Dị Giới Thú Y

Chương 500: Tù Binh



“Ngươi muốn nghiên cứu Phụ Thần?” xung quanh không có người ngoài, Bác Đức khẽ gật đầu với A Mạt Kỳ, nói với giọng vừa ngọt ngào vừa chua ngoa: “A Mạt Kỳ, ông chủ chàng đúng là không phải người tốt!”

A Mạt Kỳ nhăn mặt, “Sao ông chủ lại không phải người tốt?”

“Chàng không biết rồi, Phụ Thần của Thần tộc đa số là nữ. Ông chủ chàng muốn ta bắt một người về cho hắn nghiên cứu, đây có thể gọi là người tốt sao?” Bác Đức cười ha ha.

Sở Thiên bị Bác Đức chọc tức nhưng cũng chỉ có thể đứng đó nghe, vợ của huynh đệ là một loại phụ nữ khó đối phó nhất!

“Được rồi, không đùa với ngươi nữa!” Bác Đức chỉ lá chắn trên thành Mã Lệ Liên, “Tầng lá chắn này là do Thái Dương Thần phóng ra. Lá chắn được duy trì bới hàng trăm Phụ Thần, tuy giờ đã yếu đi nhiều nhưng vẫn có thể chặn được tầm nhìn của ta. Muốn ta bắt người thì ngươi phải đợi rồi!”

“Nhưng ta cũng không chắc chắn sẽ bắt được cho ngươi. Phàm là Phụ Thần, thường thì đều là cao thủ chạy trốn và ẩn náu!”

Sở Thiên nghe vậy cũng không thúc giục Bác Đức, tĩnh tâm quan sát chiến sự.

Dưới sự chỉ đạo của Bào Uy Nhĩ và An Cát Lệ Na, đội quân Hải tộc tiến rất nhanh. Bên ngoài thành, có Kỵ Sĩ Đoàn Vinh Quang của Phất Lạp Địch Nặc dẫn đầu, đội quân bộ hàng vạn quân đang oanh kích lá chắn, tiêu hao sức mạnh của lá chắn từng chút từng chút một.

Nhìn sắc trời, đã là nửa đêm rồi, trận chiến đấu này có lẽ sẽ kết thúc trước khi mặt trời mọc – lúc có lợi nhất cho Thái Dương Thần.

Sau khi lộ diện, Nạp Thập và Liên Thành đều biến mất, đứng đằng sau chỉ huy quân đội chống đỡ lại sự công kích. Mỹ nhân ngư không hài lòng với tốc độ tiến quân, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Vì đây là thành Mã Lệ Liên, vương đô Tư Khoa Đặc với hàng trăm vạn người dân.

Chiến tranh Thần tộc không thể để liên lụy đến con người không có khả năng phản kháng, đây chính là luật bất thành văn của nội bộ Thần tộc!

Vì thế Thái Dương Thần không dùng hàng trăm triệu con người làm bia đỡ đạn mà ngược lại bảo vệ dưới hình thức cấm địa. Bào Uy Nhĩ cũng tuân thủ quy tắc này, không sử dụng chiêu thức quy mô lớn, chỉ đánh cận chiến.

Vầng Hồng Nguyệt đang dần lặn, khi phía đông đã hửng sáng, cuối cùng mỹ nhân ngư đã giải quyết mọi Phụ Thần đang duy trì lá chắn. Lá chắn Thái Dương vỡ tan tành, đại quân Hải tộc hoan hỉ, từng đội một trăm người nhanh chóng tuần tự xông vào trong thành.

“Bác Đức miện hạ, phiền miện hạ rồi!”

Bác Đức gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm cả tòa thành Mã Lệ Liên.

“A Mạt Kỳ, chàng triệu tập Khải Tát Thiết Kỵ đi, chuẩn bị chiếm thành!”

“Đừng chiếm thành vội, đưa quân ra phía đông thành, Thái Dương Thần chạy về phía đó rồi!”

A Mạt Kỳ vội mở thông đạo đưa Bác Đức đi, rồi quay lại chỗ Bào Uy Nhĩ, chỉ thông đạo nói: “Nạp Thập chạy rồi, Bác Đức cũng đuổi theo rồi!”

Mỹ nhân ngư đi vào trong đồng thời dặn dò một tướng lĩnh Hải tộc, “Ngươi chỉ huy thay ta!”

