Dị Giới Thú Y

Chương 510: Bố Lai Ân Đặc Thức Tỉnh



Đối diện với lời chất vấn của Bác Đức, Ba Bác Tát chỉ còn biết gật đầu, hắn vẫy tay ý bảo mọi người hãy đáp xuống nội đảo, tinh thạch kí lục của Tề bách lâm đã ghi chép lại tất cả, ông chủ hãy đi xem thử xem!”

Hình ảnh bắt đầu khoảng một hơn một giờ sau khi Sở Thiên rời Bố Lôi Trạch, lúc đó còn cách ngày Thần Ân khoảng mấy giờ đồng hồ.

Hai tầng bảo vệ của Bố Lôi Trạch mở ra, thần tộc hắc ám bắt đầu tập kích, Chiến Thần và chu thần Hoàng Lăng Vệ cùng nhau nghênh chiến, còn La Tây Nhã tiếp tục chăm sóc cho mẹ con chăm sóc cho mẹ con Chu Lệ Á.

Phía trước một cung điện ở ngoại vi hòn đảo, năm tỷ muội Tiên Đế đang tìm kiếm, mặt đầy lo lắng, “Phu quân, chàng ở đâu? Mau đi thôi! Miện hạ đã ra lệnh bỏ phòng tuyến ngoài đảo rồi.

Bọn họ gọi mãi mà Sa Khắc vẫn bặt vô âm tín.

Tiên Đế lo đến mức chẳng biết phải làm thế nào nữa, nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt ở tuyến phòng ngự thứ nhất, rồi nói: “Các muội muội, chúng ta không được rời nhau, nếu không sẽ rất nguy hiểm! Đi, chúng ta cùng đi tìm phu quân!”

“Nhưng chúng ta đi đâu mà tìm bây giờ?”

“Hãy đến hòn đảo nuôi dưỡng heo thú kia trước, phu quân thích chỗ đó!”

Năm tỷ muội họ cũng bay đến hòn đảo mà Sở Thiên gọi là “trung tâm nghiên cứu thức ăn đặc chủng”, nhưng vẫn không tìm thấy Sa Khắc, chỉ có Tra Nhĩ Tư đang ở đó để chọn ra một con heo thú béo mập.

“Tra Nhĩ Tư, phu quân của chúng ta đâu?”

Tra Nhĩ Tư giật nẩy mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lễ phép nói: “Năm vị phu nhân, ta cũng không thấy chủ nhân đâu cả, chủ nhân bảo ta ở đây chọn thức ăn cho ông ấy, sau đó lại đi rồi!”

“Trời, đã là lúc nào rồi…”

Tiên Đế còn đang oán giận thì đột nhiên mặt đất bỗng nứt ra một khe lớn, làm họ sợ đến tái mặt, Hoắc Hoa Đức – kẻ biến thành thần tộc mới từ dưới đất chui lên, theo ngay sát hắn là Đặc Lí.

(*) Thần tộc mới: là những linh hồn thần tộc nhập vào thân thể sinh vật ở Huyết Luyện Ngục

Đội quân đột kích ùn ùn kéo ra từ khe nứt đó.

Hoắc Hoa Đức còn chưa lấy lại thăng bằng đã cười nói: “Khố Khoa Kì miện hạ nói quả không sai. Mật đạo mà lần trước hắn dùng sức mạnh linh hồn đề lại quả nhiên vẫn còn!”

Đặc Lí cũng oán giận nói: “Mẹ nó chứ, chuột ở Bố Lôi Trạch quá nhiều, vì tránh bọn chúng mà chúng ta đã chậm mất ít nhất là nửa giờ rồi! Có người! Hoắc Hoa Đức, giết bọn họ!”

Hai vị chủ thần của thần tộc mới phát hiện ra năm tỷ muội Tiên Đế và Tra Nhĩ Tư.

“Phu nhân mau chạy đi, để ta ngăn họ lại!” Cái tên Tra Nhĩ Tư thường ngày nhát như thỏ đế, giờ lại dám lao lên trước không hề sợ hãi.

Kết quả không có gì phải nghĩ, chỉ trong thời gian một lần hít thở, năm tỷ muội Tiên Đế đều bị bắt, còn Tra Nhĩ Tư do động tác quá chậm, Hoắc Hoa Đức không thèm đối phó hắn, để cho một tên tiểu lâu la thuộc hạ của hắn đá bay tên Tra Nhĩ Tư, nhờ thế thoát được một mạng!

