Sáu nữ thần, Nguyệt Thần, Vận Mệnh, La Tây Nhã, hai bà cô của hải thần tộc, sau cùng là một phân thân của An Cát Lệ Na.
Tại sao nữ thần Vận Mệnh lại trở thành linh hồn? Cần biết rằng vong linh không giống như thực thể linh hồn của thần tộc, nó là một trong những chủng tộc hạ đẳng nhất trong Tam giới, phần lớn là những nhân loại và những người yếu kém trong những chủng tộc có hiểu biết sau khi chết đi, linh hồn vào địa ngục mà hình thành nên, có thể nói nó chỉ dùng để dọa người, khi gặp phải cao thủ thì nó không có tác dụng gì.
Nhưng vong linh này của Mã Ny lại không giống vậy, đây là điểm nghi vấn thứ nhất.
Thứ hai, nữ thần Vận Mệnh tại sao lại biết được thân xác mình đang ở trong tay Sở Thiên? Chuyện của sáu nữ thần, chỉ có một số ít người biết, ngay cả Nguyệt Thần cũng không biết thân xác của mình ở đâu nữa!
Với hai nghi vấn này, Sở Thiên lại mở thông tin thạch ra, đáng tiếc nó không dùng được.
Có thể đánh lén Sở Thiên lúc nửa đêm không một tiếng động, tuyệt đối không phải là một kẻ yếu, nhất định phải tăng cường phòng thủ ở Bố Lôi Trạch, Sở Thiên nhân màn đêm bay ra khỏi phòng ngủ, định đến quang minh thánh điện thông báo cho Sắt Lâm Na, nhưng bay đến nửa đường hắn thay đổi ý định, dùng thuật ẩn thân và thời gian thuận lưu lén lút đi tới lang đảo – nhà của Cát Nặc Bỉ Lợi và Mạt Khắc.
Hai con sói đó dáng điệu chán chường đang ngồi xổm trên bãi biển, vừa ngắm trăng, vừa uống rượu
“Ta bảo này Cát Nặc Bỉ Lợi, ngươi đừng ngắm trăng nữa, chị dâu là nữ thần Vận Mệnh, chứ đâu phải Nguyệt Thần, ngươi nhìn ánh trăng thì tỷ ấy cũng không về được đâu.”
Cát Nặc Bỉ Lợi than thở, “Hừ, Mã Ny và nguyệt thần miện hạ là bạn thân, năm đó Ny Khả miện hạ đã tặng một tòa thiên điện trong Nguyệt Thần điện cho nàng, điều này ngươi không biết phải không? Nếu biết, ta ngắm trăng cũng không có gì sai!” Hắn hung hăng cầm lấy bình rượu trước mặt, nổi nóng, “Ta cược rằng, bộ dạng quái dị này của ta, Mã Ny có quay về cũng không nhận ra!”
Cát Nặc Bỉ Lợi lại cúi đầu, “không cần biết nàng có nhận ra tay hay không, chỉ cần nàng có thể quay về, không phải ở trong đường hầm thời không chịu khổ nữa là được rồi…” Nói xong, mắt của hai con sói đó đã hơi ướt.
Sở Thiên nín thở, nghe trộm
Có lẽ Mạt Khắc không thành thật lắm, nhưng Cát Nặc Bỉ Lợi là một người thẳng tính, lời hắn nói có thể tin được, từ đó có thể thấy, Mã Ny chỉ biết thân xác của mình đang ở trong tay Sở Thiên, nhưng không biết việc của Cát Nặc Bỉ Lợi.
Cũng có thể khi Mã Ny du hành trong đường hầm thời không, đã không dám tới gặp phu quân mình! Sở Thiên thầm nghĩ
Dù thế nào, nữ thần Vận Mệnh đã xuất hiện ở một nơi quái di, thái độ lại không hòa bình gì, hơn nữa lại vận dụng một năng lực quá mức, vì vậy Sở Thiên nhất định phải giữ cho mình một con đường thoát.
