“Không sai! Quả thực dự định sẽ vượt qua đầm lầy Trần Nê!” Hữu tướng Cách Lôi Minh thay Lôi Địch Tam Thế trả lời, những biểu hiện gần đây của Sở Thiên, khiến lão thừa tướng không còn xem hắn là một tên tiểu tử mới vào quan trường còn hỉ mũi chưa sạch nữa, mà là một con tiểu hồ ly giảo hoạt không kém gì mình! “Nguyên nhân trong đó, ta nghĩ chắc Phất Lạp Địch Nặc ngài cũng hiểu rõ!” Đầm lầy Trần Nê không chỉ đơn giản là con đường gần nhất, mà còn là an toàn nhất. Trên con đầm lớn trải dài vạn lý này không có bóng người, nguy hiểm trùng trùng, lục quân không có cách nào hành động, còn không quân muốn tập kích từ trên xuống với một kẻ có sẵn trong tay một trung đội Sư Thứu như Sở Thiên trong địa thế này, cơ bản không có khả năng!
“Hữu tướng đại nhân, ta hiểu rồi!” Mọi người đều là người thông minh, Sở Thiên cũng không phí lời nữa.
Nhưng lúc này, Đạt Mã Nhĩ, lại là Đạt Mã Nhĩ nói thêm vào một câu: “Tại sao không đi vòng qua vương quốc Ai Nhĩ Sâm? Quan hệ giữa Ai Nhĩ Sâm và nước ta rất tốt, đi đến đó chẳng phải an toàn nhất sao?” Nói xong Đạt Mã Nhĩ đắc ý cười, mình cuối cùng cũng đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng một chút rồi!
“Đạt Mã Nhĩ đại nhân!” Tạp Nạp sốt ruột, nhìn thấy Lô Địch Tam Thế đã mất kiên nhẫn, bèn giải thích nói: “Lộ trình đi qua Ai Nhĩ Sâm xa quá, nếu đi đến đó, cơ hội bị tập kích càng lớn, còn dựa vào hoàn cảnh và vị trí địa lý của đầm lầy Trần Nê, chỉ có không quân của thú tộc mới có thể kịp thời chặn được Phất Lạp Địch Nặc, nhưng không quân của thú tộc tuyệt đối không phải là đối thủ của trung đội Sư Thứu của nước ta!”
“Ồ! Là vậy à!” Đạt Mã Nhĩ đỏ mặt, than thở rồi thấp thỏm liếc nhìn Lô Địch Tam Thế, không dám nói gì thêm.
“Xích Diễm tiểu thư! Ta vẫn còn một vấn đề!” Sở Thiên thấy cách xưng hô khác lạ, hắn không thể ngờ rằng mỹ nhân trước mặt này lại là con Hồng sắc cự long kia, “Long hoàng rốt cuộc bị bệnh gì?” Trước khi khám bệnh cũng nên tìm hiểu một chút tình hình chứ!
Nhưng vấn đề nhỏ này của Sở Thiên lại không được như ý, Xích Diễm lạnh nhạt nói: “Đây là bí mật của Long tộc, đến núi A Cổ Lạp rồi ngài sẽ biết!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, thấy Xích Diễm không chịu tiết lộ, Sở Thiên độc ác thầm nghĩ: Ngay cả bệnh trạng cũng không dám nói, chẳng lẽ là bệnh khó nói của nam nhân…
Còn may là Sở Thiên chỉ nghĩ ở trong lòng, nếu Long hoàng Á Lợi Tư Thác Đức biết được ý nghĩ này của Sở Thiên, chỉ sợ Long tộc toàn đại lục này sẽ lập tức băm vằm hầu tước Phất Lạp Địch Nặc ra làm trăm mảnh mất thôi.
Chuyện đã được quyết định, Lô Địch Tam Thế bắt đầu hạ mệnh lệnh: “Phất Lạp Địch Nặc, tối nay ngươi chuẩn bị đi, sáng sớm mai lập tức xuất phát!” Đi sớm một ngày, khả năng bị tập kích cũng ít đi một phần.
“Vâng! Bệ hạ! Thần có thể xuất phát bất cứ lúc nào!” Sở Thiên vốn không cần chuẩn bị gì, các dụng cụ của Tế Tự hắn vốn không biết dùng, các dụng cụ thú y thì ở cả trong nhẫn pháp thuật, nên lần này Sở Thiên tay không đến núi A Cổ Lạp mà thôi.
