Nguyên Tôn

Chương 82: Thôn Thôn phát uy



Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

Giọng nói của Tề Hạo vang vọng khắp sơn cốc, bên trong còn chứa đầy sự cười cợt đối với nhóm người Chu Nguyên. Vẻ mặt hắn bây giờ giống như Hỏa Linh Tuệ chắc chắn sẽ thuộc về tay bọn hắn vậy.

Chu Nguyên híp mắt thầm nghĩ, thái độ tự tin của Tề Hạo khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Hắn biết rõ trong lòng Tề Hạo cũng nhận ra thực lực hai bên không ai kém ai.

-Thực lực của các ngươi cũng chưa chắc gì đánh bại được chiến khôi mãng xà này.

Chu Nguyên bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Tề Hạo lập tức nở nụ cười quái dị:

-Bản thân ta thì nghĩ khác, kẻ phải lo lắng mới chính là bọn ngươi chứ không phải chúng ta.

Hai người Tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh liếc nhau, trong mắt họ đều lộ ra vẻ nghi ngờ, dựa vào đâu mà tên Tề Hạo kia có thể chắc rằng chiến khôi mãng xà đó không tấn công bọn chúng chứ?

Trong khi đó Tề Hạo nhìn thấy vẻ mặt của nhóm người Chu Nguyên, hắn mỉm cười rồi nắm chặt bàn tay. Lúc này mọi người mới nhìn thấy hắn đang cầm một cây sáo màu đen trong tay.

Cây sáo tản ra một tầng sáng nhàn nhạt, lộ ra những đạo nguyên văn được khắc ở trên thân cây sáo, khiến người khác cảm thấy vô cùng huyền bí.

-Nói cho các ngươi biết, đây là Khống Hồn Địch chuyên dùng để khống chế hồn thú.

Tề Hạo nhếch mép cười rồi nói tiếp:

-Tuy chiến khôi mãng xà chỉ là một chiến khôi bằng gỗ nhưng hạch tâm của nó lại là thú hồn của nguyên thú mãng xà tứ phẩm. Các ngươi nghĩ xem, nếu ta có phương pháp khống chế thú hồn thì sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo đây?

Sau khi Tề Hạo nói xong, nhóm Chu Nguyên, Vệ Thanh Thanh, Lục Thiết Sơn lập tức biến sắc, bọn họ không hề nghĩ tới việc Tề Hạo có thứ này.

Thứ có thể điều khiển được thú hồn nguyên thú tứ phẩm, cho dù chỉ là tạm thời nhưng nó tuyệt đối là một bảo bối cực kỳ quý giá.

-Cũng nhờ thời gian trước danh tiếng của ngài tăng vọt lên khiến hoàng thất Đại Vũ chú ý đến, cho nên bọn họ mới đưa bảo bối này cho Tề vương phủ chúng ta để đối phó với ngươi.

Tề Hạo xoay cây sáo trong tay, hắn cười híp mắt nói.

-Ta thật sự phải cảm ơn điện hạ đã để bọn ta có cơ hội sở hữu thứ này rồi.

Chu Nguyên nhíu mày nhìn Tề Hạo đang cười như không cười ở đối diện, hắn nghĩ “Nếu như Tề Hạo có thể khống chế chiến khôi mãng xà kia thì cán cân sẽ bị lệch về phía bọn chúng.”

Chỉ cần chiến khôi này tấn công bọn họ thì Tề Hạo sẽ dễ dàng lấy được Hỏa Linh Tuệ.

Ô ô!

Trong lúc Chu Nguyên đang tìm cách giải quyết thì Tề Hạo đã không thèm dây dưa với bọn họ nữa, hắn đưa cây sáo lên môi thổi ra âm thanh khá kỳ lạ, tiếng sáo vang khắp khe cốc.

Ngay khi tiếng sáo vừa vang lên thì cặp mắt của chiến khôi mãng xã kia cũng sáng lên, sau đó nó giống như có sinh mệnh mà dùng cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám người Chu Nguyên.

