Dị Giới Thú Y

Chương 70: Chức nghiệp



Địch Áo tuyệt đối là một thiên tài, kỹ thuật thú y của Sở Thiên chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bị hắn học hết toàn bộ nội dung lý thuyết! Hơn nữa Địch Áo còn một chỗ tốt mà Sở Thiên không có, đó chính là, hắn là một Tế Tự chân chính, một Tế Tự có pháp lực!

Kỹ thuật thú y của Sở Thiên có một thiếu khuyết trời sinh, sự mau chóng hồi phục của người bệnh sau khi được nó chữa trị không thể so sánh được với thuật Tế Tự chính thống, cho nên Sở Thiên mới hết cưỡng ép rồi lại dỗ ngọt, khiến các pháp sư cao cấp của cả nước và Tế Tự tạo ra bộ dụng cụ thú y đó cho hắn. Tuy sự chênh lệch giữa các đẳng cấp chức nghiệp khác nhau cơ hồ không thể khỏa lấp được, nhưng pháp lực của hơn mấy nghìn cao thủ cao cấp hợp lại, e rằng cũng chẳng thấp hơn ma thú cấp mười, vì vậy mà sau mỗi lần Sở Thiên chữa trị, đều dùng bộ dụng cụ này xử lý vết thương, thông qua pháp lực Quang Minh cực lớn trong đó để mau chóng làm vết thương lành lại!

Địch Áo không có bộ dụng cụ phẫu thuật ghê gớm như của Sở Thiên, hắn chỉ có những dụng cụ mà Sở Thiên dùng, mới chế tạo riêng cho hắn một bộ dụng cụ ma pháp. Nhưng với sự giúp đỡ của cuốn bút ký An Đông Ni và sự hiểu biết của pháp thần Ba Bác Tát, cùng với những gợi mở của cái Sở Thiên gọi là viễn cổ Tế Tự thuật, thiếu niên mười sáu tuổi này đã đạt đến trình độ cao cấp Tế Tự cấp năm rồi! Chức nghiệp cấp năm đã có đủ pháp lực, cho nên những thương thế từ cấp năm trở xuống, vốn không cần đến dụng cụ trợ giúp để tăng khả năng hồi phục! Hơn nữa, điều tốt này cùng với việc thăng cấp vị của mình, về sau sẽ càng ngày càng rõ rệt!

Hiện giờ thứ mà Địch Áo còn thiếu chì còn là vấn đề kinh nghiệm mà thôi, nên Sở Thiên vì muốn tăng kinh nghiệm cho học trò của mình, bèn giao hết cho Địch Áo xử lý những một số bệnh nhỏ mà bình thường gặp phải, sau đó bản thân đứng sang một bên cười ha hả thu tiền thuốc men…

A Mạt Kỳ mang theo Boeing 747 và trăm con Cuồng Lang, đi giúp gia tộc Phan Mạt Tư bắt ma thú, nên chỗ trống trong nhà Sở Thiên đã rộng ra không ít, nhưng hôm nay phủ đệ của công tước Phất Lạp Địch Nặc lại vẫn có vẻ chật chội ít nhiều.

Một hàng người xếp dài dằng dặc từ cổng nhà Sở Thiên trải lên phố, thậm chí làm tắc cả một con phố lớn, nếu như là người bình thường làm tắc nghẽn đường, vậy chắc chắn sẽ bị người đi đường mắng chửi cho chết thì thôi, nhưng hiện giờ lại không có ai dám hé miệng một câu! Vì vị tiên sinh xếp ở cuối cùng vận pháp bào Tế Tự màu sáng tươi, còn những kí hiệu chức nghiệp trên pháp bào lại thể hiện rõ, hắn là một Tế Tự trung cấp!

Còn người xếp đầu tiên trước cổng nhà Sở Thiên là một ma pháp sư. Ba tia thiểm điện màu xanh được thêu bên ngực trái của trường bào đã nói rõ, đây là một Lôi hệ đại pháp sư cấp sáu! Còn về những người bên trong trang viên, đó không phải là những người trên phố có thể nhìn thấy được.

Dân thường trong đế đô đều là những người có kiến thức sâu rộng, mấy trăm đại nhân vật chất đống trước cổng công tước phủ, mà đến người có chức nghiệp cấp sáu ngay cả tư cách vào cửa cũng không có, vậy thì trong nhà của công tước Phất Lạp Địch Nặc nhất định đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, đồng thời chuyện này đã lớn tới mức mà chỉ có những cao thủ cấp bảy trở lên mới có tư cách được tham dự!

Sở Thiên nhìn căn phòng toàn những cao thủ cấp bảy, tám, còn những chức nghiệp giả ma pháp khác nhau càng lúc càng nhiều ở bên ngoài cửa sổ, lòng thầm nói: Nữ thần tỷ tỷ, người chiếu cố người huynh đệ này quá đi mất?

