Tần Vấn Thiên vẫn nhìn chằm chằm Mộc Thanh, nhìn thẳng vào nụ cười lạnh thấu tâm can của hắn, đoạn nói:
– Nếu ta không đồng ý thì sao?
– Ngươi nên đáp ứng thì hơn.
Mộc Thanh không nói gì, người lên tiếng là cô gái bên cạnh hắn. Ánh mắt cô vẫn cao ngạo trước sau như một. Cô nhìn đám người Tần Vấn Thiên rồi nói tiếp:
– Mộc Thanh đại sư là đại sư luyện khí cấp hai, thậm chí đã cách cấp ba không còn xa nữa. Với địa vị của Tần phủ các ngươi thì đây là một sự ban ân, là vinh quang đó, có biết không?
– Tần Vấn Thiên, ta đang cho ngươi cơ hội đó.
Hội trưởng công hội Tinh Hà cũng lên tiếng. Lúc này Tần Vấn Thiên mới cảm nhận được rõ ràng sự kiêu ngạo của ba người trước mặt, một thứ kiêu ngạo toát ra từ trong xương tủy. Bọn họ căn bản không hề coi hắn hay Tần phủ ra gì. Nếu không phải vì hắn có được một vài huyền văn cấp hai hoàn mỹ thì đám người này thậm chí còn không thèm cúi đầu nhìn hắn lấy một cái.
Bây giờ mà hắn dám nói một tiếng “không”, thì Mộc Thanh có thể lập tức đẩy cả hắn và nhóm người Tần Dã xuống vực sâu muôn trượng.
– Nếu đã vậy thì vì sao lúc trước còn muốn bọn ta tới công hội Tinh Hà?
Giọng nói của Tần Dã lạnh buốt và chất chứa đầy phẫn nộ. Nếu như không phải Mộc Thanh hứa với Tần Vấn Thiên thì người của Tần phủ cũng chẳng đặt hi vọng trên công hội Tinh Hà.
Mộc Thanh quét mắt nhìn Tần Dã một cái thản nhiên rồi bình tĩnh nói:
– Dù cho Tần Vấn Thiên đồng ý thì ngươi cũng sẽ không được bảo vệ bởi công hội Tinh Hà.
– Đê tiện! Ông đây không cần ngươi bảo vệ!
Một tiếng gầm vang dội truyền ra. Quyền phong như hổ gầm của Tần Dã đã đánh về phía Mộc Thanh.
Trong đáy mắt Mộc Thanh lóe lên ánh nhìn tàn nhẫn. Hắn bấm tay bắn ra, Tần Dã lập tức cảm thấy một con sư tử rực lửa cuồng mãnh tấn công về phía mình. Sau một tiếng vang lớn, cả người Tần Dã bị đánh văng đi.
– Đây là công hội Tinh Hà, ta không muốn giết ngươi, thế nhưng không có lần sau đâu.
Thần sắc Mộc Thanh vẫn bình tĩnh như trước. Chênh lệch giữa Nguyên Phủ cảnh và Luân Mạch cảnh thực sự quá lớn. Cho dù Tần Dã đã là Luân Mạch cảnh tầng thứ tám nhưng vẫn chẳng thể chịu nổi một đòn.
Mọi người trong Tần phủ đều lộ vẻ phẫn nộ, thế nhưng bọn họ không thể chọc vào công hội Tinh Hà. Cảm giác này vô cùng ấm ức mà cũng vô cùng thống khổ.
– Nghĩ xong chưa?
Mộc Thanh hỏi Tần Vấn Thiên. Chỉ cần Tần Vấn Thiên gật đầu thì chẳng những giữ được mạng mình mà còn có thể gia nhập vào công hội Tinh Hà. Theo nhìn nhận của hắn, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết phải lựa chọn ra sao.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn đám người Tần Dao.
– Vấn Thiên, Tần phủ không có người nhu nhược.
Tần Dao nói với vẻ lạnh lùng.
– Tần phủ, không có người nhu nhược.
Mọi người đồng thanh hô vang. Dù có chết cũng không chịu nhục.
– Nếu như không chết, chúng ta sẽ khắc ghi nỗi nhục hôm nay vào tận đáy lòng!
Tần Vấn Thiên nhìn Mộc Thanh một cái rồi xoay người lại đầy quả quyết, đi thẳng ra phía ngoài công hội Tinh Hà. Nếu không phải Mộc Thanh dẫn bọn họ tới công hội Tinh Hà, thì có lẽ bọn họ đã không lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng đến thế.