Bá!

Khi đuôi rắn vừa vung lên khiến bụi bay mịt mù thì thân thể khổng lồ của nó nhanh như chớp lao thẳng về phía chỗ nhóm Chu Nguyên đang đứng, khí thế vô cùng hung hăng.

Mà Vệ Thương Lan đang chiến đấu trên không vừa nhìn thấy cảnh này, ông chuẩn bị ra chiêu giúp đỡ nhóm người Chu Nguyên thì một luồng nguyên khí màu đen mang theo mùi tanh hôi ghê tởm lao đến chỗ ông.

-Này, ngươi đừng có phân tâm chứ, đối thủ của ngươi chính là ta!

Vệ Thương Lan đành phải tung chưởng đánh tan đạo nguyên khí kia, đồng thời ông cũng không kịp ra đòn trợ giúp nhóm người dưới mặt đất.

-Bảo vệ điện hạ!

Thấy vậy, gương mặt Lục Thiết Sơn trở nên căng thẳng, hắn hét to một tiếng, tám cao thủ Thiên Quan cảnh trong đội ngũ lập tức ra tay xuất ra tám đạo nguyên khí mạnh mẽ đánh vào thân thể của con rắn lớn kia.

Đông!

Tuy tám vị cao thủ Thiên Quan cảnh cùng tấn công khiến chiến khôi khổng lồ kia phải dừng lại nhưng nó cũng nhanh chóng quét đuôi về phía bọn họ, khí thế mạnh mẽ xé rách cả không khí xung quanh.

Ầm ầm!

Vách núi bị đuôi rắn đánh trúng lập tức vỡ ra thành nhiều mảnh, vô số vụn đá bắn ra khiến tám người Lục Thiết Sơn khó khăn né tránh.

Mặc dù bọn họ có lợi thế về số lượng nhưng cũng không dễ dàng chống lại chiến khôi có sức mạnh Thái Sơ cảnh chút nào.

Chu Nguyên nhíu mày nhìn cảnh nhóm Lục Thiết Sơn không ngừng tránh né công kích của chiến khôi một cách khó khăn. Hắn không thể nào ngờ tới tình huống đang xảy ra lúc này.

-Điện hạ, chúng ta nên làm gì đây?

Vệ Thanh Thanh lo lắng nhìn Chu Nguyên hỏi.

Chu Nguyên chỉ lắc đầu một chút tỏ vẻ không sao trấn an cô. Quả thật hắn có chút căng thẳng nhưng trong lòng Chu Nguyên lại không sợ hãi chút nào. Tề Hạo có lá bài tẩy thì hắn cũng có.

Lá bài tẩy của hắn chính là Yêu Yêu.

Trước khi đi vào di tích, Chu Nguyên đã thương lượng với Yêu Yêu, hắn mong cô có thể ra tay giúp đỡ nếu xảy ra tình huống bất lợi với bọn họ, mà Yêu Yêu cũng đồng ý thỉnh cầu của Chu Nguyên.

Có điều từ lúc bắt đầu tiến vào đến bây giờ, Chu Nguyên cố gắng hết sức để ổn định mọi thứ, không để Yêu Yêu phải ra tay. Hiện tại hắn đang xem xét cục diện trước mắt, nếu như bọn họ hoàn toàn rơi vào thế yếu thì Chu Nguyên chỉ còn cách nhờ Yêu Yêu tỷ giúp đỡ một phen.

Cuộc chiến vẫn đang diễn ra vô cùng gay cấn.

Cho dù tám người Lục Thiết Sơn có liên thủ với nhau nhưng bọn họ vẫn khó khăn đỡ lấy những đòn tấn công của con rắn khổng lồ kia.

Mà Tề Hạo đứng ở xa nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng đắc ý.

Oanh!

Chiến khôi mãng xà lại tung ra một chiêu tấn công cực kỳ hung bạo đánh bay tám người kia ra ngoài, khiến bọn họ phải đạp mạnh trên đất để ổn định bản thân, bộ dáng của tám người lúc này cực kỳ chật vật, ngay cả quần áo trên người cũng không còn nguyên vẹn.