Bay đến sau lưng hai con sói, Sở Thiên cười nói: “rượu cũng không tồi đó chứ!”
Hai người kinh ngạc, quay lại nhìn Sở Thiên, đồng thời thở phào, Mạt Khắc nói: “Ông chủ thân mến, gần đây việc học tập của tiểu thiếu gia rất tốt, đã có thể nắm vững các ứng dụng của một loại thần lực rồi, vì cơ thể vẫn là vị thành niên, vì vậy ta không dám cho tiểu thiếu gia học các vũ kỹ của Khảm Phổ, ngoài ra, lực lượng linh hồn của Phan Đa Lạp cũng làm ta kinh ngạc, nó quả là linh hồn kỳ tài.”
Cát Nặc Bỉ Lợi tiếp lời nói: “nhưng chúng ta phải kháng nghị, sở thích của tiểu thư Phan Đa Lạp rất kỳ quái, nó muốn khi dạy học chúng ta phải biến lông mình thành màu trắng, lại còn phải đứng lên để dạy học! chúng ta đã làm theo như vậy, nhưng cô ta vẫn nói chúng ta không có khí chất của Mặc Phỉ Đặc miện hạ, muốn nướng chúng ta lên để ăn…”
Hai người này vừa gặp mặt là đã báo cáo tình hình công tác, quả nhiên là nhân viên tốt, Sở Thiên cười, “hai đứa bé đó khiến các ngươi phải vất vả rồi, nhưng hôm nay đừng nhắc đến bọn chúng, hai vị, có muốn trở về hình dáng trước đây không?”
Mắt Cát Nặc Bỉ Lợi sáng lên, vui mừng nói: “Hỏi thừa, có là heo thú mới không muốn!” Còn Mạt Khắc lại đứng lên, nhìn Sở Thiên cảnh giác, “Long Thần miện hạ thân mến, sao người lại ban phát lòng từ bi cho chúng ta? Là cảm thấy hai người chúng ta không còn giá trị lợi dụng nữa, hay là vì Bố Lôi Trạch lại xảy ra biến cố gì rồi?!”
Đầu óc của Mạt Khắc này cũng thật linh lợi, Sở Thiên vứt ra hai cơ thể Huyết luyện thú, cười nói: “Đây là do Bì Bồng miện hạ liên thủ với Phượng Hoàng gia tộc bắt được, cũng phí không ít tâm huyết đâu, một người có tiềm lực của chủ thần, một người có tiềm lực thường vị thần, hai vị thương lượng với nhau đi!”
Mạt Khắc liếc nhìn người huynh đệ của mình, càu nhàu, hắn đợi ngày này đã lâu rồi, “Ta luyện linh hồn, tác dụng của cơ thể cũng không lớn lắm, chủ thần đưa cho Cát Nặc Bỉ Lợi!”
Nói xong, mắt hắn sáng lên, liếc nhìn Sở Thiên, “nhất định có chuyện gì đó! Cấp chủ thần Huyết Luyện thú ngàn năm khó gặp, theo ta được biết trong tay Bì Bồng cũng chỉ có vài người mà thôi, miện hạ có thể đưa cho chúng ta, nguyên nhân chắc không đơn giản?”
“Đúng là có nguyên nhân, vài ngày nữa chắc chắn có việc phải phiền tới các ngươi! Đến lúc đó hẵng nói!” Sở Thiên nhẹ nhàng bay đi, “Mạt Khắc, ngươi là một linh hồn mạnh, việc đoạt thân thể chắc không cần ta giúp nữa.”
Cát Nặc Bỉ Lợi khua khua móng vuốt, “Ấy, chờ chút, Mạt Khắc biết đổi cơ thể, nhưng không biết cải tạo cơ thể.”
“được rồi, hắn không thể giúp chúng ta cải tạo được, ít nhất bây giờ không được!” Mạt Khắc tham lam đi vòng quanh cơ thể mới, miệng không ngừng tấm tắc, “Dựa vào thủ đoạn của hắn, chắc chắn phải làm từng bước, sau khi sử dụng hết giá trị lợi dụng của chúng ta, mới cải cạo cơ thể.”