“Còn ngây ra đấy làm gì!? Giết!’ Đặc Lí la lên.

“Bọn họ là Lan Nguyệt Thú, giết bọn họ e rằng sẽ gặp phiền phức đấy.” Hoắc Hoa Đức do dự nói.

“Các ngươi dám ức hiếp phu nhân, chủ nhân của ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!” Tra Nhĩ Tư run rẩy hét lên.

Đúng lúc này, Sa Khắc từ trên bãi biển chạy về, “Của Quý, cơm của ta đã được chưa? Ta đói rồi đây!”

Hoắc Hoa Đức kinh hãi nói: “Là Thần Phượng Hoàng, Đặc Lí, chúng ta liên thủ đối phó với hắn trước!”

Vừa gặp mặt, Sa Khắc đã bị Hoắc Hoa Đức bắt được, hắn đứng ngây ra nhìn Sa Khắc đang ở trong tay mình, hắn vẫn còn chưa thể tin nổi, “Đặc Lí, ta đã bắt được thần Phượng Hoàng Thần thật này!”

“Đúng vậy, ngươi đã bắt được ta rồi, hắc hắc, ngươi cũng là cao thủ!”

Hoắc Hoa Đức sửng sốt, hắn cảm thấy Phượng Hoàng Thần trong tay mình chẳng có chút thần lực nào cả. hắn vứt bừa Sa Khắc xuống đất, dẫm lên đầu Sa Khắc mà quát lớn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Tên ta là Sa Khắc, hắc hắc!”

“Mẹ nó, thì ra là một tên ngốc giống Phượng Hoàng Thần! Đặc Lí, ngươi hãy đem người đi đánh lén trong đảo, để ta giải quyết hắn!”

Nói rồi Hoắc Hoa Đức đạp mạnh vào Sa Khắc.

“Ai ya, ngươi bắt nạt ta! Ngươi là đồ khốn!” Sa Khắc chửi lớn.

Tra nhĩ tư mếu máo nói: “Chủ nhân, hắn không chỉ ức hiếp ngài, hắn còn ức hiếp cả các phu nhân nữa!”

“Hừ!” Hoắc Hoa Đức cười nhạt một tiếng, rồi lại đạp một cái vào người Sa Khắc, nhưng hắn thật sự kinh ngạc khi phát hiện ra rằng, Sa Khắc không hề bị thương, “Đặc Lí, qua lại đây! Tên ngốc này có gì đó rất khác thường, ta và ngươi cùng liên thủ giết hắn đi!”

Những trận công kích rơi trên người Sa Khắc, Sa Khắc tiên sinh của chúng ta tuy bị đạp cho thâm tím mặt mày, nhưng không bị thương nặng.

Đặc Lí cũng thấy có gì khác thường, hắn vội nói: “Dùng cách khác giết hắn!”

Đúng lúc này, Sa Khắc đang nằm dưới đất kia bỗng phát ra tiếng cười lạnh nhạt, “Các ngươi cũng xứng để giết ta sao? Hừ!”

Sa Khắc từ từ bay lên, cái khí chất hiền hậu ngốc nghếch lúc trước giờ không còn nữa, trên mặt hắn chỉ còn lại sự lạnh lùng nghiêm nghị, “Ta nhớ mùi máu tươi rồi đây…”

………………..

Hình ảnh ma pháp của hệ thống giám sát dừng lại ở đây.

Ba Bác Tát giải thích nói: “Ông chủ, sau đó thì đã xảy ra lực lượng ba động mãnh liệt, năn tỷ muội Tiên Đế ở đó bị chấn động mà ngất đi. Sau khi tỉnh lại thì cả Sa Khắc và Tra Nhĩ Tư đều biến mất, chỉ còn lại những thi thể trên mặt đất.”

“Chiến thần thì sao? La Tây Nhã nữa? Bọn họ không hề phát hiện ra sự thay đổi khác thường của Sa Khắc ư?”

Ba Bác Tát lắc đầu nói: “Lúc đó tiểu công chúa vẫn chưa ra đời, La Tây Nhã miện hạ không rảnh mà lo việc ở đây, còn Chiến Thần tuy có phát hiện ra luồng sức mạnh ấy, nhưng vết thương của hắn còn chưa khỏi, không đuổi kịp Sa Khắc!”

