dù sao kế hoạch đã định ra, cụ thể áp dụng như thế nào chỉ có thể hành sự tùy hoàn cảnh. Mục tiêu là như vậy, dù thế nào cũng không được đi sai.
Thời gian ba năm cũng chậm rãi trôi qua.
Giang Hoàn mỗi ngày đi sớm về trễ, mỗi ngày đều có thể mang về một ít tin tức, những tin tức này cũng làm cho bọn họ càng ngày càng hiểu rõ về Thái Uyên đại thế giới hiện tại.. Cũng ý thức được một chuyện, đó là Thái Uyên đại thế giới hiện tại đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí có tin đồn nói, lần đại hội chư hầu Thần Vương hiện tại sẽ có người đưa ra kiến nghị sửa đổi cái tên Thái Uyên đại thế giới.
Tin tức này cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Sửa đổi danh hào, hoặc là thiên tài, hoặc là kẻ điên.
Nếu như không có năng lực tự mình luyện hóa một phương đại thế giới, sửa đổi danh hào, đó chính là tự mình chịu diệt vong a. Sửa đổi danh hào, không có tín vật tạo hóa trước đó làm chứng, đại thế giới này sẽ bị xóa tên trong Chư Thiên, bị Thiên đạo thu hồi, khi đó chính là tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Trước đó cái gọi là Chư Thiên nghiền nát, thực ra là chính quyền Chư thiên bị nghiền nát, là sự thống trị của Thái Uyên Thiên đế bị nghiền nát.
Mà sau khi đổi tên Chư Thiên bị nghiền nát mới thực sự là đại thế giới này bị nghiền nát.
Đây cũng không phải là nói chơi.
– Độc thủ phía sau màn này hoặc là thiên tài, hoặc là kẻ điên a.
Giang Trần cảm thán:
– Nếu như hắn có năng lực luyện hóa một phương đại thế giới, cần gì phải khiến cho Thái Uyên đại thế giới hao binh tổn tướng như vậy chứ?
Giang Hoàn lại nói:
– Tuyệt đối không có khả năng luyện hóa một phương đại thế giới. Một đại thế giới, người có năng lực này chỉ có một mình Thiên Đế bệ hạ. Những người khác nếu như có điều này thì tự mình đi mở một đại thế giới, được Thiên đạo tán thành, không phải vừa nhanh vừa tiện lợi hay sao? Càng có cảm giác thành tựu hơn, cần gì phải dùng thủ đoạn soán quyền người ta không nhận ra này làm gì? Hơn nữa người này soán quyền cũng soán một cách hèn mọn, bỉ ổi như vậy, đến bây giờ còn chưa ló đầu ra. Sau Chư Thiên hạo kiếp, vị trí Thiên Đế không biết đã bao nhiêu người ngồi qua, lại không có một ai là độc thủ phía sau màn.
– Hoàn thúc, sao người biết những Thiên đế kia không ai là độc thủ đứng phía sau chứ?
– Ha ha, nếu như là độc thủ đứng phía sau, bọn chúng sẽ bỏ được mà xuống đài sao? Huống chi có một ít độc thủ phía sau cũng đã vẫn lạc.
Giang Hoàn những ngày qua thăm dò được không ít tin tức.
Giang Trần lại lắc đầu:
– Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, không dễ dàng suy luận từ chuyện này được. Binh bất yếm trá. Độc thủ phía sau màn này chưa hẳn đã chưa từng lên đài qua. Hắn nếu như giảo hoạt, trước đó thăm dò một chút thì sao? Thấy không vững, lại đi xuống. Ai mà biết được? Thậm chí loại chuyện như vẫn lạc, cũng không phải là không thể giả bộ được. Loại chuyện giả chết quá nhiều, không phải là không thấy.
Bị Giang Trần nói như vậy, Giang Hoàn cũng cười hắc hắc, ánh mắt nhìn qua Giang Trần tràn ngập thưởng thức:
– Rất tốt. Không hổ là nhi tử bệ hạ, đầu óc so với ta còn nhanh nhẹn hơn. Thiếu chủ phân tích như vậy quả thực cũng có lý.
– Đúng vậy, bất kể độc thủ phía sau là ai, cục diện hiện tại, có lẽ độc thủ kia sẽ từ từ trồi lên mặt nước. Mấu chốt nhất chính là thế cục của Thái Uyên đại thế giới hiện tại ngày càng chuyển biến xấu đi. Đại thế thôi động, sẽ ngày càng có nhiều Thần Vương chư hầu tưởng niệm sự thống trị của phụ thân, như vậy thế cục đối với chúng ta mới càng thêm có lợi.
– Đúng là đạo lý kia. Tới lúc đó nếu như thiếu chủ ngang trời xuất thế, mang theo tín vật tạo hóa Chư Thiên, mang theo thân phận nhi tử Thiên đế xuất hiện, quân lâm thiên hạ, người khác cũng không có cách nào phản đối. Nhất định sẽ có nhiều Thần vương yêu hòa bình, chán ghét tranh đấu sẽ đứng bên phía thiếu chủ, ủng hộ thiếu chủ.
– Đến lúc đó ta lại cứu phụ thân từ Vạn Thế thần ngục a. Đại cục sẽ được ổn định.