Cát Nặc Bỉ Lợi do dự nói: “Ta thấy Long Thần không giống loại người đó đâu.”
…………………..
Trở về quang minh thánh điện, Sở Thiên triệu tập những người trong nhà, giao phó việc nữ thần sinh mệnh một lúc, sau đó giao con trai, con gái, tiểu Mặc Phỉ Đặc cho Mỹ Nhân Ngư trông coi.
“Biểu tỷ, Bố Lôi Trạch của ta giao cho ngươi trông coi!” Sau cùng Sở Thiên đẩy Tiểu Bạch đến trước mặt Mỹ Nhân Ngư, “Tiểu Bạch còn đang áp chế Cáp Địch Tư, nếu cần thiết, xin miện hạ dùng thất trọng thần lực giúp cô ấy một tay.”
“được, ta biết rồi!” Tiểu Bạch đẩy Sở Thiên, ngồi xuống bên cạnh Mỹ Nhân Ngư, vỗ vỗ vai Mỹ Nhân Ngư, “Muội muội, sự an toàn của tỷ tỷ ta đây giao cho ngươi!”
Mỹ Nhân Ngư dở khóc dở cười, tuổi và danh phận của Tiểu Bạch hơn cô ta không ít, gọi nàng là muội muôi cũng là đã nể mặt nàng rồi.
Tiểu Bạch lại nói: “Lần này chàng mang ai cùng đi uống rượu mừng?”
“Đội ngũ đi chúng mừng do Kim Cương dẫn đầu, ngoài ra còn thêm A Mạt Kỳ, còn có ba ngàn thần quân Bội Kỳ, như vậy là đủ rồi. Đợi chút!” Sở Thiên nheo mắt, trầm ngâm chốc lát, “Đem La Tân theo nữa!”
“Hừ, Phất Lạp Địch Nặc chàng quả là hư đốn lắm!” Tiểu Bạch cười nói: “Có phải muốn ép đại địa phụ thần quay về Tiếp Nguyệt Tháp không?”
Sở Thiên dí dí vào mũi Tiểu Bạch, cười nói: “Nàng quả thông minh!”
“Xin người, ông chủ, cho ta đi cùng với!” Đột nhiên, một đóa hoa nhỏ trước cửa sổ khẩn thiết van xin, nhìn đôi mắt Hùng Miêu tròn trên đóa hoa, cũng đã biết đó là Khách Thu Sa.
“Ông chủ, ta nhớ đại bá rồi, ta muốn đi thăm đại bá!”
“ngươi?” Sở Thiên sửng sốt, từ lúc nào Khách Thu Sa lại biến thành một đứa trẻ ngoan như vậy? Lúc này Phan Đa Lạp ở trong lòng Mỹ Nhân Ngư giơ cánh tay nhỏ bé lên, lôi Tây Mễ Cách từ trong tóc Mỹ Nhân Ngư ra, “Cha không được đồng ý, miêu miêu đang muốn trốn Tây Mễ Cách!”
Tiểu tử kia cũng nói: “Đúng vậy, Khách Thu Sa không thích ăn Tây Mễ Cách, không muốn chơi với Tây Mễ Cách!”
Đóa hoa nhỏ nhanh chóng biến thành một con gấu trúc, mặt đỏ bừng nhào vào lòng Sở Thiên “Ông chủ, xin người mang ta theo, ta không bao giờ muốn gặp mặt cô ta nữa, nếu không…..” Tiểu Hùng Miêu vẻ mặt cầu xin, kêu rên nói: “người ta còn chưa thành niên, làm sao có thể bị ‘ăn’ được?”
Mọi người phá lên cười, Sở Thiên lên đường.
Đội hình phi thuyền của Bố Lôi Trạch vẫn hào hoa như vậy, Kim Cương đứng trên mũi thuyền chỉ huy, còn Sở Thiên và A Mạt Kỳ ngồi trong khoang thuyền.
