Ba ngày sau, phi thuyền Tề Bách Lâm của Sở Thiên đã rời khỏi không vực của Khải Tát, tiến vào đầm Trần Nê.
Nội bộ phi thuyền đã được ngụy trang, nguyên kho chứa vật tư dùng để vận chuyển cho hậu cần được dựng trở thành một phòng rộng rãi sang trọng, phòng lớn có thể chứa được mấy chục con chiến mã hiện tại trông rất trống trải, AK47 với cơ thể đồ sộ như vậy mà ở đây lại có vẻ nhỏ bé đi rất nhiều.
Mà lúc này AK47 đang ôm từng vò rượu Phục Tư Đặc cực phẩm, vẻ mặt cười thỏa mãn ngồi sấp xuống hầu Tiểu Bạch uống rượu, trông cũng không khác gì cảnh nhi tử phụng hầu phụ mẫu vậy.
Sở Thiên đối đãi với ma sủng của mình rất tốt, mỗi ngày cho AK47 ăn uống phí tổn cao đến trăm kim tệ, trong mấy ngày đã thấy nó béo tròn ra, khuôn mặt càng trở nên kiều diễm hơn. Nhưng AK47 rất nhanh đã phát hiện một vấn đề: Trong nhà của hầu tước Phất Lạp Địch Nặc, người có địa vị cao nhất không phải là Sở Thiên, cũng không phải Ba Bác Tát mà chính là Tiểu Bạch! Khi nó kinh ngạc phát hiện tất cả tiền lương của bộc nhân đều là do Tiểu Bạch phụ trách, hơn nữa tiền tiêu một ngày của Tiểu Bạch lại còn nhiều hơn của chủ nhân nó. AK47 bèn triệt để trở thành kẻ phục vụ cho Tiểu Bạch rồi.
“Hi hi, lão đại, ngươi uống thử loại rượu này đi!” AK47 nhìn thấy một vò rượu đã bị Tiểu Bạch uống sạch, vội cúi người xuống, rót cho Tiểu Bạch một loại rượu khác, “Đây là rượu chủ nhân cố ý mang lên cho người đấy!” Vóc dáng hai con sủng vật chênh lệch rất lớn, tạo thành sự tương phản cũng như thái độ của chúng vậy.
“Ô ô ~~” Tiểu Bạch lười biếng uống thử một ngụm, sau đó cau mày hất đổ bát rượu, không vui kêu lên “Ô ô!” ý bảo: Lâu vậy rồi, đến sở thích của lão đại còn không rõ, ngươi phục vụ kiểu gì vậy!
Thấy lão đại không thích loại rượu này, AK47 vội thay bằng Phục Tư Đặc bên cạnh, “Lão đại không thích loại này? Vậy uống Phục Tư Đặc đi!” Nói xong liền đổ đầy vào bát cho Tiểu Bạch.
Lần này Tiểu Bạch rất hài lòng, chúc cái đầu còn to hơn cả người nó vào bát rượu, sau vài tiếng ực ực bát rượu đã trống trơn, “Ợ” Tiểu Bạch nấc một cái, cái mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng bừng lên. Tỏ ra rất hài lòng vì sự tiến bộ của AK47, Tiểu Bạch vỗ vỗ vòng cổ của mình, mấy đồng vàng liền rơi ra, sau đó hờ hững đưa cho AK47.
“Hi hi! Đa tạ lão đại!” phí phục vụ thu được rồi, AK47 càng thêm chăm chỉ nhiệt tình, mỹ tửu dòng dòng đổ xuống từ tay nó.
Còn Sở Thiên lúc này đang ở phía trước cửa sổ, vừa ngắm cảnh sắc bên ngoài vừa nói chuyện với Ba Bác Tát.
“Thảo nào bệ hạ chọn cho ta tuyến đường này, ở đây vốn không thể có người tập kích từ dưới đất lên được!” Sở Thiên chỉ vào đầm lầy phía dưới phi thuyền, nói với Ba Bác Tát.
