Dị Giới Thú Y

Chương 72: Bác sĩ thú y không biết sợ



Sau khi Khố Á Tháp biến thành hình người, trở thành một người trung niên mặt mày dữ tợn, cao khoảng hai thước, lưng hùm vai gấu, hơn nữa trên cơ thịt khắp người nổi đầy những mạch máu khắp cả người khiến Sở Thiên liên tưởng đến các tiên sinh tập thể hình ở trái đất.

Nhưng khuôn mặt của kẻ cơ bắp ấy lại trắng bệch, hơn nữa liên tục chảy mồ hôi lạnh. Mặc dù như vậy, Khố Á Tháp vẫn áp chế tinh thần để cùng mặc cả với tên gian thương Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc, ta là ma thú mạnh nhất của đế quốc, chữa trị cho ta là trách nhiệm của ngươi! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn đòi ta tiền!?”

Giọng điệu của Khố Á Tháp vô cùng phẫn nộ, vì tên bác sỹ thú y Sở Thiên không thèm hỏi bệnh tình của mình, vừa mở miệng đã ra giá chữa trị năm mươi vạn kim tệ, phải biết Khố Á Tháp vất vả khổ sở làm công cho đế quốc mấy chục năm nay, chẳng qua cũng chỉ tích góp được mấy trăm vạn kim tệ, hơn nữa trong chiến dịch Thái Thạch Bảo năm đó, đến cuối cùng cũng chỉ có được tiền thưởng một trăm vạn kim tệ mà thôi! Bây giờ thì hay rồi, cái gã Phất Lạp Địch Nặc lại trực tiếp muốn đòi một phần mười gia tài của mình.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, nếu ngươi nói vậy thì hãy đi tìm bệ hạ đi!” Sở Thiên hoàn toàn không để ý đến Khố Á Tháp – kẻ cao hơn mình một cái đầu. Sau đó đảo mắt nói: “Chỉ cần bệ hạ ra lệnh, ta lập tức chữa trị cho ngươi!” Sở Thiên không sợ Khố Á Tháp đi tìm Lô Địch Tam Thế thật, bởi vì không những Bối Tư Đặc không để cho hắn đi, hơn nữa bản thân hắn cũng chắc chắn không muốn đi! Nếu Lô Địch Tam Thế biết được chuyện này, khẳng định sẽ có hai chuyện xảy ra: một là Bối Tư Đặc bị mất chức, hai là Khố Á Tháp bị hủy bỏ tư cách tham chiến!

Tên bảo mẫu Bối Tư Đặc không làm việc tốt, chắc chắn sẽ bị trừng phạt, còn Khố Á Tháp bị thương không báo cũng bị coi là vi phạm khế ước. Cho nên chuyện này một khi bị lộ, cả hai người không ai có thể yên ổn! Sở Thiên đã nắm chắc được điều này, cho nên mới có gan dùng công phu sư tử ngoạm, vừa nói đã ra cái giá năm mươi vạn kim tệ rồi!

“Khố Á Tháp, ngươi hay là cứ đồng ý đi.” Bối Tư Đặc cũng đang đứng bên khuyên nhủ Khố Á Tháp, bản thân cũng cắn răng tiêu mất mười vạn kim tệ, nếu lúc này mà Khố Á Tháp không bỏ chút tâm huyết ra, lỡ như chọc giận Sở Thiên, để hắn tức tối bỏ đi, vậy ngày tháng của mình và Khố Á Tháp e rằng không được bình yên nữa. “Đợi sức khỏe của ngươi bình phục rồi, chút tiền đó dễ dàng kiếm lại được thôi mà!”

Khố Á Tháp đã có chút dao động, gần đây tình hình sức khỏe của hắn càng lúc càng tệ, hơn nữa hắn là ma thú điển hình về công kích bằng sức mạnh cơ thể, thứ để dựa vào chính là một cơ thể cường tráng! Cho nên, nếu nó không để Sở Thiên chữa trị, vậy thì nó phải gắng gượng đi ra chiến trường, sau đó bị ma thú cao cấp của Lôi Tư chém làm tám mảnh! Nếu nó không ra chiến trường, vậy chính là vi phạm khế ước, mà chuyện này lại là chuyện không thể dung thứ đối với uy nghiêm của một ma thú cấp chín được! Cho nên Khố Á Tháp chỉ còn lại một con đường có thể đi, “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, năm mươi vạn kim tệ thì nhiều quá rồi, hai mươi vạn kim tệ được không?”