Từ sáng sớm đến giờ, một hàng dài các Tế Tự và ma pháp sư đã tụ tập trước cổng nhà Sở Thiên, nói là muốn chúc mừng Sở Thiên, điều khiến Sở Thiên ù ù cạc cạc. Mãi cho đến khi người phụ trách công hội Tế Tự Khải Tát đến rồi, Sở Thiên mới biết chuyện gì đã xảy ra, thì ra, chức nghiệp của mình lại được thăng cấp vị rồi. Đó là cường giả bậc nhất của đại lục — Thánh Tế Tự!

Sự phân định đẳng cấp chức nghiệp trên đại lục, chủ yếu là do công hội các chức nghiệp phụ trách, đối với những chức nghiệp cấp tám trở xuống, các địa phương có thể tự xử lý, nhưng trao tặng chức nghiệp tuyệt đỉnh, lại phải do tổng công hội quyết định mới được. Mà đó đương nhiên chính là vương quốc ma pháp Ai Nhĩ Sâm trao tặng.

Sở Thiên không tự mình đến Ai Nhĩ Sâm mà có thể hoàn thành việc thăng cấp vị, phần lớn trong chuyện này đều là công lao của Mai Lâm. Sở Thiên trị khỏi cho Long Hoàng cấp mười, đồng thời lại khiến một con Lôi Ưng tăng được cấp vị của mình, chuyện này đã chấn động toàn bộ đại lục Huyễn Thú, và tổng công hội Tế Tự ở vương quốc Ai Nhĩ Sâm xa xôi tự nhiên cũng sẽ nhận được tin tức này, thế là những nguyên lão trong công hội bèn mở cuộc bàn luận lâu dài.

Có nguyên lão cho rằng, nếu như Sở Thiên có thể chữa khỏi cho ma thú cấp mười, vậy lẽ dĩ nhiên hắn có thể trở thành Thánh Tế Tự. Cho nên cần phải thăng cấp vị cho hắn. Nhưng một số nguyên lão lại không đồng ý, họ cho rằng lúc Sở Thiên chữa trị cho Long Hoàng đã dùng viễn cổ Tế Tự thuật, điều này đối với Thánh Tế Tự theo ý nghĩa truyền thống là không giống nhau, cho nên vấn đề thăng cấp vị tốt nhất vẫn là để Sở Thiên đích thân đi một chuyến, sau đó mới đưa ra quyết định.

Đang lúc hai bên đang tranh luận chưa thống nhất ý kiến, Mai Lâm đã hồi phục pháp lực, từ A Cổ Lạp sơn trở về Ai Nhĩ Sâm. Thực lực của Sở Thiên rốt cuộc ra sao, người đương sự như Mai Lâm tất nhiên là có quyền phát ngôn nhất, nên bà được mời đến nguyên lão viện của công hội Tế Tự.

Với những nguyên lão phản đối việc Sở Thiên được thăng cấp vị, Mai Lâm vô cùng khinh bỉ, cuối cùng bà chỉ nói một câu khiến công hội Tế Tự đã đồng ý với ý kiến, tuy là câu nói đó không hợp với thân phận của Mai Lâm, cũng khiến cho công hội Tế Tự mất mặt, không ai biết vì sao như vậy, nhưng Sở Thiên lại có thể đoán ra đôi phần: Gần ba mươi năm trước, công hội pháp thuật có hai vị pháp thần, công hội kỵ sĩ có một Thần Thánh Long kỵ sĩ, mà công hội kiếm sĩ lại có những ba vị Kiếm Thần, nhưng công hội Tế Tự thì sao? Cho nên, nếu bọn họ không muốn bị các chức nghiệp khác xem thường, vậy hãy để Sở Thiên thăng cấp vị đi!

Cuối cùng, các nguyên lão của công hội Tế Tự bị bi kịch quá khứ do Mai Lâm thuật lại làm cho giật thót tim, chức nghiệp Tế Tự đang có nguy cơ bị xuống dốc, khiến các lão dứt lòng hạ lệnh cho công hội trực thuộc Khải Tát: lập tức thăng cấp vị cho Phất Lạp Địch Nặc! Ngữ khí của mệnh lệnh vô cùng gay gắt khẩn trương, thậm chí có thể nói là uy hiếp tuyệt đối, nên người phụ trách công hội Khải Tát không dám chậm trễ chút nào, trong ngày đã truyền tin tức đó đi, sau đó bản thân cũng tức tốc chạy đến báo tin vui này cho Sở Thiên.