Người của Tần phủ đều nhìn Mộc Thanh với ánh mắt phẫn hận rồi đồng loạt đi theo Tần Vấn Thiên.
Mộc Thanh nói với đám người Diệp Mặc đang chặn trước cửa:
– Tránh ra đi, thả họ ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng tới công hội Tinh Hà chúng ta.
Hắn hơi nheo mắt lại, trong con mắt lóe lên hàn ý lạnh lùng.
Đám người Diệp Mặc lần lượt lui về phía sau để mặc cho họ ra ngoài. Vận mệnh của những người này đã nằm gọn trong tay chúng.
Nhóm người Tần Vấn Thiên bước xuống cầu thang của công hội Tinh Hà, đi ra quảng trường rộng lớn bên ngoài, mọi hướng đều đã bị bịt kín lối ra, bọn họ căn bản trốn không thoát.
– Lúc đi trên đường cô hỏi ta có thể không đến đây được không, chẳng lẽ trước đó cô đã đoán được cái gì ư?
Tần Vấn Thiên hỏi nhỏ Nhược Hoan đi bên cạnh.
– Công hội Tinh Hà khác với các thế lực khác. Bọn họ riêng một ngọn cờ, không can thiệp vào những chuyện bên ngoài, lại có được năng lực khủng bố. Người trong đó đa phần đều coi trọng cái lợi, cho nên ta đã lo rằng thứ mà ngươi có thể cho công hội Tinh Hà không nhiều bằng Diệp gia. Thế nhưng xem ra ta sai lầm rồi, dường như bọn họ rất coi trọng thứ mà ngươi đang có trong tay, có điều ngươi lại từ chối.
Câu nói bình thản của Nhược Hoan lại làm cõi lòng Tần Vấn Thiên lạnh ngắt.
– Nói vậy thì chỉ sợ họ đã tiếp xúc với Diệp gia từ trước rồi.
Tần Vấn Thiên thở dài siết chặt nắm đấm. Sau khi Diệp gia tới, Mộc Thanh mới xuất hiện rồi hỏi hắn có đồng ý hay không. Nếu hắn gật đầu thì sẽ bị Mộc Thanh tùy ý thao túng hoàn toàn. Nếu hắn lắc đầu, Mộc Thanh sẽ tự tay đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh. Đây là thủ đoạn độc ác biết chừng nào?
Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn lại, lúc này Mộc Thanh và cô gái bên cạnh hắn đang đứng trên bậc thang. Trong ánh mắt họ nhìn về phía hắn lộ vẻ miệt thị rành rành, tựa như đang trào phúng sự ngu xuẩn của hắn vậy.
Quân đoàn dàn hàng phía trước đồng loạt cất bước tiến lên, trường thương chỉ thẳng về phía đám người Tần Vấn Thiên đang bước đến, sát khí ngùn ngụt bốc tận mây trời.
Người ở hai cánh trái phải cũng bước lên.
Ở phía công hội Tinh Hà có hai cường giả Nguyên Phủ cảnh là Diệp Mặc và Võ Tu La tọa trấn.
– Trời diệt Tần phủ ta rồi.
Tần Dã gầm lên một tiếng. Tiếng gầm chất chứa nỗi bất cam vô tận. Ở trong tuyệt cảnh này, bọn họ hẳn rằng phải chết chẳng thể nghi ngờ. Người trong Tần phủ đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Vô số người ở phương xa nhìn về phía này rồi thở dài lặng lẽ, từ hôm nay trở đi, Tần phủ sẽ bị xóa sổ hoàn toàn ư?
Nhược Hoan ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời. Ở nơi đó có một con ưng đen tuyền đang bay lượn. Nếu hôm nay Tần phủ chạy trời không khỏi nắng thì học viện Đế Tinh các cô cũng chỉ có thể cứu Tần Vấn Thiên rồi rút lui thôi.
Tần Vấn Thiên nắm chặt món đồ hình ngôi sao mà Hắc Bá giao cho, tinh thần chi lực còn sót lại trong cơ thể hắn ồ ạt đổ về phía nó. Đồng thời lúc ấy, Diệp Mặc phất tay, dường như một cuộc tàn sát sắp sửa bắt đầu. Sát ý khủng khiếp khiến cho người Tần phủ đều toát ra vẻ kiên quyết vững vàng, giờ đây họ chỉ có một cách là liều mạng.
