Nghi An vào ở trong Di Hồng Viện.
Nhờ có ba trăm lượng bạc nên tú bà sắp xếp cho nàng ở trong căn phòng đẹp nhất, lại mời sư phó may vá nổi danh trong kinh thành để may cho nàng trang phục biểu diễn và trang phục hằng ngày.
“Cô đã muốn lên sân khấu thì kiểu gì cũng phải có một hoa danh chứ?” Nghệ An chỉ mặc áo trong màu trắng, đứng trước cửa sổ, tóc đen như mực giống dải lụa đen đẹp nhất khiến cho tú bà nhìn mà cứ hâm mộ không thôi.
Tuy cô nương này mang khăn che mặt, không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ bằng dáng người phong lưu, thướt tha này thì cũng đủ làm cho đàn ông điên đảo thần hồn rồi.
Vưu vật đó!
“Cô nương trong Di Hồng Viện của các ngươi có những hoa danh nào?” Mỹ nhân chính là mỹ nhân, chỉ nói thôi cũng dễ nghe như thế rồi. Trong lòng âm thầm cảm khái nhưng trên mặt vẫn chẳng để lộ điều gì, tú bà nở nụ cười hiền lành: “Rất nhiều tên của cô nương trong viện này của ta đều là do bỏ bạc mời tiên sinh viết sách đặt cho đấy, ví dụ như Mặc Hương, Ngọc Trà, vân vân.” “Tiên sinh viết sách ư?” “Ồ, chính là tác giả của mấy tiểu thuyết quái dị rất được ưa chuộng mấy năm gần đây.”
“Thảo nào nghe như tên của hồ ly tinh ấy.”
Tú bà cứng họng, buồn bực không thôi. Sau một lúc lâu… “Dao Thù.” Thiếu nữ đột nhiên mở miệng.
Tú bà kinh ngạc.
Nghệ An đột nhiên xoay người, vén khăn che mặt lên, để lộ ra cái cằm tinh xảo, chỉ thoáng nhìn thôi cũng không rời mắt đi được rồi.
“Hoa danh của ta, Dao Thù.” “Được! Được! Dao trì tiên thù, vừa có linh khí lại đầy hàm ẩn.” Tú bà lắc mông vui vẻ rời đi.
Ngày hôm sau, trong phố Hoa Liễu liền xuất hiện lời bàn tán, nói là Di Hồng Viện mới có một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tên gọi là Dao Thù, ba ngày sau sẽ lên đài nhảy múa, đến lúc đó sẽ công khai đấu giá, bán mình vĩnh viễn!
Để tăng thêm hiệu quả, tú bà còn riêng mời hẳn một họa sư có tiếng ở kinh thành tới vẽ cho An An một bức tranh.
Nữ tử mang lụa xanh trên mặt, trán ngọc mày ngài, cười đến mê người, mắt đẹp long lanh. Tuy rằng chỉ để lộ ra đôi mắt nhưng lại khiến người ta không khỏi say mê.
Lập tức, thanh danh của Di Hồng Viện càng thêm vang dội.
Tịch Tam nhân lúc đêm khuya liền xé bức tranh kia đi, lắc mình biến mất trong đêm, chưa đến thời gian nửa nén hương sau đã cung kính quỳ ở trong doanh trướng chủ tướng rồi. “… Ba ngày sau, lên đài nhảy múa, công khai đấu giá.” Tịch Tam nói xong liền lấy từ trong ngực ra bức vẽ đã dúm đó lại, dâng lên. Vệ Kỳ nhận lấy, chỉ liếc mắt một cái đã chắc chắn đó là thiếu nữ kia không thể nghi ngờ! “Làm càn…”
Tịch Tam cúi đầu, lặng lẽ quấn chặt áo choàng đen, giả làm chim cút.
Vệ Kỳ không ngừng cười lạnh, nhảy múa bán mình ư? Tốt lắm…
Cùng ngày lên sân khấu, Nghi An đuổi thị tỳ do tú bà phái tới đi, tự mình trang điểm chải chuốt. Búi tóc phi thiên, mi dài cong vút, đuôi mắt cong lên, môi đỏ, vừa vặn xứng đối với bộ đồ múa màu đỏ một cách tuyệt diệu.
Këo ket… Cửa mở ra, mắt tú bà trợn trừng lên như chuông đồng, miệng có thể nhét vừa một quả trứng.