“Đúng vậy, ông chủ!” Ba Bác Tát cũng thay đổi cách xưng hô với Sở Thiên, vì Sở Thiên thích được gọi là ông chủ, điều này khiến hắn tìm lại được chút cảm giác ở địa cầu, “Chu vi của đầm lầy Trần Nê dài ngàn dặm, trên đó chỗ nào cũng có cạm bẫy rình rập, một khi đạp phải, cho dù là cao cấp chức nghiệp giả cũng khó mà thoát thân!’
“Ô? Vậy lần trước sau khi ngươi bị thương làm sao mà kiên trì được đến lúc được cứu vậy?” Sở Thiên có chút hiếu kỳ, Ba Bác Tát trước khi bị thương đi qua đầm Trần Nê chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng sau khi pháp lực bị phong ấn rồi sao có thể thoát khỏi số phận bị sa lầy vào đầm lầy Trần Nê?
“Ông chủ còn nhớ tôi nói qua không, diễn biến của cuộc đấu giữa Địa Ngục Cốt Long và Hoàng Kim Long Vương ấy? Ba Bác Tát nhắc lại.
“Đương nhiên nhớ rồi, à…ta hiểu rồi !” Sở Thiên cũng đã nhớ ra, Ba Bác Tát đã nói, trước khi con Hoàng Kim Long Vương sử dụng phong ấn, đã từng phát ra cấm chú Hỏa hệ — Hủy Thiên Diệt Địa, dưới uy lực của cấm chú, cả vùng đầm rộng lớn bị thiêu nung thành đất khô nứt nẻ, Ba Bác Tát cũng may mắn nhờ ngã trên vùng đất khô cằn đó mới sống sót được.
“Vậy lúc nào chúng ta đi qua vùng đất đó?” Sở Thiên muốn tận mắt chứng kiến uy lực của cấm chú này, ngay đến đầm lầy cũng bị nung khô, nơi đó nhất định vẫn còn!
“Tôi đã hỏi Tạp Đặc, ông ta nói chúng ta sắp sửa qua đó rồi.” Nói đến đây Ba Bác Tát bỗng chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ông chủ, người xem, đã đến rồi!”
Thuận theo hướng tay của Ba Bác Tát, Sở Thiên phóng mắt nhìn theo, trong cái đầm lầy đen đó, xuất hiện một vùng đất kéo dài đến mười mấy dặm, trong môi trường này nhiệt độ rất cao, vùng đất khô hạn ấy hiện ra vô cùng rõ nét.
“Ba Bác Tát, ngươi đi thông báo cho Tạp Đặc hạ cánh xuống đó, ta muốn đi xem xem!”
“Ông chủ, hay là đừng xuống đó nữa, chúng ta đi theo đường này chính là vì sợ gặp tập kích trên lục địa mà.” Ba Bác Tát ngăn cản lại ý nghĩ không hợp với thực tế của Sở Thiên, một khoảng đất bằng phẳng rộng lớn thế cứ như một chiến trường tự nhiên, ai biết trên đó có mai phục hay không?
“Không hề gì, kế hoạch lần này không có mấy người biết đâu…”
“Hú ~~~~” Sở Thiên chưa nói hết đã nghe một tiếng kêu thảm thiết, cùng lúc đó Tạp Đặc cũng xông vào, “Hầu tước đại nhân, cảnh báo! Sư Thứu trinh thám phía trước bị tập kích!”
Sở Thiên đã biết chuyện gì xảy ra: bầu trời bên ngoài tối sầm lại, ở đường chân trời sắc vàng đen bỗng dâng lên tầng tầng mây đỏ, nhìn kỹ thì thấy không dưới ngàn con Hỏa Vĩ Điểu cấp một đang bay tới
Hỏa Vĩ Điểu cũng giống với chim ưng ở trái đất nhưng sức mạnh của chúng lại hơn chim ưng rất nhiều, tuy chỉ là ma thú cấp một, kỹ thuật duy nhất của nó chỉ có cái đuôi phóng ra lửa, nhưng đáng sợ nhất lại là số lượng của chúng! Hơn một nghìn con Hỏa Vĩ Điểu cùng tới, giống như một đám mây đỏ dày đặc lớn che phủ cả bầu trời.