Sự xuất hiện của một cường giả tuyệt đỉnh, đặc biệt là sự thăng cấp chức nghiệp tuyệt đỉnh cho các loại ma pháp, đối với các Tể Tự và ma pháp sư mà nói đó là một chuyện rất lớn, cách xưng hô Thánh Tế Tự, tuyệt đối là một mơ ước hoàn mỹ nhất với các Tế Tự trên lục địa! Còn người trở thành Thánh Tế Tự tất nhiên sẽ trở thành thần tượng của các chức nghiệp pháp thuật khác, thậm chí có thể cho là sùng ngưỡng!

Cho nên quang cảnh hôm nay thật rất dễ để lý giải, đế quốc Khải Tát lại sinh ra một đệ nhất Thánh Tế Tự trong vòng ba mươi năm qua trên đại lục, vậy các ma pháp sư và Tế Tự của Khải Tát sao có thể không vui sướng như điên được!? Nghi thức gia phong Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc sao lại có thể bỏ qua?!

Thế nhưng kẻ đến lại quá nhiều, một phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc nho nhỏ đã không thể dung nạp được ngần ấy người, nên những người có thể vào trang viên để chứng kiến nghi lễ, cũng chỉ được hạn chế từ các chức nghiệp giả cấp bảy trở lên mà thôi!

Đám người tụ tập trước cổng nhà Sở Thiên càng lúc càng nhiều, không những những đại nhân vật và Tế Tự của đế đô đều thi nhau chạy đến, thậm chí các cao thủ ngoài đế đô cũng nhộn nhịp kéo về thành Bàng Bối. Cuối cùng, Lô Địch Tam Thế khi nghe được tin này liền điều động cấm vệ quân đế đô, phong tỏa con đường lớn trước nhà của Sở Thiên!

Trải qua một chuỗi nghi lễ phức tạp. Sở Thiên cuối cùng đã thay lên mình pháp bào đại biểu cho Thánh Tế Tự, trên ngực trái của pháp bào, ba vầng mặt trời ánh vàng rực rỡ đã biểu thị, Sở Thiên đã chính thức trở thành người có chức nghiệp cao nhất trên của đại lục!

“Ha ha, chúc mừng lão đệ nhé!” Đạt Mã Nhĩ nét mắt hồng hào, cơ hồ như chính hắn được thăng cấp vị vậy.

“Ha ha, Đạt Mã Nhĩ đại nhân, chúng ta bây giờ nên gọi công tước Phất Lạp Địch Nặc là điện hạ rồi.” Người nói chính là thuộc hạ Bồi Căn của Sở Thiên, lâu nay, Bồi Căn luôn thay thể Sở Thiên xử lý những công vụ trong Tế Tự cung đình, làm trọn chức trách của mình, ngày nay khi Sở Thiên đã trở thành Thánh Tế Tự, chức thủ tịch Tế Tự cung đình nho nhỏ kia tự nhiên sẽ không thể xứng đáng với Sở Thiên nữa. Vì vậy với Bồi Căn, chức thượng tư trên đầu hắn cũng sắp được thăng lên tiếp rồi. Vị trí thủ tịch Tế Tự cung đình cũng sẽ nhanh chóng là của mình, nên hắn vô cùng sốt sắng với nghi lễ thăng cấp vị của Sở Thiên.

“Đúng, đúng. Là Phất Lạp Địch Nặc điện hạ. Ha ha.” Đạt Mã Nhĩ đã ý thức được sai sót của mình, vội vàng đính chính lại.

Theo tục lệ của đại lục, những cao thủ tuyệt đỉnh đều được gọi là điện hạ, hơn nữa, cũng giống như An Đông Ni là Quang Minh Thánh Tế Tự, người mang chức nghiệp cao nhất còn phải thêm vào trước danh xưng chức nghiệp của mình một xưng vị nữa, nên công hội Tế Tự dựa vào đặc điểm viễn cổ Tế Tự thuật của Sở Thiên cũng đã tặng cho hắn một xưng vị — Cầm Thú Thánh Tế Tự!

Sở Thiên lần đầu nghe được xưng vị này xém chút ngã vật xuống. Tuy hai chữ Cầm Thú trên Huyễn Thú đại lục không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ thể hiện hắn có sở trường chữa cho chim muông và thú vật, nhưng Sở Thiên lại là một người địa cầu chính hiệu! Nên các xưng vị này bị hắn phản đối quyết liệt, thậm chí là đe dọa sẽ từ chối việc thăng cấp vị, nên mới được đổi thành Thượng Cổ Thánh Tế Tự….

Sau khi nghi thức kết thúc, Ba Bác Tát sán đến gần Sở Thiên, chỉ ra ngoài cửa sổ. “Ông chủ, người còn cần ra ngoài đáp tạ mọi người.” Ba Bác Tát thân là pháp thần, tự nhiên sẽ có kinh nghiệm về mặt này, tuy là khi hắn được thăng làm Vong Linh Pháp Thần, chỉ có mấy người bằng hữu cùng là pháp sư Hắc Ám đến dự lễ, nhưng các trình tự này hắn vẫn rất thông thuộc.

