cũng chính là Lăng Tam Thập.
Từ sự hoài nghi ban đầu của Ngọc Mãn Lâu đối với Tây Môn Tạp, đến sau đó là sự tin tưởng tuyệt đối, còn giao cho trọng trách lớn lao, giao quân quyền thống soái quân đội vào tay hắn, cho phép hắn một mình đảm đương một chiến tuyến! Trong số tất cả các tướng lĩnh của Ngọc Gia, thậm chí bao gồm cả Ngọc Mãn Đường và Ngọc Mãn Thiên, đều chưa từng có được vinh dự đặc biệt này. Còn Tây Môn Tạp là thanh niên có triển vọng, Ngọc Mãn Lâu thậm chí lờ mờ có ý muốn Tây Môn Tạp làm người nối nghiệp của hắn.
Nhưng hiện nay chân tướng đã lộ rõ, Tây Môn Tạp không ngờ chính là Lăng Tam Thập, hắn không ngờ lại chính là gián điệp của kẻ thù lớn nhất của mình, Lăng Thiên.
Điều này không nghi ngờ gì chính là như đâm một đao cắm sâu vào tim của Ngọc Mãn Lâu! Bị lừa một cách nhục nhã, bị phản bội một cách phẫn nộ! Sự thù hận của 160 vạn đại quân, các loại cảm xúc khác nhau đan xem tụ tập trong lòng của Ngọc Mãn Lâu! Hắn chỉ cảm giác thấy hắn như sắp bị cơn tức giận làm cho nổ tung.
Kẻ này không giết không được!
160 vạn đại quân ya! Chỉ vì một Tây Môn Tạp mà bị tiêu diệt! Đó chính là tất cả binh lực mà hắn dựa vào để tranh bá thiên hạ ya! Chính là vì kẻ này, toàn bộ đã tan biến thành mây khói! Ngọc Gia, thế gia lâu đời được hun đúc cả ngàn năm, chính là như vậy bị hủy hoại trong chính tay của hắn! Mà tên nằm vùng Tây Môn Tạp này, ngay từ Tây Hàn đã bắt đầu có mưu đồ đối với mình, thậm chí có thể nói, mưu đồ bá nghiệp của Ngọc Mãn Lâu chính là bị hủy trong tay của Tây Môn Tạp.
Ngọc Mãn Lâu sao có thể không hận?
Thà rằng không giết Tống Quân Thiên Lí, không giết Lăng Thiên, thì cũng phải giết chết bằng được tên đầu sỏ, tên nội gián siêu cấp Tây Môn Tạp này, tên nội gián mà hai tay hắn đã dính đầy máu của 160 vạn đại quân của ta.
Ngọc Mãn Lâu nghiến răng kèn kẹt, thở dốc từng hồi, sự nho nhã và chấn tĩnh mà hắn vẫn tự hào đã không còn thấy đâu nữa.
Lăng Thiên cũng đã đến rồi, rồi 45 sát thủ của Đệ Nhất Lâu, rồi cả Tống Quân Thiên Lí đang ẩn thân ở chỗ tối nào đó đợi thời cơ đánh một nhát chí mệnh, lực lượng đáng sợ như này, sức mạnh tàn dư của Ngọc Gia hiện giờ căn bản không phải là đối thủ! Tuy về nhân số là nhiều hơn đối phương rất nhiều, nhưng Ngọc Mãn Lâu biết, trận chiến hôm nay, kết cục thất bại đã được định sẵn.
Vấn đề then chốt là hắn có thể kéo được bao nhiêu người bồi táng theo hắn.
Ngọc Mãn Lâu bất động, Lăng Thiên cũng bất động. Khí tức trong người của Ngọc Mãn Lâu lúc này đã tích lũy đến mức độ gần như muốn bộc phát ra, Lăng Thiên nhìn thấy rất rõ những mạch máu màu đen đang hiện lên trên trán của Ngọc Mãn Lâu __ ma công của Ngọc Mãn Lâu đã được vận ra toàn bộ, lúc này đây, kẻ nào bước lên đầu tiên chắc chắn sẽ gặp phải sự tấn công điên cuồng nhất của Ngọc Mãn Lâu! Vốn dĩ bên mình đã ở vào thế bất lợi tuyệt đối về nhân số, tự nhiên cũng ở vào trạng thái vô cùng phân tán, nhưng do sự xuất hiện của mình, tất cả các huynh đệ đều bảo vệ xung quanh mình, mà còn là rất tập trung, nếu như trận đại chiến bắt đầu, không phải nghi ngờ gì sẽ có rất nhiều huynh đệ sẽ mất mạng vì ma công của Ngọc Mãn Lâu, đó là điều mà Lăng Thiên không hề muốn xảy ra.
