Điện chính của Thần Binh các vô cùng tráng lệ, ánh sáng rực rỡ của ngọc lưu ly hoa mỹ bao phủ cả tòa điện, trên cái quầy lớn để các loại thần binh lợi khí và bảo vật với đủ cấp bậc khác nhau.
Diện chính của Thần Binh các có ba tầng với diện tích cực lớn, trung bình mỗi ngày đều có ít nhất mấy chục nghìn người qua lại.
Lúc này bên ngoài điện chính của Thần Binh các có một người thanh niên mặc áo bào trắng bước vào, trong tay hắn còn cầm bầu rượu, trên người nồng nặc mùi rượu.
– Túy Tửu Tiên ngươi lại đến tầm bảo đấy à? Có muốn qua đây xem xem không?
– Túy Tửu Tiên, đến đây đến đây, cho ta xem trong bầu rượu của ngươi còn mấy hớp nào.
Thanh niên kia vừa mới bước vào Thần Binh các thì đã có vài người cười đùa với hắn, rõ ràng hắn là khách quen ở đây.
– Nếu có ai mời ta uống rượu thì hãy đến tìm ta.
Thanh niên quay sang cười với đám người một cái rồi đi lên tầng thứ hai của Thần Binh các.
Thấy vậy đám người cười ồ lên, rất nhiều người đều cảm thán, những thanh niên vừa có thiên phú vừa hòa nhã như Túy Tửu Tiên thật sự là rất ít.
Túy Tửu Tiên là một trong kinh thành thập tú, thiên phú cực mạnh cùng với kiếm thuật kinh người. Mặc dù bình thường hắn rất ít khi dùng kiếm nhưng người của cả hoàng thành đều biết chuyện này.
Kiếm thuật của Túy Tửu Tiên cũng giỏi như tửu lượng của hắn vậy. Nghe nói từng có người thấy hắn say rượu múa kiếm trông không khác gì tiên nhân, vì thế mà có được mỹ danh Túy Tửu Tiên, còn về phần tên thật của hắn thì lại chẳng có mấy người nhớ.
Túy Tửu Tiên sở hữu kiếm thuật siêu phàm kia còn có một sở thích khác là thu thập kiếm tốt, vì thế hắn thường xuyên đến Thần Binh các.
Sau khi đi thẳng lên tầng hai của Thần Binh các, Túy Tửu Tiên đi thẳng đến nơi bán kiếm, trên vách tường ở đó có treo đủ loại kiếm khí.
– Muốn xem hàng mới đúng không.
Có một thị nữ xinh đẹp đứng trước vách tường treo đầy kiếm cười với Túy Tửu Tiên một cái rồi tháo mấy thanh kiếm treo trên tường xuống đưa cho hắn:
– Đây đều là kiếm mới được luyện chế, cấp bậc đều là cấp hai trung phẩm và cấp hai thượng phẩm.
Túy Tửu Tiên cầm lấy từng cái ngắm nghía rồi cười nói:
– Lần sau ta lại tới.
Thị nữ kia dường như đã quen với chuyện này nên cô cũng không khuyên hắn ở lại mà chỉ khẽ mỉm cười. Đúng lúc này một kiếm đồng đưa ba thanh kiếm đến bên cạnh cô và nói:
– Kiếm Vũ tỷ tỷ, đây là thần binh mà phía sau vừa mới luyện chế ra, tỷ cầm lấy này.
– Được.
Kiếm Vũ nhìn xuống, rót nguyên lực vào trong đó rồi ngẩng đầu nhìn về phía Túy Tửu Tiên đang nhìn mình, nói:
– Tuy phẩm chất của ba thanh kiếm này đều là cấp hai nhưng không bằng những thanh vừa rồi.
– Để ta xem một chút.
Túy Tửu Tiên uống một hớp rượu rồi nhận lấy ba thanh kiếm, ngắn nghía từng cái một rồi lắc đầu. Cuối cùng hắn chỉ vào một thanh kiếm trông rất bình thường ở bên trái, nói:
– Chỗ các cô bán thanh kiếm này thế nào?
