Dị Giới Thú Y

Chương 6: Hoàng cung dạ yến (thượng).



Sáng sớm hôm sau. Hầu tước phủ của Tạp Nạp Tư. Luyện võ trường.

Tuy gọi đây là Luyện võ trường, nhưng độ lớn chỉ bằng nửa sân bóng đá ở địa cầu, bốn phía đều có bày biện các thứ binh khí rất chỉnh tề. Từng dấu kiếm, ngấn quyền in chi chít trên hàng chục bức nham thạch và hình nộm được đặt giữa luyện võ trường vốn được dùng làm đối tượng luyện tập.

Trước một tòa nham thạch cao bằng đầu người, Tạp Nạp Tư người mặc khinh giáp, tay cầm cự kiếm, ngưng thần tập trung nhìn vào khối đá lớn trước mặt. Hồng quang ẩn hiện trên người Tạp Nạp Tư không ngừng khuấy động, làm tăng thêm vẻ uy nghiêm của thân hình cao lớn đang đứng im bất động ấy. Đột nhiên, Tạp Nạp Tư quát khẽ, hồng quang từ cự kiếm lóe lên chói mắt, thân hình y chợt biến mất, nham thạch khắp xung quanh chợt rung rinh như thuyền đi trong cơn bão táp. Bóng người chớp lóe, vô số nham thạch bắn ra rơi xuống gây nên những tiếng “chi chi” không ngừng.

Tình hình trãi qua một lúc, hồng quang chợt tắt, thân ảnh của Tạp Nạp Tư xuất hiện ở phía ngoài cách chỗ cũ một trượng. Các khối nham thạch vừa rồi rơi không có quy tắc gì, nhưng khi viên thiết thạch cuối cùng rớt xuống, chúng liền biến thành một bức tượng điêu khắc đầy nữ tính.

“Hay lắm!” Một tiếng hô tán thưởng truyền đến, Sở Thiên ôm Tiểu Bạch chậm rãi bước vào Luyện Võ Trường.

“A a, không ngờ đại ca còn là một nghệ thuật gia.” Đi đến bức điêu tượng, Sở Thiên vừa nhìn ngắm hân thưởng bức điêu tượng, vừa cười nói: “Chỉ không rõ vị nữ sĩ này là ai, không biết có phải là đại tẩu tương lai không?”
Tùy tiện ném đi cự kiếm, nhưng nó lại bay thẳng đến cắm vào giá binh khí gần đó, Tạp Nạp Tư đỏ mặt tía tai gắt: “Không được nói bậy đó, còn chưa có công bố gì… Sao đệ lại dậy sớm vậy?” Xem ra Tạp Nạp Tư đối với tình cảm của mình vẫn còn rất mẫn cảm, vừa nói đến đã lảng sang chuyện khác. Sở Thiên cười thầm, về mặt cảm tình, đại ca không phải là vô định thống soái như trên chiến trường. Nói không chừng y vẫn là cậu học sinh cấp 2 cấp 3 mới vừa chớm mơ mộng yêu đương đây mà!
“Là đệ bị Tiểu Bạch đánh thức đó!” Sở Thiên dùng sức xiết chặt Tiểu Bạch vào lòng, bất mãn đáp. Mấy ngón tay trong miệng của gã vẫn còn nằm trong hàm răng nhọn hoắc của Tiểu Bạch, “ô ô?”
Rút mấy ngón tay trong miệng Tiểu Bạch về, Sở Thiên và Tạp Nạp Tư cùng cười lớn.

Hôm qua, sau khi được Tạp Nạp Tư đón đưa về phủ, gã lại được y nhiệt tình bày tửu yến thếch rượu tẩy trần. Rượu trên bàn được thay bằng chén, Tạp Nạp Tư lộ rõ tửu lượng của mình trước mắt vị tiểu huynh đệ. Hơn nữa, những người dưới trong Hầu tước phủ, sau khi biết được thân phận của Sở Thiên, cũng ùn ùn kéo nhau đến kính tửu. Tửu lượng của Sở Thiên vốn chẳng được bao nhiêu, quá được mười chung đã mắt hoa mày nhướng. Rất may là gã còn có trợ thủ đắc lực: Tiểu Bạch. Nó uống như điên cuồng những chén rượu được gã thuận tay lén đổ cho. Rốt cuộc, Sở Thiên cũng không thoát khỏi cảnh ngất ngư lê lếch, rốt cuộc bị người đưa về phòng ngủ.

Không ngờ sớm hôm nay, Tiểu Bạch chắc hận trong lòng chuyện hôm qua gã đã “dám say quá sớm” không kéo dài tới phút chót để cho nó uống thêm tí nữa, nên bực mình cắn một phát vào lổ tai Sở Thiên, khiến gã bừng tỉnh từ trong giấc điệp mơ màng…

Ôm theo Tiểu Bạch, Sở Thiên cùng Tạp Nạp Tư vừa bàn chuyện phiếm, vừa trở vào đại sảnh.