Đúng vào thời khắc ấy, trên người Tần Vấn Thiên đột nhiên bùng lên ánh sáng vô cùng rực rỡ.
– A… a… a!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên. Một luồng lực lượng đáng sợ phát ra từ món đồ hình ngôi sao đã ăn mòn cánh tay của Tần Vấn Thiên. Mọi người hoảng sợ nhận ra cánh tay của hắn đã bị một cánh tay khổng lồ tráng kiện như của yêu thú bao phủ hết.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho đám người sững sờ ngây ra. Chỉ một loáng sau, thân thể của Tần Vấn Thiên như lọt vào ổ tằm ăn rỗi, mọi người dường như thấy được một con yêu thú sắp sửa thành hình đang muốn phủ kín cả người hắn.
– Vấn Thiên, mau buông tay!
Tần Dã nhìn thấy món đồ hình ngôi sao trong tay Tần Vấn Thiên thì lập tức gầm lên. Thế nhưng lúc này đây, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy cả người mình ngập tràn sức mạnh vô tận, làm sao hắn có thể buông tay cho được?
Chỉ trong phút chốc, cả người Tần Vấn Thiên đã bị phủ kín. Một con Yêu Viên khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, ngập tràn khí tức điên cuồng, mà Tần Vấn Thiên thì lúc ẩn lúc hiện bên trong người nó.
Nặng nề nhưng đầy ắp sức mạnh. Đó là cảm giác của Tần Vấn Thiên vào thời khắc này. Hắn có thể cảm thấy khối thân thể khổng lồ của mình ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp. Thân thể vốn đã là nỏ mạnh hết đà của hắn dường như khó lòng gánh nổi sức nặng ấy, thế nhưng hắn vẫn cố gắng cắn răng chống đỡ đến cùng.
Ầm!
Tần Vấn Thiên bước ra một bước gian nan. Cảnh ấy trong mắt người ngoài chính là Yêu Viên bước ra một bước làm mặt đất rung lên, khiến cho hết thảy những kẻ bao vây đều ngây người chết sững. Ngay cả người của Tần phủ cũng ngây ngẩn cả người, biến hóa này xuất hiện quá đột nhiên làm cho chính họ cũng chẳng biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Ầm! Ầm!
Yêu Viên khổng lồ đột nhiên cất bước chạy nhanh, bàn tay to lớn vỗ mạnh về phía trước, người bên dưới hét lên một tiếng rồi thi nhau chạy trốn.
Một tiếng nổ lớn vang vọng, mặt đất nứt toác ra, máu tươi bắn tung tóe. Người bên dưới bị đập chết tươi, đất lún thành hố sâu toang hoác. Sức mạnh của một chưởng này khủng bố chẳng khác gì sức nặng Thái Sơn.
Yêu Viên vươn tay ra, một cây chùy lớn kết tụ từ ánh sao trời xuất hiện trong tay nó. Nó vung chùy lớn, máu thịt tóe tung, chỉ trong phút chốc, bốn năm người đã bị đập thành thịt vụn, tan xác mà chết.
Cảnh tượng bê bết máu tươi khiến cho trái tim của đám người bao vây tiêu diệt Tần phủ đập nhanh như trống. Yêu Viên khổng lồ xoay người vung chùy đánh ra một bộ chùy pháp: Thiên Chuy Bách Luyện.
Tần Vấn Thiên không có bao nhiêu sức mạnh để chống đỡ sức nặng ngàn cân, chỉ đành sử dụng Thiên Chuy Bách Luyện ép mình đến cực hạn, mới có thể đột phá cực hạn của bản thân để càn quét hết thảy những kẻ trước mắt này.
Nơi Yêu Viên đi qua không một ai sống sót. Đám người do Diệp Mặc mang đến bắt đầu hoảng sợ mà chạy trốn như điên. Cường giả Luân Mạch cảnh cũng không tài nào kham nổi một đòn, chỉ có con yêu thú như đến từ thời viễn cổ ra tay sát phạt tất cả.
Mạc Thương đưa theo đám học sinh của học viện Đế Tinh chạy tới nơi này, nhìn thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên trong Yêu Viên thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
– Chẳng lẽ đây là chiến thú được triệu hoán từ Tinh Hồn Triệu Hoán hay sao?