“Bối Tư Đặc, lập tức tuyển chọn trung đội Sư Thứu tinh nhuệ nhất, trước sáng mai nhất định phải chuẩn bị xong!” Sư Thứu cũng là ma thú, đương nhiên phải do đại thần ma thú Bổi Tư Đặc phụ trách!
Bối Tư Đặc nhận lệnh lui xuống, Lô Địch Tam Thế lại quay về phía Mã Khoa Lý, “Lão nguyên soái, truyền lệnh cho bốn quân đoàn ở biên giới, trước khi Phất Lạp Địch Nặc đến núi A Cổ Lạp, đóng cửa toàn bộ không vực của nước ta! Không cho phép bất cứ lực lượng của bất cứ thế lực nào hoặc người nào được đi qua!” Lô Địch Tam Thế rất coi trọng sự việc lần này, mệnh lệnh vừa rồi hiển nhiên sẽ tạm thời chặt đứt con đường buôn lậu của gia tộc Phan Mạt Tư, phải biết nếu như vậy, tổn thất của một đại cổ đông như hắn sẽ không nhỏ!
Mệnh lệnh tiếp tục được đưa ra, “Ba Lý, phong tỏa tin tức, ngoài những người hiện tại ở đây, bất cứ người nào biết lộ trình của Phất Lạp Địch Nặc khởi hành đều giết hết!”
Bất cứ người nào? Mệnh lệnh của Lô Địch Tam Thế khiến Sở Thiên giật bắn mình, vội hỏi: “Bệ hạ, thần có thể nói với Sắt Lâm Na không?” Chuyện lớn như vậy, ngay cả lão bà cũng không được nói sao?
“Bao gồm cả Sắt Lâm Na trong đó!” Lô Địch Tam Thế không hề do dự nói, nhưng ông rất hài lòng vì Sở Thiên lúc này còn nhớ đến Sắt Lâm Na, xem ra chỉ dựa vào muội muội cũng có thể bảo đảm sự trung thành của Phất Lạp Địch Nặc rồi.
Con hát vô nghĩa, hoàng đế vô tình! Sở Thiên bỗng nhớ đến một câu nói xưa ở trái đất. Sắt Lâm Na chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay Lô Địch Tam Thế mà thôi, nếu chuyện mình thiểu năng về ma pháp bị bại lộ, e rằng sẽ có rắc rối lớn! Lúc này, Sở Thiên cảm thấy ham muốn của mình đối với thực lực bỗng nhiên cấp bách hơn bao giờ hết!
“Bệ hạ! Vậy thần có thể mang theo mấy tùy tùng không? Chính là quản gia và sủng vật của thần!” Sở Thiên muốn thêm chút dự phòng cho chuyến đi núi A Cổ Lạp này, Ba Bác Tát là pháp thần cả ngày nghiên cứu độc dược nên cũng có chút hiểu biết về chữa bệnh, còn AK47 có thể bảo đảm an toàn, về phần Tiểu Bạch, Sở Thiên không nỡ để nó một mình ở đế đô.
“Sủng vật có thể mang đi, còn về quản gia thì…” Lô Địch Tam Thế thâm ý nhìn Sở Thiên một cái, cười nói : “Nếu có thể, hãy nghĩ cách để Long hoàng khôi phục lại pháp lực cho pháp thần Ba Bác Tát! Hắn hình như cũng là người Khải Tát chúng ta nhỉ?” Nói xong Lô Địch Tam Thế lại dò xét An Đạo Nhĩ, tuy Khải Tát cho phép quý tộc có người hộ vệ riêng cho mình, nhưng mà thực lực của họ đạt đến mức pháp thần thì Lô Địch Tam Thế không thể không nghĩ nhiều thêm một chút.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên len lén nhìn cục trưởng cục tình báo Ba Lý đứng trước mặt mình, hiệu suất làm việc của tên gia hỏa này cao thật? Thân phận thực của Ba Bác Tát đã bị Sở Thiên giấu nhẹm đi, không ngờ vẫn bị lão tra ra được.
Sở Thiên gượng cười nói: “Thần đem Ba Bác Tát đi cũng có ý này, thần và bộc nhân của thần nhất định sẽ vì cơ đồ tranh bá đại lục vĩ đại của bệ hạ mà tận tâm tận lực!”