-Điện hạ, chúng ta không thể cản được nó.

Lục Thiết Sơn xấu hổ nói với Chu Nguyên.

Nghe hắn nói thế, Chu Nguyên gật đầu đáp lại, sau đó hắn nhìn chiến khôi đang chuẩn bị tiến lại gần bèn quay đầu hỏi Yêu Yêu:

-Yêu Yêu tỷ, tỷ có cách nào có thể đối phó với nó không?

Yêu Yêu nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cười một tiếng, cô nói:

-Đương nhiên có cách đánh bại nó.

-Ồ? Vậy tỷ sẽ ra tay đánh nó sao?

Nghe Chu Nguyên hỏi vậy, Yêu Yêu nhìn chiến khôi xấu xí đang lắc lư phía trước rồi nhíu mày ghét bỏ mà lắc đầu tỏ ý bản thân cô sẽ không ra tay. Sau đó cô xách Thôn Thôn đang làm ổ trong lòng mình ném cho Chu Nguyên.

-Dù sao ngươi cũng đút rất nhiều thịt nguyên thú cho nó, hiện tại nó cũng nên giúp ngươi vượt qua trận này rồi.

Chu Nguyên ngây ngốc nhìn chằm chằm Thôn Thôn bị ném vào ngực hắn, mà Thôn Thôn cũng mở to đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn hắn, bộ dáng ngây thơ đáng yêu của nó khiến khóe môi Chu Nguyên giật một cái, hắn nghĩ thầm, không lẽ cho con thú này đi đánh nhau với con rắn bự hơn nó cả chục lần hả?

Tuy trong lòng Chu Nguyên cực kỳ nghi ngờ nhưng hắn vẫn tin tưởng vào quyết định của Yêu Yêu. Hắn xoa đầu Thôn thôn, lên tiếng dụ dỗ:

-Nhóc ngoan, nếu mi đập chết con rắn bự chảng đằng kia, ta cho mi mười mâm thịt nguyên thú!

Thời gian Chu Nguyên ở chung với Thôn Thôn không dài không ngắn nhưng hắn biết rõ nên làm thế nào thì con thú này mới chịu làm việc.

Quả nhiên, ngay khi Chu Nguyên vừa dứt lời thì cặp mắt lúc nào cũng lộ vẻ lười biếng của Thôn Thôn lập tức sáng lên.

Phì phì!

Trong lúc bọn họ đang bàn kế thì chiến khôi mãng xã há miệng khè khè vài tiếng rồi hung hăng lao tới chỗ đoàn người Chu Nguyên. Những nơi mà nó trườn qua đều bị thân thể khổng lồ của nó đè nát.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóm người tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh, Chu Nguyên ném Thôn Thôn ra ngoài, mà con thú nhỏ này lộn một vòng trên không rồi đáp xuống mặt đất.

-Điện hạ, không lẽ ngài muốn Thôn Thôn đi đánh con rắn bự kia sao?

Tô Ấu Vi mím môi hỏi, ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Nguyên. Bề ngoài của Thôn Thôn rất đáng yêu, đừng nói là nó dùng sự đáng yêu của bản thân đi đấu với chiến khôi mãng xà nha?

Ngay cả Vệ Thanh Thanh nhìn Chu Nguyên, trên mặt cô cũng lộ ra vẻ trách cứ “Ngươi thật độc ác, một con thú đáng yêu như Thôn Thôn ngươi cũng không tha cho nó.”

Đối mặt với sự chất vấn nghi ngờ trong mắt mọi người, Chu Nguyên đành cười gượng không biết trả lời thế nào. Huống chi từ hôm gặp Thôn Thôn đến đây, hắn chỉ thấy việc nó làm nhiều nhất chính là ăn, mỗi ngày đều ăn rất nhiều thịt cho nên bản thân Chu Nguyên cũng không rõ Thôn Thôn mạnh đến mức nào.