Nội tâm Mạc Thương chấn động kịch liệt. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Tần Vấn Thiên mới ở Luyện Thể cảnh, hắn mới chỉ có một Tinh Hồn mà thôi, Yêu Viên này từ đâu mà tới? Hơn nữa, theo những gì Mạc Thương biết, thì trong cả nước Sở chưa từng có ai ngưng tụ được Triệu Hoán Tinh Hồn triệu hoán chiến thú, điều này đã vượt qua phạm trù hiểu biết của hắn rồi.
– Giết!
Tần Dã gầm lên một tiếng. Người của Tần phủ mau chóng tỉnh táo từ phút bất ngờ, rồi lập tức lao vào vòng chiến với đám người đang bao vây bọn họ.
– Hắn không chống đỡ gánh nặng này được lâu đâu. Động thủ đi!
Mạc Thương lao ra như một cơn lốc xoáy, các học sinh của học viện Đế Tinh cũng hăng hái xông vào trận chiến.
Yêu Viên càn quét suốt đường đi đã nhắm thẳng về phía Diệp Mặc và Võ Tu La, khiến cho đồng tử của cả hai co lại. Tinh Hồn của họ bừng sáng trên đầu.
Chùy lớn mang theo sức mạnh khổng lồ vô tận quét về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc tập trung toàn bộ lực lượng rồi xông tới như một con diều hâu. Bàn tay hắn đánh ra hóa thành một đỉnh núi cao ầm ầm đổ xuống, đánh về phía chùy lớn với khí thế không tài nào phá nổi.
Ầm!
Núi lớn nát vụn, thân thể của Diệp Mặc bị đánh bay thẳng vào trong công hội Tinh Hà.
– Mạnh hơn cả Diệp Mặc Nguyên Phủ cảnh!
Thần sắc của đám người biến đổi mãnh liệt. Yêu Viên gào thét tấn công về phía Diệp Mặc. Sau lưng Diệp Mặc mọc cánh diều hâu giúp hắn bay vụt lên không. Yêu Viên giẫm mạnh một bước, mặt đất sụp đổ tan hoang, công hội Tinh Hà lung lay chực đổ. Thân thể Yêu Viên xoay tròn trên không làm bốc lên một trận gió xoáy, lực lượng khôn cùng hội tụ vào chùy lớn, bạo kích vung ra.
Ầm!
Thân thể Diệp Mặc bị đánh rơi thẳng xuống đáy đất. Sắc mặt của hắn trắng nhợt. Cùng lúc ấy, Yêu Viên cũng đáp xuống nửa quỳ trên đất, cơ hồ không thể đứng lên được nữa.
– Giết!
Yêu Viên mở miệng rít lên một câu tiếng người. Ấy là tiếng nói của Tần Vấn Thiên. Đám người chỉ thấy Yêu Viên đứng lên rồi dợm bước đi về phía Diệp Mặc, trong con mắt cực đại toát ra sát ý điên cuồng.
Diệp Mặc nhìn bóng dáng đến gần trước mắt, mặt cắt không còn hột máu. Hắn bật thốt ra:
– Tần Vấn Thiên, ngươi dám giết ta thì Tần Hạo và Tần Xuyên nhất định sẽ phải chết.
Ầm! Ầm!
Hắn còn chưa kịp nói xong thì chùy lớn đã nện xuống. Chiếc chùy đánh xuống rồi lập tức biến thành ánh sao tan biến đi, còn Diệp Mặc thì đã trở thành một đống thịt nát máu me bầy nhầy.
– Gào!
Tiếng rít gào phẫn nộ dọa Võ Tu La phải phóng vọt lên không chạy trốn, sắc mặt vô cùng khó coi. Những người khác thấy Diệp Mặc chết trận và Võ Tu La trốn mất thì làm gì còn tâm tư chiến đấu? Tất cả đều thi nhau trốn chạy.
Nhóm người Tần Dã đang định đuổi theo thì lại nhìn thấy Tần Vấn Thiên trong cơ thể Yêu Viên kiệt sức ngã xuống. Hắn rơi khỏi cơ thể Yêu Viên rồi ngã gục trên đất.
– Vấn Thiên!
Tần Dao hô lớn một tiếng, chạy vội về phía Tần Vấn Thiên. Mà Yêu Viên thì quay người nhìn hắn té ngã trên mặt đất. Đôi mắt con thú lóe lên, và rồi dưới ánh nhìn kinh ngạc và chăm chú của Tần Dao, nó ngồi xổm xuống, bế xốc Tần Vấn Thiên đang ngất lịm lên tay. Yêu thú khổng lồ nhếch miệng cười, trong con ngươi ánh lên vẻ dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!