Trên suốt cã quãng đường không có chuyện gì xảy ra, Sở Thiên thuận lợi đến Tiếp Nguyệt Tháp lúc này cả khu rừng đang giăng hoa kết đèn, rất có không khí của sự vui mừng. Lan nguyệt thú Lai Nhân Cáp Đặc đang bận rộn tiếp đãi khách, Thác Mã Tư vừa thấy Sở Thiên, trên mặt thì rất vui mừng, nhưng nụ cười có chút kỳ lạ, xem ra hắn đã biết chuyện của Khách Thu Sa từ miệng Đặng Khẳng, nên đã hồ đồ đem gả con gái cho một tên ngốc, trong lòng Thác Mã Tư dù sao cũng có hận Sở Thiên, nhưng nghĩ Sa Khắc có danh phận Phượng Hoàng tộc, hắn lại hơi vui mừng.
Sở Thiên vẻ mặt bình tĩnh cùng nói chuyện với Thác Mã Tư, luôn miệng ‘thông gia’ rất ngọt ngào.
Thác Mã Tư đưa Sở Thiên vào Nguyệt thần điên, lúc này trời đã tôits, Sở Thiên giao Khách Thu Sa đến chỗ Đặng Khẳng, còn mình thì trở về phòng ngủ
Hắt xì!
Sở Thiên mở cửa phòng, “Nữ thần tại thượng!” Hắn không thể không kinh ngạc, trên chiếc bàn giữa phòng, đang để một đầu người!”
Máu chảy đầm đìa, diện mạo dữ tơn, hai mắt đã bị móc đi.
Trên trán còn có một dòng huyết tự: Trả đầu ngươi cho ta!
Sở Thiên nheo mắt, đầu người hắn đã thấy nhiều rồi, thậm chí khi đánh nhau chính hắn cũng chặt không ít đầu người, đương nhiên sẽ không bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp đảm, nhưng nữ thần Vận Mệnh quả thật lợi hại, lại gửi cả lời uy hiếp đến cả Nguyệt thần điện
Sở Thiên thầm nghĩ, Đặng Khẳng, Trương Bá Luân, Lạp Tắc Nhĩ, ba người của Sáng Thế thần tộc đều đang ở đây, như vậy nói lên điều gì? Hoặc là Mã Ny quá lợi hại, hoặc là cô ta đã cấu kết với bọn Trương Bá Luân.
“Hôn lẽ này quả thật có ý nghĩa!” Sở Thiên dùng sự liên hệ giữa các bạn sinh thần thú để triệu A Mạt Kỳ đến, cho hắn xem cái đầu người trước, sau đó thấp giọng dặn dò: “ngươi lợi dụng đêm tối quay về Bố Lôi Trạch, bí mật điều Khảm Phổ, Chu thần hoàng lăng vệ, còn có Bác Đức miện hạ tới Vô tận chi hải, đồng thời mượn thí thần thất hải thú từ chỗ hải vương! Trước tiên cứ để bọn họ trốn ở chỗ Hải vương!”
A Mạt Kỳ đi, Sở Thiên bỏ cái đầu người vào trong nhẫn, sau đó nằm lên giường
Bộp!
Phiến đá từ dưới đất đột nhiên nứt ra, một dây mây chui ra, theo sau còn có một loại cây giống như cây đậu biển – một loại đậu đặc sản ở Huyễn thú. Nhưng cây đậu này rất lớn, cao bằng một thân người.
Sở Thiên ngồi dậy, cười nói: “Khách Thu Sa, ngươi lại làm loạn gì nữa vậy? Cẩn thận ta bảo Tây Mễ Cách ăn ngươi!”
“Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, đừng trách Khách Thu Sa, ta sai hắn làm vậy đó!” Quả đậu hé mở, Đại Địa Phụ Thần đi ra.
Sở Thiên chợt cảm thấy lạ thường, nhưng nét mặt của Đặng Khẳng u buồn, không giống như đến để làm phiền.
Chỉ nghe Đặng Khẳng chậm rãi nói rằng: “Ta đến cầu xin một việc!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!