Gần hết tháng 05 này rồi, độc giả chưa vote cho bọn mình thì hãy qua event trên diễn đàn của bachngocsach, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình nhé!!!!!!!
Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc
Link bình chọn: http:///forum/threads/13198/
Mỗi cá nhân các bạn được chọn lấy ba người trong số mười người được nêu tên. Đừng tiếc chút ít thời gian đăng ký tài khoản và bình chọn ủng hộ cho ba người bọn mình mọi người nhé!!!!!
***
Một ngày sau, cũng là lúc khối linh thạch thứ nhất ở trong thuyền tiêu hao hết, Phùng Viêm thu hồi Phong Hành Phàm. Ba người cùng đáp xuống một ngọn núi. Giờ phút này là hoàng hôn, có thể nhìn thấy ráng chiều đang rơi xuống ở phía chân trời xa, mặt đất dần dần đen kịt.
Ở dưới núi là một mảnh rừng rậm, thỉnh thoảng có tiếng chim thú truyền ra, bốn phía có rất nhiều hơi ẩm.
“Đi qua cánh rừng rậm này thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi. Các ngươi cảm thấy thế nào.” Phùng Viêm nhàn nhạt mở miệng, nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ và Bạch Tiểu Thuần.
“Trời tối rồi, trong cánh rừng này nói không chừng còn có chút hung thú, hay là chúng ta dùng Phong Hành Phàm bay qua đi.” Bạch Tiểu Thuần đề nghị.
“Cần nghỉ ngơi thì chính là nghỉ ngơi, một mảnh rừng rậm mà thôi”. Đỗ Lăng Phỉ hừ lạnh một tiếng. Nàng không ưa nhìn cái bộ dạng sợ chết này của Bạch Tiểu Thuần, thân thể nhoáng lên một cái, đi lên đầu tiên.
Sâu trong mắt Phùng Viêm cũng có khinh miệt lóe lên, nhưng biểu hiện lại là hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cười cười, cũng chạy vội xuống dưới núi.
Bạch Tiểu Thuần cau mày. Thấy hai người như thế, hắn đành thở dài, càng cảnh giác đi theo hai người bước xuống núi, nhảy vào trong rừng rậm.
Ở trong rừng càng thêm ẩm ướt, thậm chí đôi lúc còn có thể nhìn thấy vài đầm lầy, thỉnh thoảng có các loại chim thú qua lại. Nhưng ba người đều là tu sĩ Ngưng Khí, thân thể linh hoạt, tốc độ cũng không chậm, liên tục xuyên qua, dần dần hướng về chỗ sâu bên trong đi về phía trước.
Thời gian trôi qua, sắc trời chậm rãi tối dần. Lúc trăng sáng treo cao thì ba người đã đi được non nửa, trên đường đi cũng không gặp phải hung thú gì, rất thuận lợi. Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần đi ở sau cùng, dường như chỉ hơi có chút động tĩnh là đã nhảy dựng lên, trong lòng càng thêm xem thường.
“Coi chừng!” Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên mở miệng, bước chân dừng lại, thần sắc lộ ra bất an.
Đỗ Lăng Phỉ cười lạnh, đang muốn mỉa mai.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên ở bốn phía có từng trận gió lớn quét tới, trong tiếng gió còn mang theo cả mùi tanh. Đỗ Lăng Phỉ biến sắc, ngẩng đầu lên thì lập tức ở giữa rừng rậm xa xa, xuất hiện vô số ánh mắt.
Những con mắt kia đều có màu đỏ thẫm, gần như ngay khi ba người vừa thấy những con mắt này, thì nháy mắt đã có từng trận âm thanh vỗ cánh truyền ra. Từng con dơi to bằng lòng bàn tay, nhưng lại có hai đầu, bay ra thành đàn.
“Song Thủ Bức, trên nanh vuốt của bọn chúng có kịch độc, dung huyết phong hậu!”
“Tách ra mau. Tập trung ở đỉnh núi phía bên kia rừng rậm.” Phùng Viêm biến sắc, lập tức kinh hô, thân hình nhoáng một cái đã thay đổi phương hướng, tốc độ thoáng một cái cũng bộc phát.
