Những ngày sau đó, đám người Trượng Đại Bàn vẫn để ý tới căn nhà cỏ của Bạch Tiểu Thuần. Từ khi hắn đột phá tới Ngưng Khí tầng thứ hai, sau khi ra ngoài, lẩm bà lẩm bẩm một hồi xong là quay lại phòng ở tiếp tục tu hành.
Trong phòng, Bạch Tiểu Thuần lau mồ hôi trán. Thân thể hắn đang để trần, cố chịu đựng đau nhức, nghiến răng nghiến lợi làm theo những động tác của bức họa thứ ba.
Khí mạch trong cơ thể hắn không còn là một dòng suối mà đã trở thành một con sông nhỏ vận chuyển trong cơ thể hắn. Sau mỗi lần hoàn thành một vòng, thân thể hắn lại truyền ra những âm thanh ken két. Lúc trước hắn khá béo, giờ đã gầy đi nhiều, thậm chí còn gầy hơn lúc mới gia nhập Hỏa Táo Phòng.
Nhưng sức lực của hắn thì tăng lên nhiều. Theo quá trình tu hành, da thịt toàn thân hắn dần biến đổi, thậm chí nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy từng nhịp đập con tim hắn vang lên trong ốc xá.
Ngày càng có nhiều linh áp ngưng tụ trong cơ thể hắn. Cảm giác cơ thể lúc nào cũng tràn ngập lực lượng khiến Bạch Tiểu Thuần càng quyết tâm tu hành. Mấy ngày qua đi, thân thể hắn đau nhức như có kim châm khiến hắn không thể kiên trì thêm được nữa.
Hắn thở hổn hển, trong mắt vằn lên từng tia tơ máu. Tự hắn cảm thấy thân thể mình không thể kiên trì thêm được nữa. Mặc dù lúc tu hành, hắn không ngừng hấp thu ling lực trong trời dất nhưng không đủ bù lại lượng đã tiêu hao, mà đồ ăn của Hảo Táo Phòng không phải lúc nào cũng sẵn có.
Người bình thường tu hành Tử Khí Ngự Đỉnh Công vài ngày một lần, dù chịu khó thì cũng chỉ tối đa là một ngày một lần mà thôi. Bạch Tiểu Thuần thì chẳng quản ngày đêm, lúc nào cũng chỉ biết tới tu hành khiến cho đám người Trương Đại Bàn phát hoảng. Đám đệ tử nội môn mà biết hẳn đều khiếp vía.
Mặc dù tu luyện như thế nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy không được an toàn. Tính hắn vốn cầu toàn như thế, vì vậy hắn lấy hạt Linh Mễ vẫn cất dấu ra, cầm trong tay. Sau một hồi quan sát, thấy linh khí tràn ra, hắn không chần chừ nữa mà nuốt nó vào miệng.
Vừa vào trong cơ thể, hạt Linh Mễ này liền hóa thành linh khí nồng đậm hơn những hạt Linh Mễ bình thường rất nhiều. Trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần phát ra tiếng nổ vang. Hắn vội vàng tranh thủ thời gian tu hành, lấy ra bức họa đồ thứ ba rồi tiến hành hô hấp theo.
Cứ như vậy, một đêm khuya nửa tháng sau, thân thể Bạch Tiểu Thuần đang ngồi yên chợt chấn động mạnh. Hắn mở mắt, phát hiện tu vi của mình đã đột phá Ngưng Khí tầng thứ hai tiến vào Ngưng Khí tầng thứ ba.
Biến hóa này làm hắn đại hỉ, vẻ mặt phấn chấn cười ha hả. Hắn nhìn thân thể mình, thấy khí mạch trong cơ thể đã hoàn toàn lột xác trở thành một dòng sông nhỏ.
Dòng sông này lưu chuyển rất nhanh trong cơ thể, nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Thậm chí, chỉ cần hắn nghĩ ở trong đầu thôi thì dòng sông linh khí này sẽ chạy tới bất cứ vị trí nào trong cơ thể hắn.
“Ngưng Khí tầng thứ ba! Hạt Linh Mễ đã qua một lần luyện Linh quả nhiên bất phàm!”