– Kiếm cấp hai hạ phẩm, nếu như công tử muốn thì chỉ cần đưa một viên Tinh Vẫn thạch tầng trời thứ hai thì nó sẽ thuộc về công tử.
Kiếm Vũ mỉm cười nói, còn về phần Tinh Vẫn thạch tầng trời thứ hai mà cô nói dĩ nhiên chính là Tinh Vẫn thạch đạt chuẩn rồi.
Loại Tinh Vẫn thạch có thể dùng để tu luyện, thậm chí trợ giúp các tu sĩ Võ Mệnh kết nối với ngôi sao Võ Mệnh. Chúng là những thiên thạch rớt từ các ngôi sao trên trời xuống, được coi là tiền tệ lưu thông cao cấp ở đại lục. Những viên thiên thạch bị rơi xuống này đương nhiên là chẳng có quy tắc nào, có lúc một viên Tinh Vẫn thạch hoàn chỉnh bằng cả một mỏ khoáng quý giá vô ngần, sau khi trải qua gọt giũa thì chúng nó sẽ biến thành loại đạt chuẩn, cũng chính là Tinh Vẫn thạch mà mọi người vẫn hay nói.
Nguyên thạch ẩn chứa nguyên lực của trời đất cũng là tiền tệ nhưng có điều nó là tiền tệ cấp thấp. Những người đến Thần Binh các đều là những người giàu có, loại tiền tệ họ dùng để giao dịch vẫn là Tinh Vẫn thạch.
– Được, ta muốn nó.
Túy Tửu Tiên cười một cái rồi lấy kiếm về, sau đó móc ra một viên Tinh Vẫn thạch giao cho đối phương. Điều này khiến Kiếm Vũ sửng sốt một hồi, cô cho rằng Túy Tửu Tiên chỉ thuận miệng nói thế nên cô cũng thuận miệng đáp lại thôi vì giá cả một viên Tinh Vẫn thạch tầng trời thứ hai tuyệt đối không hề thấp, thế mà Túy Tửu Tiên lại trực tiếp chọn mua nó, điều này khiến trực giác nhạy bén của cô cảm giác được điều gì đó không đúng.
– Túy Tửu Tiên lại kiếm được món hời gì thế, đưa ta nhìn xem với nào.
Lúc này lại có một nam nhân trung niên đi tới, người này không phải ai khác mà chính là trưởng lão quản sự tầng thứ hai của Thần Binh các.
– Lão Trầm, ngươi nhìn xem.
Túy Tửu Tiên ném thanh kiếm cho trưởng lão quản sự Dương Trầm.
Sau khi nhận lấy kiếm, Dương Trầm rót nguyên lực tinh thần trong cơ thể vào, dần dần sắc mặt của hắn trở nên vô cùng đặc sắc, hắn nhìn Kiếm Vũ nói:
– Đây là do ai đưa tới?
– Là Phong Bình khách khanh bảo ta đưa đến, hắn bảo ta cứ trực tiếp bán đi, vì hắn đang cần Tinh Vẫn thạch.
Kiếm đồng ở bên cạnh lên tiếng, sau khi luyện khí sư khách khanh bán đi thần binh mình tự luyện chế sẽ nhận được hoa hồng.
– Túy Tửu Tiên, ngươi được lắm!
Dương Trầm trợn mắt nhìn Kiếm Vũ một cái rồi lập tức xoay người rời đi, hắn phải đi tìm Phong Bình.
– Ta đi cùng ngươi.
Túy Tửu Tiên làm một hớp rượu, cười nói rồi đi theo Dương Trầm đến hậu viện của Thần Binh các cũng là nơi Phong Bình ở hiện tại.
Rõ ràng là Phong Bình không ngờ rằng Dương Trầm sẽ đến. Thân là trưởng lão quản sự tầng thứ hai của Thần Binh các, địa vị của Dương Trầm cực kỳ cao.
– Phong Bình, thần văn trong thanh kiếm này là do ngươi khắc sao?