Hai mắt Đỗ Lăng Phỉ cũng co rút lại, phất tay lên. Lập tức ở trước người xuất hiện một lá bùa, chậm rãi bùng cháy, tràn ra ánh sáng màu xanh lam, hóa thành một màn sáng bao phủ toàn thân. Tốc độ của nàng cũng tăng lên, vội vã thay đổi phương hướng tách ra. Lúc quay đầu lại, nàng sửng sốt một chút, phát hiện ra Bạch Tiểu Thuần vốn dĩ nên ở cuối cùng, thì giờ phút này đã không còn bóng dáng.
Bạch Tiểu Thuần, từ lúc tiếng gió vừa xuất hiện, đã sớm lui về phía sau. Tính cách của hắn ưa thích ổn thỏa, lại càng đặt cẩn thận lên đầu, cho nên đối với nguy hiểm, hắn có được sự nhạy cảm vượt quá người bình thường.
Giờ phút này, những con dơi tiến đến kia, ông một tiếng, lại chia làm ba cỗ, phân biệt đuổi theo ba người.
Ở trong rừng, khóe miệng Phùng Viêm lộ ra cười lạnh, nhanh chóng đem một đoạn hương ở trong tay cất đi. Sở dĩ những con dơi này xuất hiện chính là do cây hương này gây ra. Mà ngay cả việc lựa chọn dừng lại ở chỗ này, đi xuyên qua rừng rậm, cũng chính bởi vì trong một lần gã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã phát giác ra được, ở trong cái mảnh rừng này có loại dơi hai đầu này.
“Bất cứ một con nào, đều có tu vi không kém gì Ngưng Khí tầng ba. Bạch Tiểu Thuần, ngươi không nên oán ta. Là có người muốn ngươi phải chết.” Phùng Viêm cười nhạt một tiếng, vỗ túi trữ vật, lấy ra một mảnh gỗ màu đen thổi một chút. Mảnh gỗ này bùng cháy, tỏa ra khói đen. Lập tức những con dơi đang đuổi theo gã ở phía sau kia, nguyên một đám phát ra những tiếng rít bén nhọn, dường như có chút chán ghét cái loại khói này, lập tức tản ra.
Phùng Viêm cười cười, rất nhẹ nhàng đi về phía trước, dần dần biến mất.
Trong rừng, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần rất nhanh. Ở phía sau, những con dơi kia đang gào thét đuổi theo. Nhưng mặc cho những con dơi này tăng tốc như thế nào, thì thủy chung cũng không đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần. Cũng không lâu lắm, đã bị Bạch Tiểu Thuần triệt để kéo dài khoảng cách, thỉnh thoảng có ánh kiếm lóe lên, lật tức liền có một con dơi phát ra âm thanh bén nhọn rồi rơi xuống.
Bạch Tiểu Thuần tiếp tục chạy chậm một đoạn, sau một nén nhang thì dừng lại, đưa mắt nhìn sau lưng, lông mày nhăn lại.
“Những con dơi này kỳ quặc a.” Bạch Tiểu Thuần vừa suy tư vừa đi quay lại con đường cũ, nhặt lên một con dơi bị hắn dùng phi kiếm giết chết. Sau khi cẩn thận quan sát, hai mắt bỗng sáng ngời.
“Đây không phải là Song Thủ Bức, đây là Tử Văn Bức. Mặc dù đều có độc, nhưng răng nanh của nó lại là tài liệu chủ yếu để luyện chế nhị giai Linh Dược Nhiên Huyết hương!”
“Ở trong tông môn, loại tài liệu này cần năm mươi điểm cống hiến mới có thể đổi được một phần.” Bạch Tiểu Thuần lập tức kinh hỉ. Đây là nội dung trong Linh thú đệ ngũ thiên, người có thể nhận ra không nhiều lắm.
Lòng hắn động rồi, vội vàng đi sưu tập thi thể con dơi, cũng không lâu lắm đã tìm được hơn mười con. Sau khi đều nhổ ra hết răng nanh, hắn có chút động tâm.
“Hình như mấy con dơi này rất yếu…” Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, bên ngoài thân thể xuất hiện một màn sáng phòng hộ, bắt đầu tìm tòi ở trong rừng. Rất nhanh đã có một đám Tử Văn Bức phát hiện ra hắn, gào thét bay đến.