Bạch Tiểu Thuần đứng lên, liếm liếm bờ môi, trộm nghĩ giá có thêm mấy hạt Linh Mễ như thế nữa thì tốt quá. Nhưng hắn cũng cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể đã bành trướng. Theo giới thiệu trong cuốn sách thì thân thể cần thời gian để thích ứng, không thể tiếp tục tu hành ngay được.
Bấy giờ Bạch Tiểu Thuần mới dằn lòng, bỏ đi ý nghĩ tu hành tiếp. Hắn đi tới đi lui trong phòng, bộ dáng thỏa mãn. Được một lúc thì hắn dừng bước, hướng mắt nhìn ngoại môn qua khung cửa sổ. Trời đã khuya, dưới ánh trăng lờ mờ, hắn có thể nhìn thấy cây đại thụ bên đường nhỏ ngoài Hỏa Táo Phòng.
“Không được! Một kiếm ấy của Hứa Bảo Tài dường như không tầm thường. Theo ta tính toán thì đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba cũng chưa chắc đã an toàn!”
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày trầm tư. Hắn nhìn thanh kiếm gỗ đủ màu, rồi lại nhìn cái nồi nấu đặt trong góc phòng.
“Nếu có thể luyện Linh hai lần sẽ chắc ăn hơn.” Nghĩ vậy, hắn quyết định ra khỏi phòng, tới Hỏa Táo Phòng lấy một ít linh mộc. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, đêm hôm ấy, Bạch Tiểu Thuần đứng cạnh miệng nồi thần bí. Hắn đốt lửa, sau khi thấy một đường đạo văn sáng lên thì vội ném thanh kiếm gỗ vào nồi.
Chờ một lúc lâu sau vẫn không thấy có phản ứng gì, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hết nhìn hoa văn trên cái nồi lại nhìn mấy khúc gỗ đã cháy thành tro dưới đáy nồi. Sau một lúc trầm ngâm, hắn lại đi tìm linh mộc, đốt lửa lên nhưng qua mấy lần liên tục đều không thấy thanh kiếm gỗ có biến hóa gì.
“Những ngọn lửa này đều giống nhau, chẳng lẽ do nhiệt độ không đủ? Lẽ nào cần phải có ngọn lửa hai màu?” Nghĩ tới đó, Bạch Tiểu Thuần lại rời khỏi phòng. Lúc trở về, hắn cầm trong tay một mảnh gỗ màu tím. Loại gỗ này trong Hỏa Táo Phòng còn thừa không nhiều, hắn chỉ tìm được một mảnh này thôi.
Đặt mảnh gỗ xuống dưới đáy nồi, châm lửa, hỏa diễm liền bùng lên tọa thành ngọn lửa có hai màu, nhiệt lượng tỏa ra cũng lớn hơn trước rất nhiều.
Ngọn lửa này vừa xuất hiện, đường quy văn thứ hai trên thân nồi chợt sáng lên, cho tới khi ngọn lửa ảm đạm thì dường như toàn bộ hỏa lực đã bị hút đi. Không bao lâu sau, mảnh gỗ màu tím bị đốt thành tro bụi, đường quy văn thứ hai cũng trở nên sáng chói.
“Được rồi!” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, vội đem thanh kiếm gỗ vất vào trong nồi. Ánh sáng màu bạc sáng lên lóng lánh, thời gian so với lần luyện Linh thứ nhất dài hơn mấy tức.
Màn sáng vừa ảm đạm đã lại sáng lên mãnh liệt. Đột nhiên, ánh sáng màu bạc này biến lớn, phóng thẳng tới người Bạch Tiểu Thuần. Tốc độ ánh sáng quá nhanh làm hắn không kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt hoa lên, một cỗ băng hàn không thể hình dung đã dung nhập vào trong cơ thể mà hắn không thể ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn cỗ băng hàn này đang mạnh mẽ co rút lại.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, cảm giác thấy trong cơ thể như có thứ gì đó đang bị kéo ra dung nhập vào trong miệng nồi.
Cho tới lúc này, ánh sáng màu bạc mới tiêu tán, thanh mộc kiếm càng thêm sắc bén. Thoạt nhìn, nó vẫn là một thanh kiếm rách nát mang màu sắc rực rỡ nhưng đường vân trên thân đã biến đổi. Nếu lau đi nước sơn bên ngoài, có thể thấy rõ những đường vân đang tràn ra tinh mang. Thanh mộc kiếm này đã hoàn toàn biến đổi.