Sau khi ngồi xuống, Tạp Nạp Tư đột nhiên nói: “Tối qua sau khi đệ đi ngủ, hoàng cung phái người đến tìm.”
Có người từ hoàng cung đến à? Cái này có quan hệ gì đến mình? Đương kim hoàng đế Lô Địch đệ tam Lệ Tinh Đồ Trì hàng ngày công việc ngút đầu, có thời gian đâu mà quan tâm đến một tiểu nhân vật như mình chứ? Sở Thiên nheo mắt suy tư.

“Ngày mai bệ hạ sẽ thiết yến hoan nghênh đại công thần nhà ngươi đấy, xin cung hỉ!” Tạp Nạp Tư cười nói.

“Đại công thần? Đệ? Đại ca huynh không nói đùa đấy chứ, đệ sao mà trở thành công thần được?” Bỏ Tiểu Bạch đang tếu táo trong lòng xuống đất, Sở Thiên thập phần khó hiểu. Mình đến Huyễn Thú đại lục giỏi lắm là ba tháng, tháng đầu thì nghêu ngao nhịn đói nhăn răng trong núi, hai tháng kế tiếp thì bù đầu bò ra học nghệ với lão sư phụ, có làm gì đâu mà công với thần cho Khải Tát đế quốc chứ?
“Sao lại không phải là công thần, trị lành cho Xích Diễm, khiến nó khôi phục lực chiến đấu, đó chính là lập đại công cho Khải Tát rồi.” Tạp Nạp Tư giải thích tường tận hơn.

Nguyên trên Huyễn Thú đại lục này, số lượng ma thú là biểu trưng lực lượng quân sự của một quốc gia. Sở dĩ Khải Tát trở thành cường quốc trong đại lục, đó là vì nó có vạn thớt chiến mã một sừng – là giống ma thú cấp ba. Bằng lực lượng này, tổ tiên của Khải Tát đã thiết lập được đội thiết kỵ uy chấn chư quốc. Hơn nữa, nó lại có các ma thú cấp chín có thực lực siêu quần, có thể quyết định sự thắng bại trong chiến tranh. Ba mươi năm trước, trong chiến dịch Thái Thạch bảo, An Đông Ni xuất hiện cứu sống nhiều ma thú cấp cao, hơn nữa thực lực của lão cũng tương đương ma thú cấp chín, nên Khải Tát mới có thể chuyển nguy thành an. Từ đó, các quốc gia đều tập trung mọi tinh lực để phát triển ma thú.

Ma thú cấp cao có thực lực rất hùng mạnh, bằng vào người thường khó có thể thu phục được. Các ma thú cấp cao chủ chiến của các quốc gia đều thông qua quá trình hợp lực bồi dưỡng nuôi nấng và huấn luyện từ thửa nhỏ, khi tác chiến thì phải do tướng lãnh cấp cao chỉ huy. Có điều, phương thức này rất khó phát huy toàn bộ thực lực của ma thú, kém hơn rất nhiều những ma thú có chủ nhân trực tiếp chỉ huy.

Xích Diễm là con cự long cấp chín thuộc hỏa hệ, là một trong hai đại ma thú cấp cao nhất của Khải Tát, hơn nữa lại là ma thú có chủ. Do đó, có thể tưởng tượng được địa vị của nó quan trọng như thế nào đối với đế quốc. Có thể làm cho nó khôi phục lực chiến đấu, đối với Khải Tát đế quốc mà nói, thì quả thật là công lớn không có gì sánh bằng.

Nói đến đây, vẻ mặt của Tạp Nạp Tư buồn bả: “Là ta làm khổ Xích Diễm, nếu để nó tác chiến một mình, thực lực của Xích Diễm thậm chí có thể vượt xa chức nghiệp pháp thần. Rất tiếc nó buộc phải thường xuyên chiếu cố ta, kết quả là làm cho hai chúng ta dính chùm một chổ, chỉ phát huy được thực lực của Long kỵ sĩ cấp tám mà thôi.”
Sở Thiên dù có vẻ mơ mơ hồ hồ, nhưng trong tâm trí thì lại rất tinh minh. Khẽ nheo mắt lại, một nụ cười sáng như trăng rằm hiện ra trên khóe miệng gã. Xích Diễm ở Khải Tát đế quốc có địa vị giống như bom hạch nhân ở địa cầu, là vũ khí chiến lược quan trọng nhất của một quốc gia. Trị lành cho Xích Diễm, cũng giống như chế tạo cho Lô Địch đệ tam một quả bom nguyên tử cực lớn vậy. Xem ra, lần này công lao của mình quả thật là không nhỏ đây! Không biết mình sẽ nhận được sự tưởng thưởng gì đây nữa?
—o0o—
Ngày hôm sau. Trời về đêm. Hoàng cung Khải Tát.

