Thiên ma âm vực này là một loại ma vực dùng thanh âm tạo thành, dùng thanh âm cộng minh với ngũ giác, lục giác, đến cuối cùng thẩm thấu linh hồn người ta, làm cho người ta sụp đổ.
Loại tu sĩ tâm như bàn thạch giống như Giang Trần, hiệu quả của loại ma âm này cơ hồ không có. Nhưng mà những người khác thì chưa hẳn đã không có.
Kể cả một ít tu sĩ thần đạo dưới ma âm quấy nhiễu cũng tâm thần kích động, bắt đầu mơ hồ.
Biến hóa bất thình lình làm cho cuộc chiến thoáng cái xuất hiện biến hóa cực lớn, tình thế nhanh chóng quay ngược trở lại, cả Đông Duyên đảo, trừ Hạ Thiên Trạch và đám người An Già Diệp có thể chịu đựng được ra, những tu sĩ khác, kể cả tu sĩ thần đạo đã bắt đầu xuất hiện cảm giác không khỏe, thậm chí còn bắt đầu có cảm giác như muốn phát điên.
– Trần thiếu, không đúng a. Ma âm này mê hoặc tâm thần con người, vô cùng đáng sợ.
Tứ đại thần thú chân linh tự nhiên không sợ ma âm này, nhưng mà bọn họ lại biết rõ biến hóa trong Đông Duyên đảo.
Giang Trần biến sắc, trong lòng cảm thán. Hắn biết rõ mình muốn ở trong bóng tối ẩn nấp đánh lén lão tổ ma tộc, kế hoạch này cuối cùng không có cách nào thực hiện được.
Hắn lập tức quát:
– Trở lại Đông Duyên đảo.
Giang Trần quyết định nhanh chsong, mang theo tứ đại chân linh lập tức độn trở lại Đông Duyên đảo.
– Tứ đại chân linh, các ngươi hỗ trợ đối phó với Âm ma nhất mạch, ta tới ứng phó Thiên Ma âm vực này.
Giang Trần không nói hai lời, hai tay chộp lên hư không một vòng, trong hư không xuất hiện một cây cổ cầm.
Cây cổ cầm này đúng là Vân Dũng cầm trong hạt dây chuyền phong ấn thứ năm của Giang Trần.
Giang Trần hừ lạnh một tiếng.
– Thiên ma âm vực mê hoặc tai mắt người khác, vậy để ta gẩy một khúc tứ phương vận động đọ sức một phen.
Giang Trần vừa nói chuyện, hai tay lại như bay, bắt đầu di chuyển trên cây cổ cầm, dây đàn Vân Dũng cầm lập tức phát ra từng đạo thanh âm, rơi vào mỗi một ngóc ngách trong Đông Duyên đảo.
Nhất thời những tu sĩ đang sôi sục kia thân thể run lên, cảm xúc giống như được loại lực lượng nào đó ngăn chặn động tác bắt đầu trở nên chậm rãi, bình thường.
Một âm, hai âm…
Tiếng cầm từ Vân Dũng cầm phát ra giống như là từng đạo kiếm mang, không ngừng bắn lên mây xanh, trong lúc nhất thời, bốn phương tám hướng mây di chuyển, lập tức hội tụ thành xu thế gió nổi mây phun.
Vân Dũng Cầm này có thanh âm sát phạt, có thanh âm chấn khí, có thanh âm nhiếp hồn, có thanh âm mê hoặc. Đây là thanh âm chấn khí bên trong đó.
Thanh âm chấn khí, đường đường chính chính, khí thế sâm nghiêm.
– Ồ?
Nghe thấy tiếng của Vân Dũng cầm, các tu sĩ trong Đông Duyên đảo lúc này đều bình tĩnh trở lại, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua phương hướng phát ra tiếng cầm.
Bọn họ thấy Giang Trần lăng không ngồi trên không, hai tay đánh đàn, bốn phía cây cổ cầm kia hình thành một vòng xoáy lưu chuyển, giống như thiên địa vạn vật tề tụ một đường, lấy Giang Trần làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, xua tan tất cả tà ma ngoại đạo.
– Là Trần thiếu, lại là hắn.
– Tiếng đàn của Trần thiếu khắc chế ma âm của Ma tộc.
– Tốt rồi, Trần thiếu a. Chúng ta lại một lần nữa được Trần thiếu cứu vớt. Ma âm của Thiên ma nhất mạch cũng không làm gì được chúng ta, chúng ta có lý do gì mà không anh dũng giết địch chứ?
– Tiêu diệt ma tộc. Tiêu diệt ma tộc.
Chấn khí chi âm, trừ việc xua tan tà ma ngoại đạo ra, còn có thể đề thăng sĩ khí, thậm chí là tăng dũng khí, tăng lên tâm huyết chiến đấu, làm cho các tu sĩ càng thêm hũng hãn, không sợ chết.
Cục diện tràn ngập nguy cơ của nhân tộc dưới sự trợ giúp của Vân Dũng cầm lập tức được đảo ngược, cơ hồ tất cả tu sĩ khôi phục nguyên khí, bắt đầu khởi xướng công kích âm linh Đông Duyên đảo.
Lúc trước Giang Trần mang về Ngũ sắc tinh thạch, đã luyện chế thành năm ngàn kiện thần binh lợi khí, tạo thành một đội ngũ chiến đấu.