Gần như cùng lúc thanh mộc kiếm xuất heinẹ, trên bầu trời bờ nam Linh Khê Tông bỗng vang lên tiếng sấm nổ ầm ầm làm chấn động vô số tu sĩ trong tông môn. Nhưng tiếng sấm này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Giữa lúc tiếng sấm còn quanh quẩn, đạo hoa văn màu bạc thứ hai đã xuất hiện trên thân kiếm, liên tục chớp động vài cái mới ảm đạm.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thanh kiếm, sắc mặt âm trầm. Hắn lui về sau mấy bước, thân thể loạng choạng như sắp ngã, sau một lúc lâu mới khôi phục lại. Cảm giác vừa trải qua khiến hắn sợ hãi.
“Trong thân thể ta vừa mất đi cái gì…”
Tinh thần chấn động, Bạch Tiểu Thuần bước lui lại phía vách tường, vô tình đụng phải tấm gương. Hắn liếc nhìn qua liền lấy tay dụi mắt, cả người ngây ra như tượng gỗ.
Trong tấm gương, mái tóc hắn bỗng xuất hiện một sợi tóc trắng. Tuy bộ dáng hắn không có thay đổi gì nhưng hắn có cảm giác mình đã già đi thêm một tuổi.
“Tuổi thọ!” Bạch Tiểu Thuần hoảng hốt kêu lên.
“Thì ra vừa rồi, thứ mất đi chính là tuổi thọ của ta… Ta… ta…”
Hắn muốn khóc mà không thành tiếng. Mục đích tu hành của hắn là để trường sinh, thế mà hiện giờ trường sinh chưa thấy, tuổi thọ đã mất. Việc này đả kích quá lớn với hắn.
“Lỗ vốn rồi! Không ngờ hơn nửa đời qua Bạch Tiểu Thuần ta thu xếp ổn thỏa, vậy mà cũng có lúc đi buôn lỗ vốn thế này…”
Ngơ ngác một hồi, Bạch Tiểu Thuần mới nở nụ cười khổ. Khi đã bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn quy văn nơi miệng nồi, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị. Hắn có cảm giác, sau khi thọ nguyên bị rút đi thì giữa hắn và cái nồi hình thành một mối liên hệ nào đó, như là… hắn có thể khống chế nó vậy.
Trong lòng hắn khẽ động, nâng tay phải lên chỉ về phía cái nồi.
Quy văn trên cái nồi lập tức lóe sáng, trong nháy mắt thu nhỏ lại rồi bay thẳng tới chỗ hắn, sau đó biến mất trong đầu ngón tay hắn. Bạch Tiểu Thuần sững người, lảo đảo bước về sau mấy bước. Hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình, lại ngước nhìn lò lửa đang trống trơn trước mặt.
“Chuyện này… chuyện này…”
Hắn lại nâng tay phải chỉ xuống mặt đất. Phịch một tiếng vang lên, cái lò đột nhiên xuất hiện.
Sau nhiều lần thử đi thử lại, Bạch Tiểu Thuần vừa vui mừng vừa phiền muộn, cuối cùng là thở dài.
“Dù ta đã có thể thu nó vào trong cơ thể, nhưng cái giá phải trả là một năm thọ nguyên vẫn là quá lớn a!”
Giờ ngọ hôm sau, Bạch Tiểu Thuần còn đang cân nhắc làm sao để lấy lại thọ nguyên thì chợt ngẩng đầu. Hắn cảm nhận được bên ngoài Hỏa Táo Phòng đang có bảy, tám thân ảnh bay tới rất nhanh.
Lúc còn tu vi Ngưng Khí tầng thứ nhất, Bạch Tiểu Thuần không thể phát hiện ra sớm thế, nhưng hiện giờ hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba, hắn cảm nhận rõ người đứng đầu bảy tám người đang bay tới chính là Hứa Bảo Tài.
Cùng lúc ấy, âm thanh phẫn nộ, tức giận của Hứa Bảo Tài vang lên.
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi cậy có đám sư huynh thì Hứa Bảo Tài ta cũng có. Hôm nay, ân oán giữa ta và ngươi sẽ phải kết thúc.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!