Chẳng nhẽ sự có mặt của mình sẽ gây ra thương vong lớn nhất cho các huynh đệ?!
Do biến cố bên trong thành đã thu hút tất cả các cao thủ của Ngọc Gia, hàng phòng thủ bên ngoài thành trở nên trống rỗng, lại cộng thêm việc Lăng Thiên đích thân ngự giá, khí thế của đại quân đế quốc Thần Châu tăng mạnh, ba đại thống soái cùng lúc hạ lệnh tổng tấn công, bất chấp mọi giá, điên cuồng công thành, những chỗ hở trên tường thành càng ngày càng lớn, vô số các quan binh của đế quốc Thần Châu tràn vào như nước lũ, các tướng sĩ thủ thành của Ngọc Gia thấy đại thế đã mất, cuối cùng ý chí chiến đấu cũng sụp đổ hoàn toàn, ào ào quay người bỏ chạy, uỳnh uỳnh hai tiếng, cửa nam thành Minh Ngọc được mở ra đầu tiên, những tiếng vó ngựa xung thiên vang lên như mưa rào, kị binh của đế quốc Thần Châu như gió lốc cuốn tung cát bụi tiến vào thành Minh Ngọc.
Lúc này, thành Minh Ngọc đã bị phá.
Ngọc Gia chấn giữ thành Minh Ngọc cả nghìn năm, bắt đầu từ hôm nay, đã trở thành hoàng hoa khuê nữ của ngày hôm qua.
Một giọng nói hùng tráng gầm thét: “Toàn quân nghe lệnh! Truy sát tàn quân, kẻ nào đầu hàng không giết! Không được tàn sát bách tính, không được cướp bóc, không được tự ý vào nhà dân! Kẻ nào vi phạm, trảm!”.
Tam quân đồng thanh hô lớn, sấm động núi lở.
Việc đại quân của đế quốc Thần Châu vào thành, gần như không hề ảnh hưởng đến không khí trước hoàng cung.
Vẫn là căng thẳng như vậy, vẫn là tràn đầy cảm giác nguy cơ như vậy.
Những tiếng loạt soạt phá vỡ bầu không khí im lặng, Ngọc Mãn Thiên, Ngọc Mãn Đường từ đâu vọt đến, đứng trước người Ngọc Mãn Lâu.
“Lăng Thiên”. Ngọc Mãn Thiên toàn thân là máu, khuôn mặt dữ dằn của hắn có chút rất đáng sợ: “Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, đạt được mục đích của ngươi rồi, ép đại ca ta vào con đường tuyệt lộ, ngươi thỏa mãn rồi chứ?”.
“Ngọc Tam Gia”. Lăng Thiên thở dài một hơi: “Ngọc Tam Gia xuất hiện ở đây với tư thái như vậy, không biết là vì điều gì?”.
“Chó chết!”. Ngọc Mãn Thiên phẫn nộ gầm lớn một tiếng: “Lão tử đương nhiên là đồng sinh cộng tử với đại ca ta! Đại ca ta cố nhiên có sai, huynh ấy luyện tà công, không sai, Ngọc lão tam ta thừa nhận! Nhưng kể cả là huynh ấy có tội ác tày trời, người người phẫn nộ, thì huynh ấy cũng là đại ca của Ngọc lão tam ra! Cùng một mẹ sinh ra, huyết nhục tương liên! Thủ túc Ngọc Gia, sinh tử đồng tâm!”.
Ngọc Mãn Đường nhìn Lăng Thiên với ánh mắt phức tạp, nói: “Đúng vậy, ba huynh đệ Ngọc Gia, cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử”.