Dương Trầm chỉ vào thanh kiếm trong tay Túy Tửu Tiên rồi nói.
Nghe vậy tròng mắt của Phong Bình lóe lên, sau đó trả lời:
– Là sư tôn của ta khắc.
– Có thể cho ta gặp sư tôn ngươi được không?
Dương Trầm mỉm cười nói.
– Để ta hỏi sư tôn của ta đã.
Phong Bình trả lời rồi lập tức đi vào Luyện Khí điện hỏi ý kiến của Tần Vấn Thiên. Chỉ chốc lát sau, Dương Trầm nhìn thấy hai thiếu niên đi ra thì cũng giật mình kinh ngạc.
– Dương Trầm trưởng lão, vị này chính là sư tôn của ta, Tần Vấn Thiên.
Phong Bình giới thiệu.
– Hay lắm, quả là thiên tài xuất thiếu niên! Tần đại sư, bỉ nhân là Dương Trầm, chúng ta đến nơi khác trò chuyện được không?
Dương Trầm nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói. Nghe vậy Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn cũng không ngờ thần binh do mình khắc thần văn lên lại có thể dẫn trưởng lão của Thần Binh các tới đây. Xem ra hệt như hắn đoán, giá trị của thần văn kia không hề tầm thường.
Đoàn người đi tới một cái đình bên hồ với phong cảnh trang nhã trong nội viện của Thần Binh các.
– Túy Tửu Tiên, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?
Dương Trầm trợn mắt nhìn Túy Tửu Tiên một cái.
– Người có thể luyện chế ra loại kiếm ta thích chính là bạn của ta, ta đến đây tự nhiên là kết bạn rồi.
Túy Tửu Tiên nói, miệng phả ra đầy mùi rượu.
– Có muốn làm một hớp không?
Túy Tửu Tiên giơ bầu rượu lên nói với Tần Vấn Thiên.
– Người này đúng là kỳ lạ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười lắc đầu.
– Tần đại sư, thần văn này vẫn còn chút thiếu sót.
Dương Trầm nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bắt đầu nói vào việc chính.
– Cũng không phải là thiếu sót, chỉ là do ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ triệt để nên mới có vẻ thiếu sót như thế.
Tần Vấn Thiên trả lời.
– Có thể bán lại thần văn này cho Thần Binh các ta được không, giá cả thế nào ngươi cứ nói.
Cuối cùng Dương Trầm nói ra mục đích của hắn, Tần Vấn Thiên nhìn rồi mỉm cười lắc đầu. Nếu để Dương Trầm cho các luyện khí sư tìm hiểu tham ngộ xong xuôi thì thần văn của hắn chẳng còn giá trị gì nữa.
– Nếu đã như thế thì ngươi có đồng ý làm khách khanh của Thần Binh các ta không? Ta có thể xin đặc quyền cho ngươi.
Dương Trầm lại nói tiếp.
– Ta không có thời gian ở Thần Binh các, Phong Bình ở đây cũng được rồi.
Tần Vấn Thiên nói thế khiến Dương Trầm cau mày lại, sau đó chỉ thấy Tần Vấn Thiên nói:
– Nếu Dương trưởng lão không còn chuyện gì khác thì ta đi trước đây.
– Xin Tần đại sư chờ một chút.
Dương Trầm cản Tần Vấn Thiên lại rồi lấy ra mấy viên Tinh Vẫn thạch có tinh quang nội liễm, ẩn chứa nguyên lực tinh thần khổng lồ. Đây đều là Tinh Vẫn thạch tầng trời thứ hai.
– Tần đại sư đừng vội từ chối, đây coi như là cái giá ta trả cho thanh kiếm kia.
Dương Trầm chỉ vào thanh kiếm trong tay Túy Tửu Tiên nói. Dù Tần Vấn Thiên rất là kích động khi nhìn thấy mấy viên Tinh Vẫn thạch kia nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Người của Thần Binh các lắm tiền thật, lại nhớ đến Tần phủ năm xưa chỉ một viên Tinh Vẫn thạch thôi cũng có thể coi là bảo bối.