Những ngày này Giang Hoàn thăm dò được vô số tin tức. Về nơi hạ lạc của Thái Uyên Thiên đế, tung tích của Thái Uyên Thiên đế dường như cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Thậm chí tin tức này truyền bá rất là rộng rãi.
Căn cứ vào Giang Trần phân tích, chuyện này rất có thể là độc thủ phía sau cố ý thả ra tin tức, chỉ chờ bộ hạ cũ của Thái Uyên Thiên đế đi cứu người.
Mà Thái Uyên Thiên đế bị nhốt lại, lại không thể nào lục soát ra tín vật tạo hóa Chư Thiên. Điều đó nói rõ tín vật tạo hóa Chư Thiên có khả năng đã được Thái Uyên Thiên đế phó thác cho thủ hạ tâm phúc.
Loại xiếc dụ cá mắc câu này có lẽ muốn bức bách người có tín vật tạo hóa xuất hiện.
Đương nhiên đây chỉ là một phân tích của Giang Trần.
Cụ thể có phải như vậy hay không, Giang Trần cũng không chắc chắn. Vốn bằng vào phỏng đoán của hắn với nhân tính, phân tích này là đáng tin cậy.
– Hắc hắc, nói như vậy bây giờ Thái Uyên Đại thế giới càng ngày càng loạn đúng không?
Giang Hoàn nhếch miệng cười nói:
– có lẽ sau khi tranh đoạt Xích Thủy Thiên trì, có lẽ ta nên đi khắp nơi một chút. Thái Uyên đại thế giới đã rất không yên ổn, dù sao cũng không cần quan tâm tới việc nó náo loạn tới mức nào nữa.
Nghe lời này của Giang Hoàn, Giang Trần ngầm hiểu.
Trên thực tế Giang Trần có chút hoài nghi thực lực Giang Hoàn, so với trong tưởng tượng của hắn còn cao hơn. Mình là Thần đạo cửu trọng, Giang Hoàn như vậy có lẽ có tu vi thực sự là Thần Vương. Cho dù không có, chỉ sợ cũng có thực lực bán bộ Thần vương a.
Nếu như Giang Hoàn muốn làm chút chuyện trong Thái Uyên đại thế giới, tạo thành chút động tĩnh nho nhỏ, thực sự cũng có nắm chắc rất lớn.
….
Một ngày nọ, Hàn tông chủ của Sát Tinh tông lại một lần nữa triệu tập bốn vị trưởng lão của Sát Tinh tông. Cát trưởng lão và Từ trưởng lão là nguyên lão từ trước.
mà Giang Trần và Giang Hoàn thì là trưởng lão mới nhậm chức gần đây trong Sát Tinh tông.
– Bốn vị trưởng lão, chúng ta đã báo danh. Ngày mai là thời gian xét duyệt. Hy vọng chư vị trưởng lão cùng nhau diện kiến.
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Sảng đảo qua mỗi một trưởng lão.
Tất cả mọi người gật đầu, Giang Hoàn vuốt vuốt chóp mũi, nói:
– Nói như vậy ngày mai ta không thể đi chơi hay sao?
– Lần xét duyệt này là người nào chịu trách nhiệm?
– Đương nhiên là người của Thần Vương chư hầu phủ. Tranh đoạt Xích Thủ Thiên trì này là do Xích Thủy Thần vương tổ chức. Tất cả quy định tự nhiên đều do Thần Vương chư hầu phủ tính toán.
Giang Trần gật đầu.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Sảng đã mang theo bốn vị trưởng lão tiến về điểm xét duyệt. Hàn Sảng không nhịn được khuyến khích bốn người:
– Chư vị trưởng lão, hôm nay là một lễ lướn, mọi người giữ vững tinh thần. Để cho người Chư hầu Thần Vương phủ có ấn tượng đối với chúng ta tốt một chút, sau khi thông qua xét duyệt cũng sắp xếp lộ trình thi đấu tốt một chút cho chúng ta.
Hàn Sảng rất am hiểu lăn lộn, cũng am hiểu phỏng đoán nhân tâm.
Xích Thủy Thần Vương phủ kỳ thực cũng giống như một tông môn, vô cùng rộng rãi, khoáng đạt.
Tông môn dự thi, tông môn báo danh đều đã sớm đi vào Xích Thủy Thần vương phủ, tiếp nhận xét duyệt của Thần Vương phủ.
Hàn Sảng có không ít người quen, đi tới đâu cũng có người nhiệt tình hàn huyên. Đây cũng là ưu thế của tông chủ là nữ nhân, rất nhiều tông chủ nam nhân dẫn theo tông môn, gặp nhau đều đổ mắt, không ai phục ai.
Giang Trần ở sau lưng Hàn Sảng, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Trong lúc đó có một ánh mắt hung dữ bắn về phía Giang Trần, đúng là vị tiểu ma nữ của Bạch Ly tông kia. Tiểu ma nữ kia nhe răng trợn mắt:
– Tiểu tử, đừng để ta gặp ngươi trong tranh đoạt Xích Thủy thiên trì, bằng không ngươi sẽ đẹp mặt.
Đây có thể nói là uy hiếp trần trụi.
Giang Trần nhún nhún vai, không thèm để ý. Đừng nói là tiểu yêu nữ này, ngay cả Bạch Ly tông hắn cũng không đặt vào trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!