Nghi An lại lạnh nhạt nhướng mày, lụa xanh mỏng manh vẫn che ở trên mặt, đôi mắt vô cùng linh động nhờ cách tô vẽ mà hiện ra vài phần yêu dã, đẹp đến mức làm người kinh hãi. Tú bà nói liền ba tiếng “tốt”, cười như hoa cúc nở bung trong gió. Danh tiếng của Di Hồng Viện này của bà ta lại càng nổi hơn rồi.
Dưới sân khấu đã sớm không còn một chỗ trống, các phòng trên lầu hai cũng sáng đèn. Có thể thấy là vô cùng rầm rộ. Trước lối vào phố Hoa Liễu. “Bệ… gia chủ…” Tiểu thái giám tự vả miệng một cái, “Nếu cứ tiến về phía trước chính là thanh lâu. Ngài muốn đi sao?” Tiêu Quý Thừa bận rộn chuyện triều chính, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút nên mới ra cung đi dạo, cũng coi như thưởng thức cuộc sống sôi động sau chiến tranh như thế này.
Nước Tề nghèo đói, đâu có phồn hoa như Trạm Đô chứ?
Trước mắt, hết thảy đều là của hắn!
Đúng thế!
Tiêu Quý Thừa nghe thấy tiếng người ồn ào trong ngõ, lòng hiếu kỳ nổi lên, sửa sang lại vạt áo, nói: “Đi khám phá một chút, có gì không thể chứ?” Tiểu thái giám liên tục cười làm lành, nâng bước theo sát. “Thằng eo của ngươi lên cho trẫm! Lúc nào cũng cúi đầu uốn gối thế kia, có phải sợ người ta không biết người từ trong cung ra đúng không?” “Vâng.” Tiểu thái giám lặng lẽ lau mồ hôi, lập tức đứng thẳng người.
Tiêu Quý Thừa nhanh chóng tiến vào chỗ sâu trong con ngõ.
“Di Hồng Viện?”
Tiểu thái giám mở miệng đúng lúc: “Trước kia khi còn ở Tề Cung đã thường xuyên nghe người ta bàn tán, nói rằng Di Hồng Viện này là thanh lâu nổi tiếng nhất Trạm Đô.”
Tiêu Quý Thừa ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu, sau đó không khỏi cảm khái, “Quả thực không hổ danh là có tiếng.”
Tiểu thái giám đang hỏi chuyện một vị khách, một hồi lâu mới lau mồ hôi quay trở về.
“Gia chủ, đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Hôm nay là lần đầu tiên Dao Thù cô nương lên đài, thế nên có rất nhiều người hâm mộ tới vây xem.”
“Dao Thù? Cái tên nghe rất thú vị…”
“Nô… đã chọn cho ngài một phòng trên lầu hai, gia chủ có muốn đi lên không?”
“Đi thôi!”
Tú bà với một đầu đeo đầy vàng ngọc xuất hiện trên sân khấu, nói một chữ vặn eo tới ba lần: “Mọi người đều biết, hôm nay là lần đầu tiên Dao Thù cô nương của Di Hồng Viện chúng ta lên sân khấu, trước tiên xin cảm ơn các vị khách quan đã tới đây. Giá khởi điểm là năm trăm lượng bạc, ai ra giá cao nhất có thể mang Dao Thù cô nương đi.”
Lúc này, thắng được chính là người chứ không phải là đêm đầu tiên.
Thế nên, không ai tỏ vẻ dị nghị gì trước cái giá cao như thế, dù sao, bỏ tiền ra mua về cũng là một đại mỹ nhân.
Lúc này, tiếng đàn êm tai chậm rãi đổ xuống.
Từ giữa sân khấu có một dải lụa đỏ rũ xuống, mọi người nín thở, chăm chú nhìn về phía lối ra, mỹ nhân mặc váy đỏ mang lụa che mặt hạ xuống giữa màn mưa cánh hoa, tuy đã che mặt bằng lụa xanh nhưng lại không che giấu được dáng người tuyệt trần kia. Chân trần, eo thon, da thịt như tuyết trắng.
Trong nháy mắt, toàn trường tĩnh mịch, ngay sau đó một tiếng, hai tiếng… âm thanh rơi vỡ của chén trà vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!