Ngọc Mãn Lâu bỗng kinh động trong người, hắn nhìn hai người em chặn trước mặt hắn, đột nhiên cảm thấy trăm ngàn cảm xúc đan xen trong lòng. Hồi lâu, quay đầu lại nhìn về phía Lăng Thiên, sát cơ khẽ lóe lên.
Những tướng sĩ vây đến của đế quốc Thần Châu càng ngày càng nhiều, hữu ý vô ý hình thành lên tầng bao vây thứ tư.
“Lăng Kiếm, mang theo các huynh đệ của ngươi, giúp đỡ các huynh đệ ở vòng ngoài, giải quyết đám người này trước, không cần lưu tình! Kẻ nào phản kháng, giết”. Ánh mắt của Lăng Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Mãn Lâu, hạ mệnh lệnh đối với Lăng Kiếm.
Như vậy thì các huynh đệ sẽ không có thương vong quá lớn.
“Công tử!”. Lăng Kiếm toàn thân run lên, người khác có lẽ không biết, nhưng kẻ từ nhỏ đã cùng nhau sống chết với Lăng Thiên như Lăng Kiếm sao có thể không biết ý nghĩa thực sự của mệnh lệnh này.
“Nhanh đi!”. Lăng Thiên hét lớn! Trước mặt nhiều người thế này, Lăng Kiếm không dám, càng không thể kháng lệnh của Lăng Thiên, mặc dù trong lòng hắn rất muốn bản thân hắn chặn đòn nhất kích tất sát của Ngọc Mãn Lâu lại.
“Giết! Nhanh nhất có thể!”.Lăng Kiếm gầm lên một tiếng như xé gan xé phổi, hai mắt hắn đỏ ngàu, thân người lao vọt về sau, trực tiếp thi triển người kiếm hợp nhất, chỉ có nhanh nhất có thể giải quyết hết đám người này, thì mới có thể kề vai chiến đấu với công tử! Cho nên càng nhanh càng tốt! Kiếm thế, tốc độ, uy lực của Lăng Kiếm, ngay lúc này đây đều đã đạt đến đỉnh cao nhất mà cả đời hắn mơ ước.
Bọn Lăng Trì, Lăng Phong đều hiểu hàm nghĩa trong mệnh lệnh đó, đương nhiên không dám chậm trễ, ai nấy đều gầm thét, hơn 40 người cùng nhau sử dụng chiêu số giống với của Lăng Kiếm.
Người kiếm hợp nhất!
Cả 45 người đồng thời biểu diễn ra tuyệt chiêu người kiếm hợp nhất ở mức độ cao nhất của kiếm thuật, dốc toàn lực giết địch, những tia kiếm quang rực rỡ lập tức chiếu sáng của bầu trời đêm, trước hoàng cung của Ngọc Gia, thời khắc này không khác gì ban ngày, rực rỡ, chói mắt.
Những đường kiếm quang ngang dọc tới lui, máu tươi giống như những con suối phun nước không ngừng tuôn chảy, bắn tung tóe khắp nơi, tầm 10 vị trưởng lão của Ngọc Gia không cam tâm ngồi chờ chết, hễ ai có công lực có thể đạt đến được đều ào ào vận nội công thi triển người kiếm hợp nhất để chống trả! Những tiếng kiếm quang chạm vào nhau uỳnh uỳnh vang lên liên hồi, giống như lôi công uống rượu ray đang quậy phá vậy.
Trong cái thế giới này, tuyệt chiêu “người kiếm hợp nhất” gần như ở cấp độ chỉ có trong truyền thuyết, lúc này đây giống như là rau cải nhà tự trồng vậy, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.
Chỉ là thứ rau cải này, có uy lực vô cùng đáng sợ có thể hủy diệt tất cả sinh linh.
Giữa bọn Lăng Trì từ lâu đã có sự ăn ý ngầm với nhau, nhìn hai đường kiếm quang thậm chí nhiều hơn dường như không liên quan gì đến nhau, nhưng là đột nhiên tấn công cùng một người, sau nhất kích tất sát liền tiếp tục phân tán ra tìm mục tiêu mới, mà lần hợp tác tiếp theo lại là với huynh đệ khác, 45 người tung hoành đan xen nhau, dệt lên một mạng kiếm cực lớn, giống như là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, điều đó thì cũng không có gì đáng nói, điều khó có nhất là, giữa đôi bên hoàn toàn không có chút sơ sót, có lúc đến nhìn cũng không cần nhìn, có thể nói thật sự là vô cùng kì diệu.