Sở Thiên không nhàn hạ không có việc gì, bay lên ngồi trên quả khí cầu của phi đình, dưới tầng tầng lớp lớp bảo vệ ngồi xem đánh nhau.

A Mạt Kỳ hộ tống mỹ nhân ngư đi rồi mở thông đạo gọi Khải Tát Thiết Kỵ. Không gian hắn mở bây giờ chỉ có hạn, một lần nhiều nhất chỉ gọi được hơn nghìn người, nhưng được cái tốc độ nhanh, từng đoàn từng đoàn kỵ binh tràn vào thành Mã Lệ Liên trợ giúp đội quân Hải tộc.

Từ phía đông thành vang lên một tiếng Thần Lực phát nổ chói tai. Ở đó không có người bình thường, các Chủ Thần như mỹ nhân ngư cũng thoải mái sử dụng toàn lực.

Khi mặt trời lên thì cuộc chiến trong và ngoài thành đều kết thúc.

Dưới sự bảo vệ của các Thần tộc, thành Mã Lệ Liên tổn thất không nhiều, nhưng ngược lại phía đông thành lại có thêm một cái hồ giữa sa mạc.

Cơn gió nóng của sa mạc từ phương đông, khi thổi qua hồ đến chỗ Sở Thiên thì đã thành một luồng gió mát. Trong cơn gió dễ chịu này mỹ nhân ngư tay tóm Thái Dương Thần bay trở về, sắc mặt lạnh tanh: “Hải Thần không ở cùng Thái Dương Thần, hắn sớm đã chạy trốn rồi!”

“Hải Thần chạy trốn cũng rất dễ hiểu!” Bác Đức đi ngay phía sau, cười: “Trên trời dưới đất đều là Thủy nguyên tố, lại là hỗn chiến trong đêm, tên đó bị ngươi bắt được mới lạ!”

Bác Đức đắc ý nhìn vẻ mặt tức giận của mỹ nhân ngư, nói với Sở Thiên: “Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, e là ngươi phải thất vọng rồi!”

“Thắng lớn như thế, hắn có gì mà thất vọng?!” mỹ nhân ngư lạnh lùng.

Bác Đức cười kỳ quái, “Hải Vương miện hạ không biết đấy. Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh lệnh cho ta đi bắt một mỹ nữ về cho hắn ‘nghiên cứu’, nhưng ta không bắt được!”

Mỹ nhân ngư nhìn Bác Đức coi thường, “Nếu hắn là kẻ háo sắc thì Thần Sáng Thế có thể trở lại rồi!”

Sáng Thế Thần trở lại, trong Thần tộc, câu này có nghĩa tương đương với câu ‘lợn có thể trèo cây’ ở trái đất.

“Ồ, ngươi cũng hiểu Phất Lạp Địch Nặc quá nhỉ? Hay là ngươi đã từng được hắn ‘nghiên cứu’ rồi?! Không đúng, Long Thần miện hạ không phải kẻ háo sắc, vậy thì là ngươi ‘nghiên cứu’ hắn rồi! Ha ha, đây quả là bí mật to lớn của Thần tộc đó!” nói rồi Bác Đức cười với hai trưởng lão Phượng Hoàng, “Lần này các ngươi đã tin chưa? Tin đồn trong tam giới, Hải Vương Biển Cấm là là tình nhân của Long Thần, không có lửa làm sao có khói!”

Ngươi đúng là đồ bà tám! Sở Thiên thầm chửi, nhưng không biết phải làm sao!

“Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, mỹ nữ không bắt được, nhưng lại bắt được một lão thái bà! Đây chính là một trong các Phụ Thần của thủ hạ Thái Dương Thần!”

Sở Thiên đã nhìn thấy Bác Đức giấu một người sau lưng, nhưng khi Phượng Hoàng Thần giơ tù binh ra hắn mới nhìn rõ đúng là một nữ, nhưng không đến mức ‘lão thái bà’, chỉ hơn bốn mươi tuổi.

…………

Sau khi chiến thắng thì nên làm gì? Đương nhiên là thẩm vấn tù binh.