“Lão sư, người hãy giúp Khố Á Tháp tiên sinh đi!” Ngay đến Địch Áo bên cạnh cũng không thể tiếp tục nhìn được nữa, người vĩ đại như lão sư, sao có thể tính toán chi li với tiền bạc chứ?

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ngươi lại dám mặc cả nữa à?! Sở Thiên động nộ, không để ý đến học trò, hằn học nói: “Cái gì mà năm mươi vạn? Bây giờ là bảy mươi vạn rồi! Thiếu một đồng cũng không được!” Dứt lời, Sở Thiên lạnh lùng nhìn Bối Tư Đặc và Khố Á Tháp, giống như nhìn hai con lợn sắp bị giết vậy.

“Ngươi!” Khố Á Tháp tức đến trợn ngược mắt, hằn học túm lấy cố áo của Sở Thiên rồi nhấc lên, “Ngươi nói lại lần nữa, bao nhiêu kim tệ!”

Hừ hừ! Sở Thiên cười lạnh trong lòng, khám bệnh còn muốn không trả tiền, bác sỹ thú y mà dễ bị hà hiếp vậy sao? Sở Thiên ngạo nghễ nhìn Khố Á Tháp, lạnh lùng nói: “Một trăm vạn kim tệ!” Sở Thiên bây giờ đã không còn là một kẻ quê mùa vừa mới đến đại lục Huyễn Thú. Đến Long Hoàng hắn còn dám lừa gạt, huống hồ gì chỉ là Khố Á Tháp nhỏ nhoi trước mắt mình.

Gầm !!! Khố Á Tháp hai mắt đỏ rực, gầm nhẹ một tiếng, dùng cánh tay phải nhấc Sở Thiên lên đỉnh đầu, “Ngươi dám nói lại lần nữa không?!”

“Ngươi làm gì vậy? Mau bỏ lão sư của ta xuống!” Địch Áo nhìn thấy Sở Thiên gặp nguy hiểm, vội lao đến, kéo lấy cánh tay còn to hơn cả người hắn, nhưng sức mạnh của Địch Áo quá yếu ớt, Khố Á Tháp cơ hồ chỉ rung tay một cái đã bắn hắn ra xa.

“Hừ!” Sở Thiên đang lơ lửng giữa không trung hừ nhạt một tiếng, ánh mắt không hề khiếp sợ nhìn Khố Á Tháp, “Một trăm năm mươi vạn!”

Nếu như người khác uy hiếp Sở Thiên như vậy, hắn đã sớm chào thua rồi, dù gì cái mạng nhỏ này cũng quan trọng, nhưng đối với Khố Á Tháp, Sở Thiên lại đặc biệt không hề run sợ, đầu tiên là vì trong khế ước của Khố Á Tháp đã quy định rõ ràng, hắn tuyệt đối không thể làm thương tổn đến các quý tộc lớn của đế quốc, hơn nữa Sở Thiên không phải chỉ có một mình, nếu Khố Á Tháp dám làm hại hắn, vậy thì chuẩn bị dùng cơ thể bệnh tật của hắn đi nghênh tiếp sự truy sát mãi mãi của A Mạt Kỳ cấp chín đi!

Nhưng Sở Thiên có vẻ đánh giá thấp tính khí của Khố Á Tháp, những đường gân xanh từ từ nổi lên trên trán Khố Á Tháp, hai con mắt như chuông đồng hiện lên những cái nhìn khát máu, Khố Á Tháp gằn giọng nói: “Có tin ta bây giờ sẽ giết ngươi không!”

“Khố Á Tháp tiên sinh, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ là công tước đế quốc!” Bối Tư Đặc thấy tình hình ngoài tầm kiểm soát, một tay giữ lấy Khố Á Tháp, “Ngươi muốn vi phạm khế ước ư?” Vốn dĩ Bối Tư Đặc rất bất mãn với sự gian trá của Sở Thiên, cũng muốn mượn tay Khố Á Tháp dạy dỗ tên cáo già này một trận nên thân. Nhung không ngờ rằng, Khố Á Tháp nóng nảy mất đi sự khống chế bản thân, lại thật sự muốn giết Sở Thiên, nếu như vậy, hậu quả của chuyện này đã không phải chuyện hắn có thể gánh chịu, cho nên hắn cần phải ngăn cản!