“Đúng vậy, thật không thể để bọn họ đi một chuyến trắng tay được.” Đạt Mã Nhĩ cũng khuyên nhủ Sở Thiên.

Đáp tạ? Sở Thiên nheo mắt cười, lòng thầm nói: Không thể làm mất mặt cái danh Thượng Cổ Thánh Tế Tự được, “Ba Bác Tát, ngươi đi gọi Hãn Mã và NMD lại đây…”

Bên ngoài phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc đã tràn ngập một biển người, và ngoài cùng biển người ấy, một thiếu niên đi chân trần vận bộ y phục lam lũ cũ nát lại gấp gáp chen vào trong đó.

“Chen gì mà chen thế! Ngươi…” Một Tế Tự đứng phía trước bị chen lấn khiến hắn giận dữ, quay đầu vừa định há mồm chửi mắng, lại phát hiện người phía sau cơ hồ không phải kẻ mình có thể đối phó, tuy hắn có khuôn mặt non choẹt. Nhìn thì dường như không nhiều tuổi, nhưng thân hình lại cao thừa hai thước, cơ thể tráng kiện, còn có một cự kiếm đeo trên lưng còn dài hơn cả chiều cao của mình, tất cả đã nói lên rằng vị thiếu niên này có thể dễ dàng bóp chết một Tế Tự bình thường! “Ha ha, muốn đi qua thì ngươi cứ nói mà, ngươi không nói thì sao ta biết ngươi muốn đi qua chứ? Nếu ngươi muốn đi, vậy thì qua đi…” Nói rồi, gã Tế Tự bèn nhường đường cho vị thiếu niên.

“Đa tạ đại ca!” Vị thiếu niên mỉm cười hiền hậu, đang muốn chen vào từ chỗ trống ấy, lại phát hiện có người sớm đã chen vào trước rồi, hắn hối hận lắc đầu, “Ài, bỏ đi, đứng đây xem vậy!”

“Bình ~ bình ~ bình ~~~ một âm thanh nặng nề vang lên, các cửa lớn từ từ mở rộng ra, sau đó niềm tự hào của Tế Tự đại lục, thủ tịch Tế Tự cung đình đế quốc Khải Tát, viện phó học viện ma pháp Hoàng Gia, Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín, công tước Phất Lạp Địch Nặc đã xuất hiện trước mọi người!

Sở Thiên đang ngồi chễm chệ trên thân hình đồ sộ của Hãn Mã, mình vận trường bào Thánh Tế Tự trắng muốt, cùng một dáng vẻ thần thánh thanh cao, biểu hiện ra một vẻ tôn quý lạ thường! Cộng thêm thân hình dài tuột của NMD trên bầu trời, uốn lượn quanh Sở Thiên, lại khiến sự tôn quý tăng thêm vẻ uy nghiêm lẫm liệt!

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Cùng lúc với giọng nói thanh nhã của Sở Thiên, ngàn tiếng tung hô vang dội từ biển người cũng nổ lên: “Thánh Tế Tự! Thánh Tế Tự…”

Thật đáng tiếc, vị thiếu niên kia cách quá xa Sở Thiên, đến nỗi hắn không thể nghe thấy Sở Thiên nói gì, thậm chí không nhìn nổi bộ dạng của Sở Thiên, nhưng hắn không cần những thứ này.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống vạn vật, trước trang viên hào nhoáng kia, một rừng cao thủ đang cùng nhau tung hô! Sự dữ dội của voi Ma Mút, sự uy nghiêm của Hỗn Huyết Cự Long, nhưng lại đều đang thuần phục trước mặt của một người! Những thứ này, đã quá đủ để chứng minh mọi thứ rồi!

Vị thiếu niên nắm chặt hai tay mình lại, nghiến răng một cái rồi quay đầu đi mất.

“Này, sao ngươi đã đi rồi?” Gã Tế Tự lúc nãy tò mò gọi hỏi vị thiếu niên kia, “Nghi thức còn chưa kết thúc mà!”

Vị thiếu niên kia vẫn không quay đầu lại, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng một vầng ánh sáng ngũ sắc xoẹt qua, chỉ để lại một câu cảm thán, “Ài! Ta vẫn chưa xứng trở thành tùy tùng của Phất Lạp Địch Nặc gia gia!”

“Gia gia?” Gã Tế Tự kia liền cười rộ lên, ha ha, cái tên quê mùa này, chưa nhìn thấy diện mạo người khác thôi đi, mà hắn lại còn gọi Phất Lạp Địch Nặc điện hạ mới hơn hai mươi tuổi là gia gia?! Ha ha, đúng là đần độn…Uhm? Không đúng, ngũ sắc quang mang! Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Hắn là Kiếm Thánh cấp tám!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.