Tay phải Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết, tốc độ của phi kiếm nháy mắt bạo tăng, lao thẳng tới đám dơi kia. Tốc độ của nó quá nhanh, những con dơi kia còn chưa kịp tới gần, đã rít lên những tiếng kêu thê lương, đều bị xuyên thấu rơi xuống. Mặc dù có mấy con tới được gần, nhưng khi vừa đâm vào màn sáng phòng hộ bên ngoài thân thể của Bạch Tiểu Thuần đã bị bắn lên rất cao.
Bạch Tiểu Thuần tiến lên thu hồi lại toàn bộ, phát hiện là thực sự không có bất kỳ nguy hiểm gì thì càng thêm yên tâm, lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục tìm kiếm.
Cứ như vậy, một hắn ở trong rừng liên tục tìm kiếm, số lượng răng nanh thu được cũng ngày càng nhiều…
Hai canh giờ sau, Phùng Viêm đã đi ra khỏi mảnh rừng rậm này, đi tới ngọn núi đã hẹn trước, khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng khẽ mỉm cười, yên lặng chờ đợi.
Lại qua một canh giờ nữa, Đỗ Lăng Phỉ toàn thân chật vật xông ra. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn thoáng qua mảnh rừng rậm đen kịt, vội vã rời đi. Sau khi tới được đỉnh núi, nhìn thấy được Phùng Viêm, nhưng quét mắt nhìn qua lại không thấy Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch Tiểu Thuần còn chưa tới sao?” Nàng hỏi một câu.
“Bạch sư đệ tự cầu nhiều phúc thôi. Đáng tiếc Song Thủ Bức này ở trong bóng tối vô cùng linh hoạt, chúng ta nếu như lại xông vào, sợ rằng bản thân cũng khó bảo toàn.” Phùng Viêm than nhẹ một tiếng, cười khổ lắc đầu. Vì để cho giống thật một ít, gã dứt khoát không nghỉ ngơi, mà bày ra bộ dạng khẩn trương lo lắng, nhìn vào mảnh rừng rậm không chuyển mắt.
Đỗ Lăng Phỉ trầm mặc. Mặc dù nàng chán ghét Bạch Tiểu Thuần, nhưng còn chưa tới mức hi vọng Bạch Tiểu Thuần chết, dù sao cũng là đồng môn với nhau. Giờ phút này nàng cũng khoanh chân ngồi xuống, đưa mắt nhìn rừng rậm phía xa xa. Hồi lâu sau, than nhẹ một tiếng.
Thời gian trôi qua, rất nhanh trời đã sáng.
Đợi suốt một đêm, Đỗ Lăng Phỉ thủy chung vẫn không thấy Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, đáy lòng ít nhiều đã có một ít dự cảm.
“Đến giờ vẫn còn chưa đi ra, Bạch Tiểu Thuần sợ là… lành ít dữ nhiều rồi.”
“Đều tại ta. Nếu ta không đưa ra chủ ý đi qua cái mảnh rừng rậm này, thì Bạch sư đệ cũng sẽ không… Ai!” Phùng Viêm đứng dậy. Một đêm không nghỉ, ở trong mắt gã đã có tơ máu, thần sắc lộ ra vẻ bi phẫn, nhìn qua rừng rậm.
“Phùng sư huynh không nên tự trách. Chúng ta cũng không có nghĩ rằng nơi đây lại có Song Thủ Bức. Có lẽ Bạch Tiểu Thuần vẫn còn chưa có chết, mà dù nếu thật đã chết rồi, chúng ta thân là đồng môn, thì cũng phải mang thi thể của hắn đem đi!” Đáy lòng Đỗ Lăng Phỉ có chút phức tạp, nàng cũng không biết đó là cái cảm xúc gì. Nhớ tới bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần, mặc dù nàng vẫn thấy chán ghét, nhưng có nhiều hơn đó là không đành lòng, dù sao thì giữa hai người cũng không có cừu hận gì quá sâu.
“Đỗ sư muội nói phải, vô luận thế nào, chúng ta cũng không thể buông tha được.” Phùng Viêm thở sâu, ngưng trọng nhẹ gật đầu, định cùng Đỗ Lăng Phỉ xuống núi tìm kiếm.