“Ta nhớ mùi máu tươi rồi đây…” Sở Thiên lẩm nhẩm mãi câu nói đó, hắn nghoẹo đầu sang bên nhìn về phía Bác Đức lúc đó đang đứng trước màn hình, chỉ vào Sa Khắc trên hình và nói, “Miện hạ, ngươi chắc chắn đó không phải là phụ hoàng của ngươi, mà là Bố Lai Ân Đặc?”

Bác đức gật đầu nói: “Không nhầm đâu, phụ hoàng ta không có hứng thú với máu tươi, ông cũng không nói ra nhưng câu như thế.”

Sở Thiên đem ma pháp thạch đã phát những hình ảnh đó giao vào tay Bác Đức, cười nói: “Miện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra Sa Khắc! Ma pháp thạch này ngươi hãy nghiên cứu lại, ta đi….”

“Đi đi, đi đi! Ta không phải là kẻ bất cận nhân tình, lát nữa hãy bế con gái ngươi lại đây cho ta xem!” Bác Đức phất tay nói, mắt vẫn chăm chú nhìn vào viên đá trên tay.

Sở Thiên xông vào phòng của Chu Lệ Á với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa vào đến cửa, hắn đã đứng ngây ra, “Thật đúng là một tiểu ma nữ…”

Chu Lệ Á nằm trên giường, La Tây Á ở bên cạnh chăm sóc, còn Sở Viêm thì nhe răng trợn mắt quỳ bên cạnh Chu Lệ Á, hai tai hắn, bên trái bên phải đều bị hai tiểu cô nương xách lên, một nhóc là Đới An Na, còn một nhóc khác mặc một chiếc áo đỏ, trên đầu lưa thưa vài sợi tóc đỏ, xem ra cũng có vài phần giống với Chu Lệ Á.

“Ca ca vui thật, hì hì!” Cô bạn nhỏ cưỡi luôn lên người Sở Viêm, chốc chốc lại vỗ nhẹ vào mặt Sở Viêm, tỏ ý rất hài lòng.

Nhìn thấy Sở Thiên đi vào, Sở Viêm đưa tay ra mếu máo cầu cứu: “Cha ơi, cứu mạng!”

Sở Thiên cười to, rồi cùng Chu Lệ Á nói mấy câu, sau đó hắn bế con gái lên, đầu tiên hắn dùng mắt thường để quan sát nó, rồi lại dùng sức mạnh linh hồn để nhìn thấu bên trong. Linh hồn của tiểu nha đầu này vẫn còn mang dấu vết của hấp huyết quỷ, nó có đôi cánh nhỏ, hai chiếc răng nanh sắc nhọn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của một tiểu ác ma.

“Ông chính là cha của ta!” tiểu nha đầu hiếu kì hỏi. Trước khi nó ra đời đã từng nói chuyện cùng La Tây Nhã trong mấy tháng, sức mạnh linh hồn tuy không bằng Sở Thiên, nhưng thần trí đã phát triển sớm hơn rất nhiều.

“Nghe nói cha có một con Tiểu Hùng Miêu, nướng nó lên ăn thử xem thế nào?”

“Đừng có nướng Miêu Miêu của ta” Sở Viêm vẫn chống cự.

Sở Thiên cười mà như mếu, hắn lắc lắc đầu, rồi cười với La Tây Nhã mà nói: “Lão tổ mẫu, người đã đặt tên cho cháu chưa?”

La Tây Nhã cười lớn nói: “Đặt rồi, tên nó là Phan Đa Lạp”

“Hay lắm, vậy ta them cho nó một chữ… Toàn!”

Sở Toàn, con gái của Sở Thiên.

Nói chuyện với vợ và con gái thêm vài câu, Sở Thiên ôm bé Đới An Na lên hỏi. “Tiểu Na Na, con giúp cha xem tương lai được không?”

Kiệt Khắc Tốn nói Tử Thần và Khố Khoa kì có lẽ đã đi đến tương lai, nhưng tương lai quả là quá chung chung, một ngày sau hay một vạn năm sau đều là tương lai cả, Sở Thiên thực sự không đợi nổi nữa rồi.