“Ha ha, Bối Tư Đặc đại nhân, không sao đâu, Khố Á Tháp chỉ đùa với ta thôi.” Sở Thiên không tin Khố Á Tháp thật muốn giết mình, ma thú vi phạm khế ước là chuyện bị tất cả các chủng tộc có trí tuệ của toàn đại lục phỉ nhổ, “Khố Á Tháp tiên sinh, giá chữa trị của ta chỉ vậy thôi, không tin ngươi có thể đi hỏi ma sủng A Mạt Kỳ của ta.” Sức mạnh trên tay Khố Á Tháp càng lúc càng lớn, Sở Thiên hai mắt phát lạnh, cảm thấy rõ ràng sát ý hiển hiện của hắn, cho nên trong nguy cấp, hắn cố ý nhắc đến tên của ma thú mạnh nhất dưới tay mình.

“Vậy…vậy thì một trăm năm mươi vạn…” Khố Á Tháp chợt rúng động, run rẩy hạ Sở Thiên xuống, cơ thịt trên mặt cũng bỗng hé ra nụ cười, mà giọng điệu cũng cung kính hơn trước nhiều, vừa chỉnh lại pháp bào bị xô xệch của Sở Thiên vừa cười nói: “Ha ha, bệnh của ta phải làm phiền đến điện hạ ngài rồi.”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nữ thần đã nói, trị bệnh cứu người là vinh quang lớn nhất của mỗi một Tế Tự, ngươi yên tâm đi, ta bảo đảm ngươi sẽ khỏe mạnh còn hơn trước đây!”

Phù ~~~ Sở Thiên trong lòng thờ phào một tiếng, lúc nãy nguy hiểm quá, sau khi máu Long Hoàng hòa nhập vào mình, sự nhạy bén trong cảm giác của Sở Thiên đã tăng lên không ít, cho nên hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Khố Á Tháp thật sự muốn giết mình! Ha ha, nhưng còn may lão tử còn có một A Mạt Kỳ có thể hù dọa ngươi.

Bối Tư Đặc, Địch Áo, thậm chí ngay cả bản thân Sở Thiên cũng đều cho rằng, sự thay đổi thái độ của Khố Á Tháp là vì A Mạt Kỳ, nhưng, chân tướng của sự thật chỉ có mình Khố Á Tháp hiểu: thứ nó sợ tuyệt không phải là A Mạt Kỳ – kẻ cùng đẳng cấp với mình! Mà là trong lúc sát ý của bản thân lên cao nhất thì trong mắt của Sở Thiên bỗng lóe lên tia sáng màu vàng kim! Đó là tia sáng giống như con mắt của Long Hoàng!

Tia sáng khiến người ta sợ hãi ấy, một kẻ đã sống trên nghìn năm như Khố Á Tháp lúc nhỏ đã từng nhìn thấy một lần, lần đó, máu tươi chảy dài khắp nơi, cả thung lũng nghìn dặm tiếp giáp giữa Khải Tát và đại thảo nguyên Huyền Hà đã phải đổi tên thành Hồng Mộc!

Dưới sự chỉ thị của Sở Thiên, Khố Á Tháp từ từ nói ra bệnh tình của mình, khó chịu, nôn mửa, còn thường bị phát tác những cơn đau ở bụng, những bệnh trạng này đều do sau khi nó bị vuốt sắc của Cự Long cấp chín trong chiến dịch Thái Thạch Bảo đâm vào bụng mới xuất hiện.

“Vậy ngươi có phải khi ngươi cử động mạnh, lập tức thấy bụng đau dữ dội đúng không?

“Phải!” Khố Á Tháp gật đầu, “Hơn nữa, khi ta bị đau cũng đã kiểm tra cơ thể mình, trong vùng bụng có lúc còn bị chảy máu.”

