Long Thần đem Lưỡi đao Phán Quyết cắm mạnh vào thạch đài.
Cáp Địch Tư và Khố Khoa Kỳ vội vàng bay đến gần thạch trụ.
Nơi này chính là không gian mà năm xưa Tư Đặc Ân được Sáng Thế Thần ban cho, là trận nhãn của lục ngự tỏa hồn trận. Một khi đã mở ra, nếu không có sự bảo vệ của trận nhãn và sáu tòa thạch đài xung quanh, bát trọng thần lực sẽ giết hết tất cả mọi người, Tử Thần và Đoạn Tội cũng không thể thoát khỏi!”
Mỹ nhân ngư đột ngột bay lên, lao về phía Long Thần. Một tiếng “ầm” vang lên, xung quanh thạch trụ như có một bức tường khí, hất nàng ngã ngược về sau.
“Cháu gái à, không ích gì đâu, ở đây có sự bảo vệ của bát trọng thần lực!”
Long Thần cười ha hả, rồi đem thanh yêu đao đang cắm trên thạch trụ ấn mạnh xuống.
Không gian như tĩnh lặng, trên đỉnh đầu của Long Thần mở ra một cánh cửa không gian.
Cốc! Một hồ lô rượu từ bên trong rơi ra, đập trúng đầu của Long Thần, Long Thần, ngay sau đó, Long Thần liền cảm thấy đau đầu, “Tư Tháp Đức Mại Nhĩ, ngươi dám lợi dụng ta?”
Chính cái hồ lô rượu này đã cứu được Sở Thiên từ tay Long Thần.
Không những Sở Thiên đã tỉnh lại, mà linh hồn của Long Thần cũng bị hồ lô rượu nện cho trọng thương.
Bên ngoài tình hình đã đổi khác, nhưng Sở Thiên không có thời gian lo những việc đó. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình đang bị một con rồng lớn vây quanh, và con rồng kia đang rên rỉ không ngừng.
Mở choàng mắt, Sở Thiên thấy mình đang ở trong một không gian mờ ảo, một Long Thần yếu ớt đang vây quanh thân thể hắn.
“Tư Tháp Đức Mại Nhĩ, mẹ nó, ngươi dám lợi dụng ta!?” Sở Thiên chửi lớn.
Long Thần kinh sợ, cuống lên đáp: “Ngươi có thể dùng linh hồn lực lượng ư!? Vậy thì không thể giữ ngươi lại được nữa rồi!”
Sở Thiên bây giờ đang ở trong thế giới của linh hồn.
Long Thần cố gắng lấy lại tinh thần. Hắn mở rộng miệng cắn về phía bả vai của Sở Thiên.
Sở Thiên bị cơ thể của Long Thần vây quanh, tuy rằng linh hồn của Long Thần này không to lớn như thân thể của hắn, nhưng hắn cũng bằng kích thước của một con mãng xà lớn. Sở Thiên bị cuốn chặt đến mức một động đậy cũng không được, bả vai đau nhức, Sở Thiên cắn chặt răng, “Mẹ nó, ngươi dám cắn ta, ta sẽ ăn thịt ngươi trước!”
Cũng phải nói thêm rằng, Sở Thiên còn có một biệt hiệu khác, đó là “Đồ tể.”
Hắn ngoác miệng thật lớn, cắn đứt một miếng thịt trên linh hồn của Long Thần.
Thịt rồng nuốt vào đến đâu, Sở Thiên thấy tỉnh táo đến đó, hắn thấy mình mạnh mẽ lên rất nhiều. “Ha, thêm một miếng nữa nào!”
Một là linh hồn của người, một là linh hồn của rồng, lại giống như những con dã thú lao vào cắn xé lẫn nhau.
…………………
Trên thạch đài của Hồng nguyệt phế tích, Khố Khoa Kỳ húng hắng giọng nói, “Cáp Địch Tư, thế giới linh hồn của Phất Lạp Địch Nặc đã mở ra rồi, linh hồn của hắn giờ đang cắn xé linh hồn của Long Thần!”
“Chưa cần lo đến hắn vội! Thông đạo đã mở ra rồi! Còn cái hồ lô ấy là sao nhỉ!?” Cáp Địch Tư nhìn chằm chằm vào cánh cửa không gian đã mở, một cái hồ lô đã rơi ra từ trong đó, đây quả là một chuyện kì dị.
Khố Khoa Kỳ nhìn thêm lần nữa cái cơ thể của Sở Thiên, và cả linh hồn của người, của rồng đang cắn xé lẫn nhau trong cái cơ thể ấy, rồi hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa không gian như nhìn một kẻ thù truyền kiếp.
