Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 22: Sư tỷ yên tâm



Cầu các bạn độc giả đọc truyện và những fan trung thành của Nhĩ Căn qua diễn đàn, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình!!!!!!!

Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc

Link bình chọn: http:///forum/threads/13198/

Nào, fan Nhĩ Căn lên tiếng đi nào!!!!!

***

“Các ngươi xem bia đá thứ hai, tiểu Ô quy (rùa đen) lại hiện ra kìa!”

“Lại xếp thứ nhất rồi! Tên tiểu Ô quy này là ai? Hắn đã đứng nhất trên hai bia rồi đấy…”

“Chu sư tỷkhông còn đứng thứ nhất trên tám bia nữa, giờ chỉ còn bảy bia đá thôi!”

Đám đệ tử ngoại môn xôn xao bàn luận, tiếng kinh hỉ vang lên không ngớt. Trong số ấy có một thiếu nữ đang nhiệt tình hoan hô.

“Tiểu Ô quy cố gắng lên!”

Thiếu nữ này chính là Hầu tiểu muội. Lúc trước, nàng bị Bạch Tiểu Thuần dụ dỗ, cuối cùng đã chuyển sang sùng bái nhân vật bí ẩn này. Hiện giờ thấy biểu tượng Ô quy lại hiện lên trên cột đá thứ hai, nàng càng sùng bái nhân vật này hơn. Trong lòng nàng, vị trí của người này đã vượt qua cả sư tỷ Chu Tâm Kỳ.

Tiếng bàn luận vang lên, người nọ nối người kia như những con sóng, chẳng mấy chốc tất cả mọi người có mặt đều biết sự việc. Danh tiếng của nhân vật bí ẩn được nâng cao. Mọi người đều cho rằng, người này có đủ tư cách khiêu chiến Chu Tâm Kỳ.

Có nhiều người còn mong chờ, một thời điểm không xa tên tiểu Ô quy kia sẽ đứng đầu cả mười bia đá, vượt qua thành tích của Chu Tâm Kỳ.

Bạch Tiểu Thuần đứng lẫn trong đám người, cảm giác phiền muộn chưa hết nhưng vẫn thấy ít nhiều đắc ý. Hắn chỉ tiếc không thể cho người khác biết thân phận thực của mình.

“Hừ! Một ngày nào đó, tại một nơi có cả vạn người chiêm ngưỡng, ta sẽ nói cho tất cả mọi người biết ta chính là Quy gia kia!” Hắn thầm nhủ trong lòng như thế.

Sau đó, dường như còn chưa đủ vừa lòng. Hắn hùa theo mọi người, âm thanh vang lên lanh lảnh.

“Trời ạ, ta bắt đầu sùng bái hắn rồi!”

“Thần tượng của ta, Quy gia vô địch!”

Giọng hắn vang lên khiến đám đệ tử đứng quanh càng trở nên náo nhiệt. Bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh. Một bóng người nhảy ra, đứng trên một căn nhà gỗ.

“Tên tiểu Ô quy chết tiệt! Ta mà biết người là ai thì nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã cướp đoạt danh tiếng của Chu sư muội!” Người cất tiếng là một thanh niên vẻ mặt âm lãnh, giọng nói lạnh lùng vang xa.

“Đúng vậy! Tên tiểu Ô quy chắc đang lẩn trốn trong đám người, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi.”

Một âm thanh khác vang lên, sau đó xuất hiện thêm một thanh niên bay lên trên căn nhà gỗ, ánh mắt lạnh lùng quan sát xung quanh. Người này đưa mắt nhìn mọi người, trong đó có cả Bạch Tiểu Thuần. Tuy không biết chính xác Bạch Tiểu Thuần là tên Ô quy kia nhưng Bạch Tiểu Thuần có thể cảm nhận được tia nhìn bất thiện từ mắt đối phương.

Ngay sau đó, có nhiều thân ánh như vậy không ngừng xuất hiện. Người nào cũng tản mát tu vi cường hãn. Người mạnh nhất có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy.

Những người này đều hâm mộ Chu Tâm Kỳ. Bọn họ xuất hiện khiến những tiếng nghị luận từ từ lắng dịu. Chỉ là trong lòng mọi người có chút không thoải mái, ánh mắt nhìn mấy người này với vẻ chán ghét.

Dù mọi người cũng ủng hộ Chu Tâm Kỳ, nhưng dù sao Chu Tâm Kỳ cũng chỉ là một người mà thôi. Huống hồ mọi người đều rõ, tiểu Ô quy này dựa vào thực lực và bản lãnh để vượt qua Chu Tâm Kỳ nên đa phần đều rất bội phục hắn.