Đới An Na lắc lắc đầu, dùng nụ cười bất đắc dĩ không hợp với lứa tuổi của nó mà đáp: “Cha à, con không thể xem được tương lai của cha.”

Sở Thiên chỉ còn biết kêu khổ trong lòng, hắn còn có thể có cách phản ứng nào khác chứ?

Nói thêm vài câu nữa, thông tấn thạch nhét trên eo hắn đột ngột vang lên, là tiếng của Ba Bác Tát, “Ông chủ, vừa nhận được thông tin từ bên đại sa mạc, Sa Khắc đã đi đến Hồng Nguyệt phế tích, còn dùng sức mạnh linh hồn đả thương Hải Vương bệ hạ!”

“Cái gì? Mẹ nó, ta đến ngay!” Sở Thiên xoay người đặt con gái xuống rồi bay về Quang Minh thánh điện.

Mới được bao lâu chứ? Từ lúc A Mạt Kỳ mở thông đạo, Sở Thiên từ chiến trường trở về, rồi xem hình, rồi đặt tên cho con, trước sau cũng chỉ khoảng nửa tiếng mà thôi.

“A Mạt Kỳ, đưa ta đến sa mạc! Bác Đức, ngươi đi theo ta!”

Ngay sau đó, Sở Thiên xuất hiện trên sa mạc, mỹ nhân ngư được đặt nằm trên một chiếc giường trong lều, không cử động gì cả.

Lạp Hi Đức đi cùng Sở Thiên vào trong lều, giải thích rằng: “Ngươi đi chưa được bao lâu thì Sa Khắc đến, hắn vừa đến là đã muốn khiêu chiến với Hải Vương bệ hạ, động tác của hai người họ quá nhanh, chúng ta nhìn không rõ, cuối cùng chỉ nhìn thấy Hải Vương bệ hạ bị rớt từ trên trời xuống!”

Bác Đức kiểm tra một chút, rồi nói: “Linh hồn bị tổn thương! Ài…, sức mạnh linh hồn của mỹ nhân ngư này thật là kém quá!”

Lạp Hi Đức lại nói: “Sa Khắc vừa đến, thanh kiểm Vĩnh Hằng trong tay ta đã có phản ứng liền, nhưng cuối cùng cũng bị hắn tịch thu mất.”

Vĩnh Hằng thần vương cùng kiếm vĩnh hằng, còn cả cơ thể gần đạt đến mức thần vương của Thần Phượng Hoàng nữa… Sở Thiên thở dài thườn thượt nói, “Bác Đức miện hạ, Bố Lai Ân Đặc vì sao đột nhiên lại thức tỉnh vậy? Hắn đã bị nhốt cả vạn năm rồi, sức mạnh đáng ra phải suy yếu không ít chứ? Sao lại có thể đả thương biểu tỷ như vậy?”

Hai tay Bác Đức nắm lấy nhau, “Đó là Vĩnh Hằng thần vương mà! Năm xưa còn có thể đả thương cả Tư Đặc Ân bách chiến bách thắng, chí ít cũng là một Thần Vương hàng đầu rồi, chỉ sợ là còn lợi hại hơn cả Cáp Địch Tư và vợ Ái Lệ Ti của ngươi! Ngươi nghĩ mà xem, ta cũng có thực lực của Chủ Thần hàng đầu, nhưng sáu năm trước hắn vẫn có thể xông vào cây hỏa diệm, cướp đi cơ thể phụ thân ta ngay trước mắt ta! Ài…, còn thêm cả kiếm Vĩnh Hằng, hắn đánh bại một mỹ nhân ngư có thất trọng thần lực là hoàn toàn có cơ sở!”

Lắc lắc đầu, Bác Đức tiếp tục nói: “Còn về việc vì sao đột nhiên hắn thức tỉnh, thì ta cũng không biết, thậm chí ta còn không biết vì sao linh hồn đã ngu ngốc của phụ thân sao lại có thể khống chế được hắn trong hơn sáu năm nay!”

“Việc của Bố Lai Ân Đặc đợi chút hãy nói!” Bác Đức chỉ vào Mỹ nhân ngư, “Bây giờ ngươi cũng đã có sức mạnh linh hồn rồi, ta giúp ngươi một tay, để ngươi tận mắt nhìn thấy vết thương của mỹ nhân ngư, trông rất cổ quái!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.