Một hồi lâu sau, thông đạo cũng không có động tĩnh gì, Tử thần nói: “Mặc kệ đi, chúng ta vào trong thôi!”
Vừa dứt lời, Cáp Địch Tư đã bay vào trong thông đạo. Khố Khoa Kỳ do dự một chút, nhưng rồi cũng theo vào trong.
……………..
Trong thế giới linh hồn của Sở Thiên.
Sở đại thiếu gia ta được ăn thịt rồng mới sung sướng làm sao! Lúc mới đầu Long Thần còn có thể cắn hắn bị thương, nhưng càng về sau, Sở Thiên càng ăn được nhiều linh hồn của Long Thần, linh hồn của hắn lại càng thêm mạnh.
Ăn được linh hồn, không những có thể ăn được sức mạnh bên trong nó, mà những thông tin trong trí nhớ của Sở Thiên cũng tăng lên đáng kể. Thì ra ăn linh hồn lại có thể ăn được cả những kí ức bên trong linh hồn đó.
Những kí ức của Tư Tháp Đức Mại Nhĩ giống như nước thủy triều tràn vào trong linh hồn của Sở Thiên, làm cho hắn thấy được tất cả những chuyện trong quá khứ….
Thì ra là như vậy! Trong lòng Sở Thiên đang châm biếm Tư Đặc Ân xui xẻo, rồi hắn lại tiếp tục ngoác mồm cắn vào linh hồn Long Thần.
Sau đó, Sở Thiên như muốn nói cho người khác biết những việc mà hắn được biết: Từ xa xưa, có một hôm, Sáng Thế Thần định thoái vị, nhưng hắn lại không đem tài sản của mình trao cho con gái hắn là Cáp Địch Tư, mà lại đem nó giao cho Tư Đặc Ân.
Cáp Địch Tư đương nhiên chẳng vui vẻ gì, bởi vì cô ta biết trong số tài sản của phụ thân, có cả trái tim của Sáng Thế Thần, trong đó chứa đựng Cửu trọng Sáng Thế Thần Lực. Tử Thần ôm mối hận trong lòng, cùng với Khố Khoa Kỳ với dã tâm soán vị cùng lôi kéo Long Thần lúc đó đang muốn thay thế Vưu Nhân làm đại thống lĩnh của thú thần tộc, ba bọn họ cùng ngồi bàn bạc kế sách lật đổ ở phía sau Nguyệt thần điện.
Qua một thời gian dài, cơ hội cuối cùng cũng đến -Thần Hoàng can thiệp vào cuộc hôn nhân giữa Cách Lí Phân và Nguyệt Thần, và để giá giải sự Thôn Phệ và Tịnh Hóa thần lực, đã cho nhổ sáu cây thạch trụ bảo vệ trái tim của Sáng Thế Thần lên, dùng chúng để phong ấn Cách Lí Phân, chỉ để lại trên mặt đất sáu đài móng.
Sau đó, vì tu sửa Tiếp Nguyệt tháp mà Thần Hoàng đã phải tiêu hao quá nhiều sức mạnh, cũng vị vậy mà bị nội thương! Tất cả những việc sau đó đều diễn ra rất tự nhiên. Tử thần nhân lúc nội thương của Thần Hoàng phát tác, đã dẫn theo thần tộc hắc ám bao vây Phán Quyết sơn, Long Thần khuyên Vưu nhân dẫn Thú Thần tộc tham chiến, còn Khố Khoa Kỳ thì điều mười hai tầm tội sứ và Chiến Thần của Thần Hoàng đi…
Thần Hoàng còn tưởng rằng do mình giết chóc quá nhiều làm cho Chúng Thần bất mãn, nên đã dùng chút sức lực cuối cùng bắt Tử Thần, rồi trút hơi thở cuối cùng và ra đi. Kết quả không ngờ tới là khi Tư Đặc Ân gọi Khố Khoa Kỳ đến để giúp hắn trị thương thì Khố Khoa Kỳ đột nhiên trở mặt, hắn không chỉ cứu Tử thần đi mà còn hút mất một phần sức mạnh linh hồn của Thần Hoàng.
Kết quả cuối cùng là con đường dẫn đến trái tim của Sáng Thế Thần do Thần Hoàng mở ra đã mất. Còn thân thể của Khố Khoa Kỳ bị đánh nát, Tử Thần sau bị bị trọng thương thì quy ẩn đến đại chiến lần hai của Chúng Thần mới xuất hiện, Long Thần thì bị nhốt trong Lưỡi đao Phán Quyết.