“Đại nhân chắc là lũ Hỏa Vĩ Điểu hoang đang tìm thức ăn!” Tạp Đặc nhìn đàn Hỏa Vĩ Điểu bay tới một cách loạn xạ không có trật tự, mới yên tâm nói với Sở Thiên.
“Chim hoang ư? Được rồi, Tạp Đặc, ngươi đi chỉ huy chiến đấu cho Sư Thứu, ngoài ra gọi thêm hai ma pháp đạo sư đang nhàn rỗi chi viện!” Nếu đã là Hỏa Vĩ Điểu hoang thì Sở Thiên không cần phải để ý nữa. Số lượng hơn nghìn con rất nhiều, nhưng Sở Thiên lại có hơn trăm con Sư Thứu, một Sư Thứu cấp bốn đối phó với mười con Hỏa Vĩ Điểu cấp một thì rất là nhẹ nhàng đơn giản, cho nên Sở Thiên nắm chắc phần thắng!
Tạp Đặc sau khi nhận lệnh, lập tức rút ra đá truyền tin pháp thuật, bắt đầu chỉ huy chiến đấu, đương nhiên viên đá truyền tin đắt đỏ này không phải của hắn, mà là đá được bố trí theo tiêu chuẩn trên phi thuyền Kỳ Bách Lâm.
“Chính giữa phi thuyền ngắm bắn bầy Hỏa Vĩ Điểu! Ma pháp pháo chuẩn bị, bắt đầu công kích!” Tạp Đặc nói lớn qua viên đá truyền tin.
Tạp Đặc vừa dứt lời, trên phi thuyền bỗng nhiên rung động nhẹ, sau đó ma pháp pháo trên phi thuyền bắt đầu khai pháo. Ầm ~~~ Trong tiếng nổ lớn, một cột sáng tròn hung hãn lao về phía địch. Chớp mắt trong đám mây đỏ đã xuất hiện mổt lỗ hổng lớn!
“Cánh trái phi thuyền, tất cả Sư Thứu lập tức xuất phát, Sư Thứu ở cánh phải chuẩn bị chiến đấu!” Nhìn thấy ma pháp pháo đã làm rối loạn địch, Tạp Đặc xuất phát chủ lực không quân, chuẩn bị bắt đầu tác chiến trên không!
Cửa chính khoang trái toàn bộ mở ra, từng con Sư Thứu cao hơn đầu người ngay ngắn lao ra, sau đó bày thế trận hình chữ nhất trước mặt đám Hỏa Vĩ Điểu.
“Tấn công!” Tạp Đặc hét lớn một tiếng, lính truyền tin trên khoang thuyền lập tức ra hiệu, truyền lệnh của Tạp Đặc cho Sư Thứu
Đám Sư Thứu xếp thành hàng, rồi lao đi như một trường đao dài đen rậm dày đặc, vừa chạm phải, đám mây đỏ đã bị trường đao chặt đứt. Sau đó trường đao phân làm hai, bắt đầu một trận chém giết đối thủ.
“Chậc chậc! Thật là đã mắt!” Nhìn đám Hỏa Vĩ Điểu không ngừng rơi xuống ngoài cửa sổ, Sở Thiên tặc lưỡi than, cuộc không chiến quy mô lớn lúc chiến tranh thế giới thứ hai ở trái đất chắc cũng chỉ thế này mà thôi. Nhưng cách truyền lệnh thì lại lạc hậu quá, vẫn cần lính truyền tin ra hiệu, nghĩ đến đây Sở Thiên bỗng nhớ ra cuộc chiến tranh lập thể hóa của một nước nào đo trên trái đất — Mỗi binh sĩ đều được trang bị thiết bị truyền tin, hạ mệnh lệnh đến từng góc nhỏ của chiến trường! Đợi mình có tiền, nhất định cũng xây dựng một quân đoàn ma thú như thế!
Chính lúc Sở Thiên đang chìm đắm trong giấc mộng tương lai thì chiến cuộc đã có sự thay đổi, đám Sư Thứu gấp rút giành phần thắng bỗng trận hình đột nhiên rối loạn, hàng loạt các bóng đỏ phá nát tuyến phòng ngự, phóng thẳng tới phi thuyền!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!