Bạch Tiểu Thuần thấy bọn họ lườm nguýt, giọng điệu dữ dằn thì chột dạ. Đưa mắt nhìn xung quanh, hắn dám cá đối phương không dám đắc tội cùng lúc với nhiều người, vì thế liền ngẩng đầu, trừng mắt nhìn lại, bộ dạng như muốn liều mạng.

Bầu không khí giằng cô kéo dài một lúc, chợt có một đạo hào quang màu hồng từ xa bay tới. Trong màn sáng ấy chính là thân hình mềm mại tuyệt diễm của Chu Tâm Kỳ.

“Là Chu sư tỷ!”

“Chu sư tỷ đến rồi.”

Không khí căng thẳng tan biến. Những đệ tử ngoại môn kia chuyển sang nhìn thiếu nữ mới tới, nét mặt tươi cười.

Bảy tám người hâm mộ vừa đứng ra cũng thu liễm tu vi, thay bằng vẻ tiêu sái phong lưu, hướng về Chu Tâm Kỳ mà ôm quyền.

Lần này nàng tới đây, phần vì nghe nói tòa bia đá thứ hai có sự thay đổi, ngoài ra còn có chuyện khác nữa. Nàng liếc mắt thấy nguyên nhân sự việc mọi người đang giằng co, lại nhìn về đám người vừa mới hâm mộ mình, ánh mắt không hài lòng.

“Việc của Chu Tâm Kỳ ta còn chưa tới phiên mọi người quản hộ. Hơn nữa, Hương Vân Sơn ta có thể xuất hiện một đệ tử ưu tú là một chuyện tốt, là điều may mắn cho tông môn ta. Các ngươi còn biểu hiện như thế nữa thì đừng có trách ta.”

Chu Tâm Kỳ cất giọng lạnh lẽo, âm thanh như kiếm sắc vang lên khiến mấy người hâm mộ nàng biến sắc, trong lòng hậm hực mà không dám mở lời.

“Vị sư đệ vượt qua ta trên hai tấm bia đá chắc cũng có mặt ở đây, nhưng ngươi đã không muốn xuất hiện thì tùy ngươi thôi.” Chu Tâm Kỳ ngẩng nhìn tấm bia đá thứ hai, trên đó có ấn ký tiểu Ô quy xếp trên tên mình, trong lòng hơi không cam chịu nhưng vẫn giữ được sự ngạo nghễ, nhàn nhạt lên tiếng.

Đám đệ tử ngoại môn nghe nàng nói vậy thì lại hoan hô rầm rộ. Mọi người đều cảm thấy đây mới chính là Chu Tâm kỳ mà họ vẫn hằng hâm mộ.

Bạch Tiểu Thuần đứng đó, thầm nghĩ đối phương quả không hổ danh là đệ tử thiên tài. Lời nói ra quả nhiên khác người. Hắn chăm chú nhìn, thấy đối phương không đánh mất ngạo khí thì cảm khái, nhưng điều khiến hắn bận tâm không phải chuyện đó, mà chính là ánh mắt mang theo sát khí của đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia.

“Hôm nay ta tới đây còn có một chuyện, hy vọng chư vị đồng môn có thể tương trợ.” Chu Tâm Kỳ bình tĩnh nhìn mọi người, rồi lên tiếng.

Vừa dứt lời, mọi người có mặt đều hào hứng, cả đám đều yên lặng lắng nghe.

“Mấy ngày nay trên Hương Vân Sơn không được an tĩnh. Gia sư Lý Thanh Hậu ra ngoài chưa về, còn Linh Vĩ Kê lại bị mất đi một lượng lớn. Có lẽ người không quan tâm tới chuyện này, nhưng ta là đệ tử của ngươi, nhất định phải lưu tâm. Hy vọng các vị đồng môn cùng cố gắng, giúp ta bắt được tên đạo tặc trộm gà này. Người nào bắt được, ta nguyện tặng lại một miếng Bảo khí ngọc bội!”

Chu Tâm Kỳ nói xong, rút từ trong người ra một miếng ngọc bội màu xanh. Miếng ngọc tỏa ra ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn rất không tầm thường.

“Vật này còn đủ lực phòng hộ, là ta tình cờ mà có được lúc trước.”

Đám đệ tử ngoại môn nghe xong thì đều nhìn về miếng ngọc, vẻ mặt hứng thú, nhao nhao lên tiếng hưởng ứng.

“Chu sư tỷ yên tâm, ta sẽ khiến tên đạo tặc không có chỗ mà ẩn nấp!”

“Gà của chưởng tòa mà cũng dám ăn trộm sao? Tên này thật to gan lớn mật. Việc này chúng ta nhất định sẽ lưu ý!”