An Cát Lệ Na và Kim Cương dẫn một đội quân trấn thủ thành Mã Lệ Liên, đồng thời cũng tìm kiếm nguyên nhân Thái Dương Thần hành động khác lạ. Chủ lực của mỹ nhân ngư cũng tiến quân về đống tàn tích Hồng Nguyệt Thành.

Đứng bên cạnh cửa sổ trong phi đình, Sở Thiên nhìn xuống dưới, không kìm được mà cảm thán sức tàn phá của Thần tộc. Trận này cũng chỉ có bốn Chủ Thần tham gia, nếu đại chiến thế giới Thần tộc thật sự diễn ra ở đây thì có lẽ cả cái Huyễn Thú đại lục đã bị hủy rồi.

Sở Thiên quay vào trong, dùng biểu cảm Thần Côn cười với ‘lão thái bà’ bị phong ấn kia: “Vị miện hạ đây có thể cho ta biết tên không?”

‘Lão thái bà’ lạnh lùng, “Ta đã bị bắt làm tù binh, muốn chém muốn giết tùy ngươi! Đừng có hòng moi được tin gì từ ta!”

“Hừ!” mỹ nhân ngư đập bàn đứng bật dậy, “Ngươi tưởng rằng bọn ta không dám giết ngươi hả?”

Sở Thiên lắc ngón tay, “Biểu tỷ, sao lại thẩm vấn tù binh như thế? Tỷ nghỉ ngơi đi, giao cho tiểu đệ được rồi!”

Mỹ nhân ngư ngồi xuống, cách thức thẩm vấn của Thần tộc đúng là lạc hậu, những gì mỹ nhân ngư biết chỉ là những khổ nhục hình cộng với ép cung dụ dỗ, “Được, xem ngươi có cách gì?”

Đá Thái Dương Thần đang bất tỉnh, Sở Thiên đấm hai quyền vào đầu hắn – phải thu lại chút lợi tức rồi từ từ xử lý hắn, “Thái Dương Thần bị phong ấn rồi phải không? Vậy thì tách chúng tra trước. Thái Dương Thần bị đưa đến chỗ Thực Thần nghe lão nhân gia kể chuyện ba ngày ba đêm! Đúng rồi, phải chú ý không cho hắn tự sát!”

Thái Dương Thần được đưa đi. Sở Thiên tìm hai hòn đá nhỏ nhét vào răng hàm của ‘lão thái bà’ rồi tháo xương vai.

“Ngươi làm gì vậy?” mỹ nhân ngư ngạc nhiên hỏi.

“Sợ cô ta tự sát mà!” Sở Thiên trả lời, rồi kéo một chiếc ghế ra ngồi trước mặt ‘lão thái bà’, cười: “Gần đây gia tộc Ma Căn đang thiếu người, ta thấy cho ngươi làm người hầu cũng được đấy!”

‘Lão thái bà’ hơi biến sắc mặt, nhưng lập tức nhắm mắt lại mặc kệ Sở Thiên.

“Có điều gia tộc Ma Căn không thích Thần tộc bình thường như ngươi… Khà khà, ta biến ngươi thành bộ dạng của Huyết Luyện Thú được không? Chính là cái loại mà mặt xanh lét răng nanh chìa ra, tay còn to hơn cả eo ấy! Tin ta đi, thuật Thượng cổ Tế Tự của ta chắc chắn khiến người hài lòng!”

‘Lão thái bà’ khẽ run rẩy, mở mắt nhìn Sở Thiên, trong ánh mắt lộ chút kinh hoàng.

“Không thích à? Đúng rồi, ta quen với Phán Quyết Thần Thú. Hắn thích gì chắc ngươi biết phải không? Khà khà, ngươi nói xem, nếu toàn bộ Thần tộc nhìn thấy ảnh của ngươi mà gia tộc Ma Căn… thì họ sẽ nghĩ thế nào?”

“Ta… ta tên Phỉ Lâm, Quang Minh Cao Vị nữ thần May Mắn!”

“Ha ha, thế không phải là xong sao, nói thật sớm thì có phải tốt không?!” Sở Thiên lấy ra cây pháp trượng Ô Kim Long Đầu có khảm sáu viên Tinh Thạch tím, đây là vũ khí mới mà Tề Bách Lâm cho hắn. Không chọn đao là vì Sở Thiên cảm thấy pháp trượng sẽ thể hiện được khí chất Thần Côn của hắn.