-Ha ha, có phải Chu Nguyên ngươi không có cách để đối phó với chiến khôi mãng xà nên mới ném bừa con thú bé tí này ra ư?

Khi thấy Chu Nguyên ném Thôn Thôn đến trước mặt chiến khôi mãng xà, Tề Hạo cũng giật mình rồi không kiềm được mà cười thành tiếng.

Chuyện này không thể trách Chu Nguyên, bộ dáng của Thôn Thôn cực kỳ đáng yêu, trên người không có hề có thứ gì khiến người khác sợ hãi cả.

Rầm rầm!

Có điều, đối thủ của Thôn Thôn là một chiến khôi cho nên không hề có cảm xúc gì đối với những thứ dễ thương, nó hung hăng trườn tới rồi giơ đuôi rắn đập mạnh xuống chỗ Thôn Thôn đang đứng, lực đạo vô cùng lớn khiến không khí xung quanh cũng bị chấn động nổ tung theo.

Có thể thấy rõ, một đòn này của nó dễ dàng đập nát cả ngọn núi.

Tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh chứng kiến cảnh này, trên mặt hai người đều lộ vẻ không đành lòng.

Đông!

Lúc đuôi rắn đập xuống, chỗ đó lập tức sụp thành một cái hố, cho dù nham thạch cứng rắn đến đâu cũng bị vỡ nát thành nhiều mảnh, bụi đất bay mịt mù.

Đột nhiên, trong đám cát bụi đó lại vang lên một tiếng gầm lớn kinh thiên động địa, vang vọng khắp khe núi.

Ầm!

Tiếng gầm vừa dứt thì mọi người đều giật mình khi thấy chiến khôi mãng xà bị bắn ngược ra ngoài giống như bị vật gì đánh trúng.

Ầm ầm!

Sau đó cả thân hình to lớn của nó nặng nề đập lên vách núi khiến nơi đó lập tức sụp đổ.

Lúc này, trên mặt tất cả những người ở đây đều tràn đầy vẻ khiếp sợ, mà hai người Tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh há hốc miệng không thể tin nổi việc đang xảy ra trước mắt bọn họ.

Bá!

Mọi người đều nhìn chằm chằm về chỗ Thôn Thôn vừa bị đuôi rắn đánh xuống, dường như có tia sáng đỏ lóe lên ở trong làn khói bụi kia.

Sau khi khói bụi dần dần tan đi thì mọi người lại giật mình thêm lần nữa. Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy một con thú to hơn mười trượng đang từ từ bước tới.

Toàn thân đỏ rực như lửa, cặp mắt giống như hai đốm lửa đang rực cháy. Trong miệng nó dường như có một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.

Hơn nữa trên người nó có tản ra một cỗ hơi thở uy nghiêm khiến cả cánh rừng trở nên im lặng vô cùng.

Khí thế mạnh mẽ của nó khiến người khác cảm giác rằng nó chính là một hung thú bí ẩn tồn tại trong thời đại hồng hoang xa xưa.

Một loài thú vô cùng thần bí hung hãn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhóm người tô Ấu Vi, Vệ Thanh Thanh, Chu Nguyên ném Thôn Thôn ra ngoài, mà con thú nhỏ này lộn một vòng trên không rồi đáp xuống mặt đất.

– Điện hạ, không lẽ ngài muốn Thôn Thôn đi đánh con rắn bự kia sao?

Tô Ấu Vi mím môi hỏi, ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Nguyên. Bề ngoài của Thôn Thôn rất đáng yêu, đừng nói là nó dùng sự đáng yêu của bản thân đi đấu với chiến khôi mãng xà nha?

Ngay cả Vệ Thanh Thanh nhìn Chu Nguyên, trên mặt cô cũng lộ ra vẻ trách cứ “Ngươi thật độc ác, một con thú đáng yêu như Thôn Thôn ngươi cũng không tha cho nó.”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.