Tiếng hô đảm bảo vang lên không ngớt. Ánh mắt mọi người như có lửa, giọng nói sôi sục nhiệt huyết.

Bạch Tiểu Thuần đứng trong đám người không khỏi tròn mắt. Vẻ mặt mọi người xung quanh khiến hắn lạnh cả sống lưng.

Hắn thực sự không cam lòng.

Tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công khiến hắn luôn cảm thấy đói khát, chỉ nghĩ tới hắn đã thấy khó chịu, mồ hôi trán lấm tấm. Hắn suy nghĩ một hồi, chợt hai mắt sáng ngời, vỗ ngực đánh bộp một cái, sau đó cất giọng oang oang.

“Chu sư tỷ! Bạch Tiểu Thuần ta dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng nhất định hoàn thành việc sư tỷ giao phó, bắt lấy kẻ trộm gà kia!” Nói xong, hắn chạy vội lên đứng đầu hàng người.

Ngay lập tức, hành động của hắn thu hút ánh mắt của mọi người. Chu Tâm Kỳ cũng quay ra nhìn hắn. Thấy đồng môn ủng hộ mình như vậy, nàng không khỏi mỉm cười, khẽ gật đầu. Đang định rời đi thì âm thanh lúc trước lại vang lên.

“Chu sư tỷ, ta có một đề nghị. Sao chúng ta không lập nên một tiểu đội bắt trộm, đồng tâm hiệp lực nhất định có thể bắt được tên đạo tặc kia, giữ gìn Linh Vĩ Kê cho chưởng tòa.” Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc, ra bộ vì nhiệm vụ này mà hắn không tiếc trả giá lớn.

Chu Tâm Kỳ khẽ giật mình. Mọi người nghe xong cũng gật gù, cho rằng ý tưởng này không tệ.

“Cũng tốt, nhưng việc quan trọng nhất đối với chúng ta vẫn là tu hành. Việc này nên để mọi người tự nguyện thì hơn.” Chu Tâm Kỳ gật đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần. Nàng cảm thấy vị sư đệ này tuy không quen mắt nhưng bộ dáng nhu thuận, lại có vẻ thành kính với mình làm nàng có ấn tượng rất tốt. Nàng nhìn hắn mỉm cười.

“Vị sư đệ này đã nhiệt tình như vậy, hay là ngươi làm đội trưởng của tiểu đội này đi. Ta có mười dải lụa ở đây, ta sẽ đưa cho các ngươi làm dấu hiệu.” Nói xong, nàng lấy từ trong túi trữ vật ra mười dải lụa màu xanh da trời, nhẹ vung tay. Mười dải lụa này bay về phía Bạch Tiểu Thuần, rơi vào trong tay hắn.

“Sư tỷ yên tâm! Mọi chuyện đã có ta lo liệu.” Cầm mấy dải lụa trong tay, Bạch Tiểu Thuần ưỡn ngực, làm bộ như mình có thể vì chưởng tòa mà không tiếc đầu rơi máu chảy.

Chu Tâm Kỳ nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ tông môn có một vị sư đệ tận trách như thế thật là đáng quý, sau đó nàng mới yên tâm rời đi.

Thấy Chu Tâm Kỳ nhìn Bạch Tiểu Thuần như vậy, đám người hâm mộ nàng không cam lòng, ân hận vì sao chính mình lại không nịnh nọt, lấy lòng nàng như thế.

Chu Tâm Kỳ rời đi rồi, những đệ tử làm công việc chăn nuôi Linh Vĩ Kê đứng ra cảm tạ mọi người, nhất là với Bạch Tiểu Thuần. Hắn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, lên án mạnh mẽ tên ác tặc khiến đám đệ tử không khỏi cảm động. Cuối cùng, hắn chỉ ra mấy cái, lựa chọn mấy đệ tử có tu vi không cao cùng hắn hợp thành tiểu đội bắt trộm.

Một lát sau, trên đường trở về, Bạch Tiểu Thuần vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thờ dài một hơi.

“Tình huống vừa rồi thật quá nguy hiểm, thiếu chút nữa là ta mất nguồn thức ăn rồi. Cũng may là Bạch Tiểu Thuần ta thông minh, lanh lợi. Hừ hừ…”

Nghĩ tới đó, hắn lại đắc ý, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát. Về tới sân nhỏ, hắn thấy những cây Linh Đông Trúc đã cao hơn nhiều. Ngọn cây cao tới gần một trượng, thân cây to cỡ bắp chân khiến hắn kinh ngạc.

Đêm hôm ấy, mây đen giăng kín. Bạch Tiểu Thuần đang ngồi chợt mở mắt, liếm liếm bờ môi.

“Bầu trời âm u thật! Ta lại thấy đói bụng rồi…”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.