Vô số kiếm khí bắn tung tóe trên mặt đất, trên mặt đường được rải bằng đá xanh lập tức xuất hiện vô số những vết kiếm chằng chịt đan xen nhau, bụi đất tung mù trời, máu tươi bắn tứ tung! Giống như là có vô số ma thần đang liều chết chém giết nhau giữa lưng chừng trời, những âm thanh vang dậy trời đất, mỗi một bóng người như đang đan xen vào trong những đường kiếm quang, tất cả đều trở lên mơ hồ ảo diệu.
Kình khí, kiếm khí bắn ra bốn phía, đến áo quần của các binh sĩ đứng cách xa mười mấy trượng đều bị làm cho tốc ngược lên, nhưng bọn Lăng Thiên, Ngọc Mãn Lâu ở vị trí trung tâm thì lại là sừng sững bất động, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp về phía đối phương, đến vạt áo cũng không có chút động đậy.
Trầm lặng giống như núi lửa trước lúc phun trào.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://
Vạn mộc vô thanh đãi vũ lai. (câu này em khoái nhất khi dịch tiểu thuyết kiếm hiệp, trước đó có giải thích qua rồi, nói lại cái cho nhớ, chỉ thời khắc tĩnh lặng trước khi mưa bão đến, hề).
Trong cuộc kịch chiến, tất cả mọi người đều không phát hiện ra, một bóng người to béo đến không thể béo hơn, đang dùng khinh công vô cùng linh hoạt mà với cơ thể của hắn theo lí để nói là tuyệt đối không thể thực hiện được, lặng lẽ tiến vào trong thành Minh Ngọc, ẩn người vào một chỗ tối nào đó trong hoàng cung….
Cùng với những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên liên tục, cuối cùng, cuối cùng có một đường kiếm quang cực kì rực rỡ, kèm theo sự huy hoàng chói lòa, bắn về phía gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu.
Lăng Kiếm!
Tuyệt thế nhất kiếm nhất vãng vô hồi thế đạo!
Vị Đệ Nhất Lâu chi chủ danh chấn thiên hạ này, sau khi giải quyết xong kẻ địch của mình, cuối cùng cũng xuất thủ đối với gia chủ Ngọc Gia, kẻ mang trong người môn ma công thiên cổ tội nhân, Ngọc Mãn Lâu.
Triển khai ra nhát kiếm tử thần mãnh liệt nhất, tàn khốc nhất, sắc nhọn nhất.
Nhất kiếm giống như lôi đình bộc phát! Hai mắt Lăng Kiếm ngoài màu đỏ của máu không thể nhìn thấy gì khác, ta tuyệt đối không thể Ngọc Mãn Lâu có cơ hội giao chiến với công tử.
Ngọc Mãn Thiên rút kiếm lao người lên trước, sừng sững đứng phía trước Ngọc Mãn Lâu, muốn chặn lại nhát kiếm cuồng bá thiên hạ này của Lăng Kiếm; Lăng Kiếm thế kiếm không đổi, sát khí y nguyên.
Thời khắc này, thiện cảm, tình bằng hữu trước đây, đã không còn tồn tại! Kẻ nào cản trở ta vì công tử hành sự thì kẻ đó sẽ phải chết! Thần trí của Lăng Kiếm lúc này đã rơi vào trạng thái nửa điên cuồng, mùi máu nồng nặc đã kích thích hắn, làm cho vị thiên hạ đệ nhất sát thủ này triệt để bộc phát ra hung tính dữ tợn nhất trong huyết mạch của hắn.
Ngọc Mãn Đường thấy thế không lành, lập tức rút kiếm lao lên tương trợ, choeng choeng những tiếng kiếm chạm vào nhau vang lên, những sợi tóc đen của Lăng Kiếm tung bay trong ánh kiếm, gầm lớn một tiếng, kiếm quang đột phá ra khỏi sự trở kích của hai đại cao thủ thượng thừa, thế kiếm không hề suy giảm, tiếp tục đâm về phía Ngọc Mãn Lâu!