Tần phủ thật sự quá nghèo, tài nguyên lại còn bị tiêu hao không ngừng.
Phàm Nhạc ở bên cạnh thì híp mắt lại, ánh mắt hắn sáng rỡ lên, lần này thì phát tài rồi!
– Sau này những thần binh do Tần đại sư luyện chế ra có thể bán cho Thần Binh các của ta được không? Thần Binh các của ta sẽ trả lại một nửa giá bán cho Tần đại sư. Đương nhiên toàn bộ nguyên liệu luyện khí đều do Thần Binh các cung cấp. Ngoài ra nếu Tần đại sư không muốn trở thành khách khanh thì ta có thể nâng cấp bậc khách khanh của Phong Bình lên, để hắn hưởng thụ tài nguyên của Thần Binh các.
Cuối cùng thì Dương Trầm cũng khiến Tần Vấn Thiên động lòng. Cùng là một món thần binh nhưng do hắn bán và do Thần Binh các bán thì phần thù lao thu được sẽ chênh nhau khá xa, Thần Binh các sẽ cho hắn một sân chơi lớn hơn.
Hơn nữa nguyên liệu luyện khí cũng do đối phương cung cấp, chứng tỏ mối hợp tác mà đối phương đề ra đã là vô cùng có thành ý rồi.
– Ta không thể đảm bảo là sẽ thường xuyên luyện chế ra thần binh được.
Tần Vấn Thiên nhìn Dương Trầm nói.
– Vật càng hiếm càng quý, những kiệt tác sau này do Tần đại sư làm ra bọn ta đều sẽ bán theo cách thức đấu giá. Đương nhiên bọn ta cũng sẽ không dám quy định Tần đại sư phải luyện chế ra bao nhiêu thần binh, Tần đại sư cứ theo ý mình là được.
Dương Trầm nói.
– Ta đồng ý.
Cuối cùng Tần Vấn Thiên cũng lộ ra nụ cười giống thiếu niên, điều này khiến Dương Trầm sửng sốt một hồi.
– Đã như vậy thì ta sẽ không khách khí nữa, số Tinh Vẫn thạch này ta nhận.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một đạo ánh sáng, sau đó nhận lấy Tinh Vẫn thạch không chút khách sáo nào.
– Lão đại, của ta đâu?
Ánh mắt của mập mạp sáng lên nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, trực tiếp gọi là lão đại.
Tần Vấn Thiên khinh bỉ nhìn mập mạp một cái nhưng vẫn đưa cho hắn một viên Tinh Vẫn thạch. Sau khi nhận lấy Tinh Vẫn thạch, mập mạp vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào những viên Tinh Vẫn thạch khác trong tay Tần Vấn Thiên với dáng vẻ đáng thương nhưng lại bị Tần Vấn Thiên ngó lơ.
– Ha ha, Tần đại sư, sau này nếu có thời gian thì cứ thường xuyên đến Thần Binh các nhé, ta sẽ sai người sắp xếp chỗ ở và Luyện Khí điện cho Phong Bình. Nếu có gì cần hỗ trợ Tần đại sư có thể trực tiếp đến tìm ta!
Dương Trầm đứng dậy cười nói. Hai tiểu tử này thật sự quá thú vị.
– Không thành vấn đề.
Tần Vấn Thiên cười nói sau đó cáo từ với Dương Trầm. Lúc này Túy Tửu Tiên cũng nhìn Tần Vấn Thiên rồi cười:
– Lúc nào muốn uống rượu thì cứ đến tìm ta.
Sau khi Dương Trầm và Túy Tửu Tiên rời khỏi, Tần Vấn Thiên nhìn Tinh Vẫn thạch trong tay, lộ ra một nụ cười. Cuối cùng hôm nay cũng có thể đánh vào tinh môn.
– Tần gia gia, phụ thân!
Tần Vấn Thiên nói thầm trong lòng. Hắn vẫn không quên Tần gia gia và phụ thân hắn vẫn đang ở trong lao ngục.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!