Uhm! Câu nói này ta phải ghi nhớ mới được. Đạt Mã Nhĩ đứng bên trộm nghĩ, những câu nói biểu hiện sự trung thành, lại có thể vuốt mông ngựa khiến bệ hạ yên tâm như vậy sao mình lại không nói được nhỉ?
Lô Địch Tam Thế cũng rất hài lòng với câu nói của Sở Thiên, ha hả nói: “Ngươi làm chuyện gì, ta cũng rất yên tâm! Chuyện của Ba Bác Tát không cần gấp, quan trọng nhất là trị khỏi bệnh cho Long Hoàng!”
Thấy Lô Địch Tam Thế không còn gây khó dễ về việc Ba Bác Tát, Sở Thiên cũng yên tâm hơn. Chẳng trách người ta nói làm bạn với vua như chơi vơi hổ! Quen với hoàng đế quả thật quá nguy hiểm.
Nói đến nguy hiểm, Sở Thiên lại nhớ tới An Đạo Nhĩ, liếc nhìn sang hữu tướng đứng hàng thứ ba, Sở Thiên rất nghi ngờ, tuy các dấu vết hiện tượng đều nói rõ, An Đạo Nhĩ là kẻ có khả năng muốn giết mình nhất, còn Đức Khắc cũng đã thể hiện thực lực mạnh mẽ của mình, nhưng những điều này đều là suy đoán của Sở Thiên, trong đó còn một nghi vấn lớn nhất, An Đạo Nhĩ vốn không có lý do gì để giết Sở Thiên, dù gì đến lúc này, hai người còn chưa có bất cứ xung đột về lợi ích nào!
Thôi kệ vậy! Sở Thiên thầm nghĩ, cho dù An Đạo Nhĩ thích sát mình, nhưng sau khi từ tay An Đức Sâm cướp được AK47, thù hận giữa mình và An Đạo Nhĩ cũng đã kết thúc rồi, đợi từ núi A Cổ Lạp trở về, lão tử lại chơi với ngươi!
—————————————————————–
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Sở Thiên đã dẫn một đại đội nhân mã, lén lút rời khỏi thành Bàng Bối.
Lần này người được đặc phái bảo vệ Sở Thiên là một kỵ sĩ phi hành tên là Tạp Đặc, thực lực của Tạp Đặc không thật sự mạnh, đã hơn bốn mươi mà mới chỉ đạt đến mức kỵ sĩ hắc thiết cấp ba, nhưng mà về mặt chỉ huy ma thú lại có một tài năng thiên phú vượt trội hơn người, trung đội Sư Thứu cũng là dưới chỉ huy và huấn luyện của hắn mà trở thành một không quân tinh nhuệ nhất đế quốc.
Đi theo còn có ba vị đạo sư pháp thuật cấp bảy, ngoài việc bảo vệ Sở Thiên, họ còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là cung cấp nguyên liệu cho phi thuyền Tề Bách Lâm.
Lần này Sở Thiên đang ngồi trên chiếc phi thuyền quân dụng hào nhoáng nhưng đã được ngụy trang, dưới quả cầu hình bầu dục dài đến hơn hai trăm mét, phải dùng mười sáu sợi xích sắt chúc xuống để treo một khoang phi thuyền lớn hình giọt nước dài đến trăm mét. Toàn bộ phần lộ ra bên ngoài đặc biệt là mười sáu sợi xích để liên kết phần thân và bóng cầu đều được ấn ma pháp phòng hộ. Phần đầu và đuôi khoang thuyền còn được trang bị thêm hai khẩu ma pháp thủy tinh pháo, còn trung đội Sư Thứu có hơn mười con bay quanh bốn phía phi thuyền do thám tình hình xung quanh, còn lại thì ngồi trong tầng kép ngoài khoang thuyền, nếu phát hiện bóng dáng địch thì sẽ được lập tức thả ra tấn công địch nhân.
Nhìn phi thuyền Tề Bách Lâm và cách thức kết hợp của Sư Thứu, Sở Thiên tròn xoe mắt hết sức kinh ngạc, không quân đại lục Huyễn Thú có kỹ thuật lạc hậu gì chứ, cứ như chính là phi thuyền mẹ mà ở trái đất còn chưa thể phát minh ra được!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!