Ngọc Mãn Đường và Ngọc Mãn Thiên hai người toàn thân be bét máu, những vết kiếm chằng chịt đầy người, lộn vòng trên không trung bay ra ngoài. Hai huynh đệ Ngọc Gia liên thủ xuất kích, cũng không thể đối địch với một nhát kiếm của Lăng Kiếm! Đủ để thấy được tiềm năng mà hắn bộc phát ra do chịu sự kích thích từ sự an nguy của Lăng Thiên.
Nhát kiếm này, đừng nói là hai huynh đệ Ngọc Mãn Thiên và Ngọc Mãn Đường, cho dù là Tống Quân Thiên Lí hay Lăng Thiên, muốn phá giải chính diện chỉ sợ cũng phải hao tổn không ít công sức.
Nhưng Ngọc Mãn Thiên và Ngọc Mãn Đường không hổ thẹn là cao thủ cấp kim ngọc của Ngọc Gia, tuy không thể chặn được Lăng Kiếm lại, nhưng nhát kiếm dốc toàn lực của hai người, đã bẻ gẫy uy lực nhát kiếm của Lăng Kiếm! Kiếm thế của Lăng Kiếm tuy nhìn thì vẫn dũng mãnh y nguyên, thế không thể chặn, nhưng thực chất đã là không còn mạnh được bao nhiêu.
Ngọc Mãn Lâu cười gằn một tiếng, thanh trường kiếm chém ra với tốc độ sét đánh, chém trúng ngay thân kiếm của Lăng Kiếm, đồng thời thân người khẽ dịch chuyển, giống như hồn ma, vượt qua người Lăng Kiếm, thanh trường kiếm không biết biến mất từ lúc nào, thay vào đó là hai bàn tay đen ngòm, mang theo bầu không khí chết chóc đánh về phía Lăng Thiên và Lăng Tam Thập.
Chính tại thời khắc cơ thể của Ngọc Mãn Lâu vừa mới dịch chuyển thì Lăng Thiên và Lê Tuyết đã cùng lúc hành động, một trái một phải, hai thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn đồng thời lóe lên hai vòng sáng nở rộ ra như hoe sen, mũi kiếm đâm về phía Ngọc Mãn Lâu như mưa rào mùa hạ.
Lăng Thập Tam cười lớn, thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, một đường kiếm quang vọt lóe khỏi mặt đất, thân kiếm lao đi, đâm về phía Ngọc Mãn Lâu, chính là chiêu thức đồng quy vu tận.
Ngọc Mãn Lâu trong lòng phẫn nộ, Lăng Tam Thập cũng không dễ chịu hơn là bao! Tuy nói hai quân giao chiến, ai cũng phải dốc sức vì chủ của mình; nhưng con người không phải là cây cỏ, sao có thể vô tình?
Lăng Tam Thập hóa thân thành Tây Môn Tạp, xâm nhập vào trong quân đội của Ngọc Gia, trở thành thống soái một đại quân, trên bề mặt thì vinh quang hiển hách, lần này còn giúp sức phá tan trăm vạn đại quân của Ngọc Gia, có thể nói là công lao cực kì to lớn, xây dựng lên công tích lớn mà các huynh đệ họ Lăng, thậm chí là Lăng Kiếm cũng chưa chắc đã sánh bằng! Nhưng từ trong sâu thẳm nội tâm của Lăng Tam Thập, linh hồn hắn đã bị giày vò đến chết đi sống lại.
Quân trung đa nam nhi, nhiệt huyết hảo hán tử! Bất luận là địch hay là ta, trong quân đội đều là giống nhau. Lăng Tam Thập thống soái binh mã Ngọc Gia, được các tướng lĩnh yêu quý, thậm chí trong lúc tháo chạy kết cục thất bại mà chính hắn thiết kế, vẫn có các tướng quân không rời bỏ hắn, không ít binh lính đã chặn tên cho hắn mà chết thảm, sau đó còn có hai vị tướng quân vì để cho Lăng Tam Thập có thể chạy thoát mà không tiếc hi sinh thân mình.
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Quyển 7
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!