……………….
“Hắc! Tư Đặc Ân cũng thật quá xui xẻo!” Sở Thiên càng ăn tinh thần càng phấn chấn, còn Long Thần giờ đã không thể cử động được nữa.
Sở Thiên tiện tay gỡ Long Thần bám ở trên người hắn ném xuống đất, hắn dẫm lên đầu của Long Thần quát hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Long Thần rên rỉ nói: “Ngươi đã ăn mất phân nửa linh hồn của ta, ngươi cũng đã có được một nửa kí ức của ta rồi, ngươi hãy tự nghĩ đi!”
Sở Thiên nghĩ ngợi và nhanh chóng hiểu ra rằng hiện giờ hắn chỉ là một linh hồn và hắn đang ở trong thế giới linh hồn của mình! Hắn đã một cước vào cái thân thể đã không còn toàn vẹn của Long Thần rồi cười nói: “Linh hồn của ngươi, cũng thật ngon quá chứ, mẹ nó!” Nói xong, Sở Thiên còn liếm liếm mép.
“Không, xin đừng ăn ta!” Long Thần kinh hãi, vội xin tha mạng.
“Không ăn ngươi? Hừ! Để ta xem xem ngươi đã làm những gì nào?” Sở Thiên gãi gãi đầu, vừa ‘nhớ lại’ vừa nói: “Ồ, thì ra ngoài Tư Đặc Ân, tất cả những người khác muốn mở con đường đến trái tim của Sáng Thế Thần, đều phải đợi đến ngày Thần Ân, khi mà sáu cây thạch trụ phong ấn Cách Lí Phân đều ngắm trúng nơi đây! Sau đó dùng Lưỡi đao Phán Quyết cắm vào trận nhãn!
Còn ngươi, đem đao linh chuyển sang ta là có thể khống chế Lưỡi đao Phán Quyết rồi. Lần trước ở dãy núi Lạc Nhật, ngươi đã dùng sức mạnh linh hồn để cùng Tử Thần vẽ nên cái kế hoạch này! Rồi sau đó ngươi đem kinh cức long hoàn tặng cho ta là để dùng năng lực linh hồn mạnh mẽ của nó mà khống chế ta… Mẹ nó! Thảo nào mà Tử Thần lại dám khiêu chiến như vậy! thì ra là có mục đích này!”
Nói đến đây, Sở Thiên đột nhiên lắc lắc đầu, có một số chuyện hắn nhớ không được rõ, “Tư Tháp Đức Mại Nhĩ, những thứ sau đó ta quên rồi, có lẽ nó vẫn còn ở trong một nửa kí ức còn lại của ngươi, nào, để ta cắn thêm vài miếng!”
“Đừng mà!” Long Thần cuống cả lên: “Ngươi muốn biết cái gì, ta sẽ nói hết cho ngươi, đừng ăn ta nữa!”
“Cũng được, trước tiên hãy nói cho ta biết, thân thể nữ thần bị phong ấn trong sáu tòa thạch đài dùng để làm gì?”
“Ta nói!” Long Thần đáp: “Con đường đi đến trái tim của Sáng thần vốn là do sáu cây Tỏa hồn trụ bảo vệ, nhưng lúc trước Tư Đặc Ân đem sáu cây tỏa hồn trụ đó đi để phong ấn Cách Lí Phân, nên sau khi phong ấn Cách Lí Phân xong, Tư Đặc Ân phải dùng thân thể của sáu vị nữ thần để thay thế cho Tỏa hồn trụ!”
“Không đúng, trong số đó có một vị Nữ thần Vận Mệnh! nữ thần này bị phong ấn sau khi Tư Đặc Ân trốn thoát rất lâu mà!”
“Cái đó thì ta không biết!”
Sở Thiên cau mày nói: “Linh hồn của những nữ thần đó ở đâu?”
“Có linh hồn thì còn nằm trong tam giới, giống như là La Tây Nhã, có linh hồn thì… có thể đang nằm trong thông đạo!”
Sở Thiên chợt thấy rùng mình, hắn vội nói: “Ngươi nói con đường đến trái tim Sáng Thế Thần nhất định phải có thân thể của nữ thần bảo vệ, vậy nếu không có thì sao?”
“Con đường đến trái tim Sáng Thế Thần sẽ bị rò rỉ thần lực, có thể nổ tung!” Long Thần dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng ngươi đừng lo, giờ chúng ta đang ở trong trận nhãn, không có nguy hiểm gì đâu!”