Nhưng đúng vào lúc này, bọn hắn lập tức nhìn thấy ở trong rừng, Bạch Tiểu Thuần ngáp một cái, lảo đảo đi ra, thậm chí lúc đi ra còn duỗi lưng một cái.
Đỗ Lăng Phỉ mở to mắt, còn Phùng Viêm ở bên cạnh thì trong mắt lại càng lộ ra vẻ không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhõm dần dần đi tới.
Nhất là bộ dáng của đối phương, cảm giác giống như là ngủ một giấc rất ngon, tinh thần rất phấn chấn, mà hai người bọn họ thì một đêm không nghỉ, ngược lại lại có chút mỏi mệt.
Không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần đi tới trên núi, sau khi nhìn thấy hai người liền vội vàng chạy tới chào hỏi.
“Sớm a. Phùng sư huynh, Đỗ sư tỷ, trong cánh rừng này thật là đáng sợ, cái mạng nhỏ của ta thiếu chút nữa thì hết rồi.” Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn chính xác là nghỉ ngơi vô cùng tốt. Hắn đem tất cả dơi ở trong rừng hầu như giết chết, chẳng những thu hoạch được rất lớn, cuối cùng còn vào bên trong động dơi, sung sướng ngủ một giấc.
Sâu trong mắt Phùng Viêm lóe lên hàn mang, nhưng biểu hiện ra ngoài lại là vui sướng.
“Bạch sư đệ không có chuyện gì là tốt rồi. Chúng ta đã lo lắng suốt một đêm.”
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, nhìn thì như thường, nhưng sâu trong mắt của hắn cũng tương tự lóe lên hàn mang.
Không lâu sau, ba người tiếp tục đi, không có cưỡi thuyền. Sau khi qua việc lần này, Bạch Tiểu Thuần đề nghị ban đêm thì dùng thuyền phi hành, còn ban ngày thì đi bộ. Đỗ Lăng Phỉ không phản đối gì, còn Phùng Viêm hơi suy nghĩ một chút rồi cũng nhẹ gật đầu.
Ba người chậm rãi đi xa, dọc theo Thông Thiên Hà, bay nhanh về phía hạ du.
Thời gian chậm rãi đi qua, rất nhanh đã một tháng.
Một tháng này, là quãng đường dài nhất mà non nửa đời người của Bạch Tiểu Thuần đi qua. Hắn thấy được một tòa rồi lại một tòa núi lớn, thấy được một mảnh rồi lại một mảnh rừng rậm, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, toàn bộ trời đất giống như là man hoang.
Một lần, lúc ba người bọn họ đang chạy đi thì đột nhiên mặt đất run rẩy. Bạch Tiểu Thuần hoảng sợ phát hiện, ở một mảnh sơn mạch phía xa, rõ ràng có một người khổng lồ toàn thân có vô số lông lá, chậm rãi bước từng bước một. Mỗi một lần bước chân của người khổng lồ này rơi xuống, mặt đất đều chấn động.
Người khổng lồ như thế này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi.
Còn có một lần ở trong đêm, bọn hắn đang ở trên thuyền phi hành, đột nhiên ở phía xa sấm chớp nổ vang. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy một con… chim lớn chừng Hương Vân Sơn đang gào thét bay qua, trên người có vô số tia sét chạy qua chạy lại, ở trong đêm thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
Mà làm cho Bạch Tiểu Thuần khắc sâu nhất, là vào một ngày, bọn hắn thấy được Thông Thiên Hà
Ở bên cạnh bờ có một con hung thú bốn chân ngắn nhỏ, nhưng cái đầu lại như một ngọn tiểu sơn, bị một con cá sấu màu vàng lớn chừng vạn trượng từ bên trong Thông Thiên Hà lao ra, một ngụm thôn phệ con hung thú này. Ánh mắt của nó lạnh như băng, còn nhìn thoáng qua ba người Bạch Tiểu Thuần bị một màn này làm cho hoảng sợ ở phía xa xa.
Chỉ một cái nhìn đã khiến cho trong đầu ba người ù ù, khóe miệng tràn ra máu tươi. Đầu đau như muốn nứt mất mấy ngày, mới miễn cưỡng khôi phục.
“Thật là đáng sợ. Bên ngoài thật đáng sợ!” Bạch Tiểu Thuần toàn thân run rẩy, liên tiếp thầm thì rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!