Dùng pháp trượng đập lên đầu Phỉ Lâm một cái, Sở Thiên cười: “Biết gì thì nói hết ra đi! Nhưng ta phải nhắc nhở trước, ta sẽ dùng cùng cách này thẩm vấn Thái Dương Thần, nếu có gì không khớp thì đừng trách ta. Nói!”

“Ngươi… ngươi muốn biết gì?”

“Thái Dương Thần làm thế nào đến được nhân gian? Hắn đến là muốn làm gì? Tại sao hắn muốn chiếm cứ đại sa mạc Tư Khoa Đặc?”

“Đến nhân gian là lệnh của Tử Thần, cụ thể ta không rõ. Long Thần miện hạ, ta chẳng qua chỉ là một Thuộc Thần, sao biết được nhiều bí mật chứ?” Phỉ Lâm tỏ ra khó xử, “Hơn nữa, hình như Tử Thần đang lật đổ Quang Minh Thần tộc bọn ta. Không tin thì ngươi xem chiến báo ngày hôm nay đi, những người chết đều là Quang Minh Thần tộc. Những Hắc Ám Thần tộc tín đồ của Tử Thần như Ba Khắc Lợi, một kẻ cũng không chết. Ta cảm thấy… Tử Thần đang để bọn ta nộp mạng!”

Mỹ nhân ngư gật đầu, đối thủ hôm nay không có Hắc Ám Thần tộc.

“Tại sao các ngươi lại nghe theo Tử Thần?”

Phỉ Lâm nói:”Bọn ta đều bị Khố Khoa Kỳ phong ấn linh hồn, không dám không nghe!”

Sở Thiên chép miệng đứng dậy, “Biểu tỷ muốn hỏi gì không?”

Mỹ nhân ngư nói: “Quân lực của Tử Thần thế nào? Có bao nhiêu Phụ Thần? Bao nhiêu Thần tộc chủ lực?”

“Rất nhiều, Cáp Địch Tư và Khố Khoa Kỳ đã mua chuộc tất cả Thần tộc ở địa ngục, sắp thống nhất địa ngục rồi!”

“Thế Thí Thần Thất Hải Thú của ta thì sao?”

“Không biết, chúng không bị bắt, nhưng có lẽ cũng bị trọng thương. Đá thông đạo của Địch Á Lạc cũng bị cướp mất một viên, vì thế Thái Dương Thần mới đến được nhân gian!”

Sở Thiên lại đập đầu Phỉ Lâm, gần đây hắn thích dùng pháp trượng gõ đầu người khác, “Ngươi thật sự không biết tại sao Thái Dương Thần lại muốn chiếm cứ đại sa mạc?”

Phỉ Lâm gật đầu lia lịa: “Ta thật sự không biết. Long Thần miện hạ, Bào Uy Nhĩ phu nhân, các ngươi tin ta đi mà!”

“Rầm!” mỹ nhân ngư đập bàn tức giận: “Ai là phu nhân?!!”

“Á!” Phỉ Lâm khựng người lại, “Giờ Thần tộc trong tam giới ai cũng biết miện hạ và Phất Lạp Địch Nặc miện hạ thành thân rồi, thế không phải nên gọi là phu nhân sao?”

Sở Thiên và mỹ nhân ngư trừng trừng nhìn Bác Đức, lời đồn này nhất định là từ miệng cô ta truyền đi!

“Long Thần miện hạ, ta không sợ chết, nhưng xin đừng giao ta cho gia tộc Ma Căn!” Phỉ Lâm cầu xin, “Ta nghe nói miện hạ và Đại Địa Phụ Thần là huynh đệ kết bái, trước đây ta cũng tín ngưỡng Đại Địa Phụ Thần!”

Sở Thiên nheo mắt cười, “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi có biểu hiện tốt ta còn nghĩ cách giải trừ phong ấn cho. Khà khà, nhưng trước đó, ta bỗng nghĩ đến ngươi còn có một tác dụng lớn hơn…”

“Ta không thể đánh trận cho ngươi! Thật sự là không thể! Một khi Tử Thần phát hiện thì Khố Khoa Kỳ sẽ lập tức giết ta! Vậy thì ngươi sẽ không được cái gì cả!”

“Ai nói ta muốn ngươi đánh trận thay ta? Ha ha!”

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.