Chi đội ngũ này trong tay mỗi một người đều có một kiện ngũ sắc tinh thạch luyện chế thành thần binh lợi khí. Cuyện này đối với nhóm người xung phong liều chết đi ra ngoài, lập tức hình thành khắc chế trí mạng đối với đám âm linh kia.
Âm linh kia dưới vũ khí được khắc chế linh thạch, giống như là đậu hũ bị cắt, chém dưa thái rau, nhẹ nhàng như thường.
Trong nháy mắt, âm linh lập tức bị đánh cho thất linh bát lạc, không thành trận thế.
mà tứ đại chân linh cũng thi triển thần thông, đối với âm linh kia tạo thành đả kích trí mạng.
Thừa thắng xông lên, ý chí chiến đấu bên nhân tộc tăng lên, sức chiến đấu lập tức tăng lên, âm linh liên tiếp bại lui.
Giang Trần một bên đánh đàn, một bên mở mắt nhìn qua tình hình chiến đấu bên ngoài.
Trong lúc đó, hắn từ ngàn vạn âm linh tập trung vào một tu sĩ, đây chính là một trong những lão tổ âm thầm điểu khiển âm linh của Âm Ma nhất mạch.
– Hắc hắc, quả nhiên che dấu đủ sâu. Nhưng mà trận chiến hôm nay, mượn ngươi tế cờ trước.
Giang Trần nhất tâm nhị dụng không bị ảnh hưởng một chút nào. Hai mắt lập lòe, mang theo thần uy gần như Thần đạo cao giai, hội tụ thành một đạo tà ác kim nhãn, bắn nát hư không, tập trung vào trên người tên lão tổ Âm ma nhất mạch kia.
Tên lão tổ Âm ma nhất mạch kia tự nhiên cho rằng mình ẩn nấp vô cùng kín đáo, vốn không nghĩ tới sẽ có công kích tập trung vào người hắn.
Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, nhìn thấy đạo kim quang đáng sợ này phóng tới, thân thể hắn gấp rút chạy trốn, lại không nghĩ rằng công kích này lại bắn thẳng tới hai mắt hắn, bắn vào trong thức hải.
Sau một khắc, thần thức hắn giống như bị đóng băng, một loại cảm giác âm trầm thấu xương lập tức phong ấn toàn thân hắn chặt chẽ.
Cơ hồ bằng mắt thường có thể nhìn thấy, thân thể hắn bắt đầu biến đổi, trong một hô hấp triệt để biến thành một pho tượng cứng rắn, không còn sinh khí.
Giang Trần hiện tại đã không phải là Giang Trần lúc trước, một thân tu vi mặc dù không biết mạnh mẽ cỡ nào. Uy năng của tà ác kim nhãn tự nhiên không thể nào giống trước đó được nữa.
Tà ác kim nhãn này bắn trúng Âm ma lão tổ, tu vi bản thân cũng chính là thần đạo tứ trọng, cảnh giới còn không cao bằng Giang Trần.
Như vậy đối mặt với Tà ác kim nhãn của Giang Trần cũng chỉ có thể để cho Giang Trần nghiền áp.
Trong lúc nhất thời, hiện trường một mảnh hỗn loạn, bởi vì tên lão tổ Âm ma nhất mạch vẫn lạc, âm linh hắn điều khiển giống như khí cầu nổ tung vậy, không ngừng bạo liệt rồi biến mất.
Âm ma nhất mạch, tự nhiên không chỉ có một lão tổ thần đjao.
Mấy lão tổ thần đạo khác nhìn thấy đồng bạn trúng chiêu một cách khó hiểu, trong lòng cũng có chút cuống quít, nhao nhao gọi âm linh tới chung quanh, thủ hộ bên người bọn hắn.
Có thể nhìn ra được, đám người lão tổ Âm ma nhất mạch cũng có chút sợ hãi.
Âm ma nhất mạch không ma hiểu giao phong chính diện, để cho bọn họ khu động âm ma, giờ trò quỷ, bọn họ vô cùng lành nghề, một khi bạo lộ thân thể, chính diện giao thủ, tương đối mệt mỏi.
Vô số cờ trắng lắc lư, những lão tổ Âm ma nhất mạch kia nhao nhao khởi động chiêu số tự bảo vệ mình. Không hề nghi ngờ, bọn họ cũng không muốn bị Giang Trần nhớ thương.
Đồng thời một gã lão tổ Âm ma truyền thức nói:
– Thiên ma lão tổ, nhanh chóng gia trì Thiên ma lĩnh vực bảo hộ pháp thân chúng ta.
Thiên ma lão tổ giờ phút này đang thúc dục Thiên ma âm vực, đâu có thời gian rảnh quan tâm tới Âm ma nhất mạch cầu cứu:
– Gấp cái gì? Chiến thắng ở ngay trước mắt, chỉ cần Thiên ma âm vực bức bách tu sĩ trong Đông Duyên đảo tới cực hạn, bọn chúng sẽ không chiến mà vong. Trận chiến này chúng ta có thể nhẹ nhõm chiến thắng.
Thiên ma lão tổ còn chưa tới gần chiến đấu cho nên không biết biến hóa phía dưới. Lão tổ Âm ma nhất mạch lại oán hận nói:
– Lão tổ, rốt cuộc Thiên ma âm vực của các ngươi có hữu dụng hay không? Vì soa nhân tộc phản công so với lúc trước còn càng thêm hung hãn hơn?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!