Toàn bộ hoàng cung được sơn phết một màu vàng chóe, lộ ra vẻ hoành tráng phi thường. Hai hàng thị vệ mặc kim giáp phân ra canh giữ hai bên cổng hoàng cung cao đến mười trượng. Xuyên qua cổng, tòa đại điện sơn son thếp vàng hiện ra thấp thoáng ở giữa hoàng cung. Trước cổng, không ngừng có quan viên và quý tộc đi vào.

Người đẹp nhờ lụa! Vận bộ quần áo tế ty do An Đông Ni tặng cho, tay cầm Bạch ngọc Pháp trượng, Sở Thiên vốn đã được xem là anh tuấn chẳng thua ai, giờ lại lạc giữa mấy bô lão mặt ốm lưng gù, nên càng lộ ra cái khí chất cao nhã khác người.

Thấy tất cả tiểu thư và phu nhân quý tộc đi qua đều nhìn Sở Thiên và cúi đầu hành lễ, Tạp Nạp quay sang trêu Sở Thiên còn đang bận quan sát khung cảnh của hoàng cung: “Xem ra mị lực của đệ không nhỏ chút nào! Nói không chừng đêm nay sẽ xảy ra một đoạn cố sự ái tình đầy lãng mạn đây! Ha ha”
Sở Thiên trừng mắt nhìn Tạp Nạp Tư, tặc lưỡi, đưa tay lén chỉ một quý phụ cao lớn dềnh dàng gấp ba người thường vừa đi qua: “Vậy cái đoạn cố sự ái tình đó xin nhường cho đại ca huynh nghe!”
Tạp Nạp Tư không nhịn được định trả đũa, nhưng vừa cất lời thì đã bị người cắt ngang:
“Ha ha, Tạp Nạp Tư hầu tước, đã lâu không gặp ha.” Một lão nhân mập mạp đột nhiên bước tới, ôm quyền cười nói với Tạp Nạp Tư.

“Thì ra là Hữu Tương đại nhân, gần đây mạnh giỏi chứ?” Tạp Nạp Tư cũng dùng lễ của kỵ sĩ mà hồi đáp.

“Không ngờ đây là nhân vật chính của đêm nay, Sở Thiên đấy phải không? Quả nhiên là tuổi nhỏ tài cao!” Dứt lời, gật gật đầu ra vẻ tán thưởng.

“Vãn bối bái kiến An Đạo Công tước đại nhân.” Sở Thiên dùng tay phải đặt lên ngực, thong thả khom người, cung kính thực hiện động tác lễ tiết dành cho quý tộc mà gã vốn đã học được từ An Đông Ni.

Đối với chuyện Sở Thiên vô tình lập được đại công, Tạp Nạp Tư không tiện thố lộ. Án theo công lao của gã, rất có thể sẽ được phong tước quý tộc. Do đó, y hy vọng hắn ở trong yến hội này sẽ kết giao được nhiều nhân vật tai to mặt lớn, để sau này làm bước đệm cho cuộc sống của quý tộc mới lên hương. Với một kẻ hướng ngoại thích vui đùa như Sở Thiên, thì điều đó chính là rất hợp ý gã.

Trước khi ra khỏi cửa, Sở Thiên đã hỏi Tạp Nạp Tư suốt đêm về lý lịch của các nhân vật trọng yếu, bây giờ đứng trước Hữu Tương An Đạo Nhĩ, một người trong số họ, Sở đại thiếu gia nào dám chậm trễ chứ?
An Đạo Nhĩ rất vừa ý đối với thái độ khiêm tốn của Sở Thiên, cười vô cùng rạng rỡ. Lão đưa tay ngoắc một vị thiếu niên trong áo quần kỵ sĩ ở phía sau: “An Đức Sâm, đến đây ra mắt Hầu tước đại nhân và Sở tiên sinh nào.”
“Xin ra mắt hầu tước đại nhân, à, còn có vị tế tự tiên sinh này nữa.” Công tử của Hữu Tương– An Đức Sâm – hành lễ kỵ sĩ đối với Tạp Nạp Tư. Sau đó nhìn Sở Thiên do dự một chút, cuối cùng gật đầu, coi như đã làm lễ ra mắt xong.

Mắt chó thì chỉ nhìn được dưới đít quần người! Cảm nhận được vẻ ngạo mạn của An Đức Sâm, Sở Thiên mắng thầm. Bất quá có câu “nhân tại ốc diêm[1]”, sau này còn phải nễ mặt cha của hắn, nên Sở Thiên chỉ mĩm cười đáp lễ.

An Đạo Nhĩ dường như không hài lòng với biểu hiện của nhi tử, nhíu mày nhìn Sở Thiên cười cười, ra vẻ biết lỗi.

“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên tiến cung đi thôi!” Cảm thấy không khí có chút lãnh đạm, Tạp Nạp Tư kết thúc cuộc nói chuyện, ra dấu mời An Đạo Nhĩ.

“Được, vô trong rồi nói tiếp.” An Đạo Nhĩ đáp.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.