“Lão sư, ta có thể hỏi Khố Á Tháp tiên sinh một vấn đề không?” Địch Áo vẫn luôn đứng sau Sở Thiên cũng lên tiếng, gương mặt non nớt tuy có chút mờ mịt, nhưng nhiều hơn nữa lại là sự tự tin! Trong mấy tháng chỉ bảo tận tình của Sở Thiên, Địch Áo đã trở thành một bác sỹ thú y thực thụ. Đương nhiên, với Địch Áo, câu này nên nói là, viễn cổ Tế Tự thuật của mình đã có chút thành tựu.

Sở Thiên thấy phản ứng của học trò rất hài lòng, quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có phải muốn hỏi, cơn đau bụng của Khố Á Tháp tiên sinh, tái phát theo chu kỳ phải không?”

“Vâng, phải.” Địch Áo bị lão sư đoán đúng cách nghí trong lòng nên có chút xấu hổ, “Lão sư, suy nghĩ của ta có đúng không? Bệnh của Khố Á Tháp tiên sinh chắc là loại đó đúng không?”

“Ha ha, không sai, ngươi nói đúng rồi!” Đối với trí thông minh của học trò, Sở Thiên tuyệt đối không bao giờ keo kiệt một lời khen, hơn nữa chỉ có Địch Áo mau chóng trưởng thành, Sở Thiên mới có thể nhàn hạ hơn. Địch Áo ở trước chữa trị cho ma thú, còn mình đứng đằng sau thu tiền, ha ha, Sở Thiên sắp không đợi được những ngày tháng đẹp đẽ đó nữa rồi.

“Điện hạ, ngài đã xác định được bệnh của Khố Á Tháp tiên sinh chưa?” Bối Tư Đặc bị đoạn hội thoại của thầy trò Sở Thiên làm cho mông lung, trong ấn tượng của hắn, trước khi các Tê Tự chữa trị chỉ cần xác định trước mức độ thương thế của người bệnh. Sau đó dựa vào mức độ nghiêm trọng của vết thương để quyết định mình có thể chữa trị hay không, nhưng Sở Thiên và Địch Áo lại ở đây thảo luận về bệnh gì đó, điều này khiến Bối Tư Đặc không khỏi thầm cảm thán: viễn cổ Tế Tự thuật thật là thần kỳ!

Cũng không trách Bối Tư Đặc lại cảm thán như vậy, Những Tế Tự bình thường trên đại lục trước nay chỉ quan tâm mức độ tổn thương của người bệnh, nhưng chưa hề nghiên cứu bệnh! Nếu bị ma pháp hay đấu khí cao cấp đả thương, cho dù chỉ bị trầy da cũng đã là một tuyệt chứng rồi, nhưng nếu chỉ là những bệnh tự nhiên phát sinh, những bệnh như gãy xương hay cảm mạo đối với Tế Tự mà nói lại là một chuyện khác, chẳng qua là kích thích tiềm lực sống thì không dùng được mà thôi.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Bệnh của Khố Á Tháp chắc chắn có thể chữa khỏi trước khi xảy ra chiến tranh!” Sở Thiên tràn đầy tự tin nói. Tuy Khố Á Tháp cần phải trải qua một cuộc phẫu thuật lớn để chữa trị, nhưng lại không làm khó được hắn, hiện giờ chỉ cần biết bản thể của Khố Á Tháp là gì, vậy là có thể bắt đầu phẫu thuật rồi. “Khố Á Tháp, ngươi mau biến lại nguyên hình đi, ta sắp chữa trị cho ngươi rồi!”

“Điện hạ, xin ngài chờ một chút,” Bối Tư Đặc ngăn Sở Thiên lại, “Bản thể của Khố Á Tháp vô cùng lớn, hành cung này không thể dung nạp được, chúng ta vẫn nên tìm nơi khác đi.”

Cơ thể lớn? Có thể lớn hơn Vân Tước Boeing 747 của ta không? Sở Thiên khịt mũi khi nghe Bối Tư Đặc nói, lúc này ai mà không biết, ma sủng của công tước Phất Lạp Địch Nặc, tất cả đều là ma thú khổng lồ!

Khố Á Tháp quả thật không thể tính là khổng lồ, chỉ to bằng năm sáu con Hãn Mã thôi! Nhưng trước mặt Boeing quả thực không thể tính là gì, có điều! Sở Thiên đã không còn thời gian để so sánh đám ma sủng này nữa!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.