Sở Thiên đạp thêm một cước thật mạnh vào Long Thần, quát lên: “Ông nội ngươi còn có mấy vạn quân ở ngoài ấy! nói mau, ta phải làm thế nào để khống chế lại cơ thể của mình!”
“Ngươi chẳng đang khống chế cơ thể còn gì! Sử dụng đến cả phương pháp linh hồn rồi còn bị ngươi ăn mất…”
Sở Thiên vội vàng lục lại trong kí ức, quả nhiên hắn đã tìm được bí pháp điều khiển linh hồn của Long Thần, tuy không mạnh, không thể so sánh được với những kẻ mạnh chuyên tu linh hồn, vẫn còn dùng được.
Tạm thời phong ấn Long Thần, Sở Thiên thoát ra khỏi thể giới linh hồn, trấn tĩnh lại và quan sát, hắn thấy một thông đạo trên đỉnh đầu đã mở ra, Khố Khoa Kỳ và Tử thần không thấy đâu cả, có lẽ bọn chúng đã vào trong thông đạo rồi.
Sau khi khống chế lại cơ thể mình, Sở Thiên quay đầu lại hét lớn: “Biểu tỷ, mau chạy thôi! Sắp có một vụ nổ của bát trọng thần lực đó!”
“Vậy còn ngươi thì sao?” Mỹ nhân ngư vội hỏi.
Lớp thần lực bát trọng xung quanh thạch trụ giống như một tấm rào chắn, ngăn cách hai người bọn họ, Mỹ nhân ngư không thể vào trong, Sở thiên cũng chẳng thể ra ngoài được.
“Đừng lo cho ta! Tỷ hãy dẫn người đi trước đi!”
Sở Thiên cuống cả lên, nếu có Sắt Lâm Na ở đây thống lĩnh, chắc chắn sẽ không do dự mà hạ lệnh giải tán, bởi vì đó mới là quyết định có lợi nhất cho Sở Thiên.
Mỹ nhân ngư cắn chặt răng không trả lời. Bảy tầng thần lực được vận chuyển đến cực đại, rồi hướng về phía rào chắn bát trọng thần lực đó.
Phân Thủy Thứ đâm trúng làm cho tầng rào chắn gợn lên mấy gợn sóng rồi thôi, nhưng Mỹ nhân ngư bị làn sóng dội ngược lại làm cho thổ huyết phải lui về sau.
“Ngươi… ngươi điên à à! Mau chạy đi!” Sở Thiên cuống đến chửi ầm lên, “Ngươi muốn chết, cũng đừng làm liên lụy đến người khác! Mau hạ lệnh rút quân đi!”
Mỹ nhân ngư dường như không nghe thấy, Sở Thiên chỉ còn biết kêu khổ trong lòng, tính tình của biểu tỷ này thật khó khuất phục.
Khục! khục! khục!
Trên đầu Sở thiên bỗng truyền tới một chuỗi tiếng động kì quái, ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy một cái bụng to béo trắng trắng đang bị một cái móng vuốt đen đen vỗ vỗ vào.
“Trời ơi, ta chịu không nổi nữa rồi! Các ngươi làm gì mà cứ như sinh li tử biệt vậy không biết! Thông đạo đã mở ra lâu như vậy rồi, có nổ thì cũng đã nổ lâu rồi!”
Một cái bóng to béo từ trong thông đạo nhảy ra.
Tiểu gấu trúc đang trốn trong hố cát vỗ vỗ trán “Mẹ nó, ôi, chết rồi!”
Rầm! Khách Thu Sa té xỉu!
Kẻ vừa đến chính là Phán Quyết Thần Thú Kiệt Khắc Tốn! cũng chính là Nhất Điểm Hồng của Phán Quyết Sơn.
“Kiệt Khắc Tốn?” Sở Thiên vui vẻ nói “Sao ngươi lại từ Tiếp Nguyệt Tháp đến đây?”
“Ta chưa vào Tiếp Nguyệt Tháp bao giờ! Kẻ trong tháp chính là hai phân thân của ta!” Kiệt Khắc Tốn nhặt hồ lô rượu từ dưới đất lên, lau lau nó với vẻ sót thương, sau đó lắc lắc cái hồ lô, “Ngươi… Phất Lạp Địch Nặc phải không? Khoan nói những cái khác, mau đền hồ lô rượu cho ta đi! Mẹ nó, vì cứu ngươi, ta phải dùng cái hồ lô yêu quý này để đập Long Thần, suýt chút nữa đã làm vỡ nó rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!