– Chỉ được lấy nước tại một nơi trong đầm, mà nơi đó là nơi nước từ trên thác đổ xuống?
Sở Nam khẽ lẩm bẩm, nhìn thác nước cao hơn trăm trượng, ngước từ bên trên trút xuống vừa nhanh vừa xiết, theo tiếng ầm ầm vang dội, nước chảy xuống lập tức bắn ra vô số bọt nước, tạo nên một màn hơi nước dày đặc.
Nước chảy phảng phất như mãnh thú lao xuống, có thể thấy kình đạo đến tột cùng bao nhiêu, có thể đủ để công phá mặt đất thành đâm, công phá đá nát vụn.
Mà Sở Nam phải đến nơi có lực đạo lớn nhất của thác nước để lấy nước.
Sở Nam không chút sợ hãi, không chút do dự, nhanh chóng cởi toàn bộ xiêm y, đương nhiên cũng tạm thời đặt trọng kiếm qua một bên, sau đó nhảy vào trong nước, bơi về phía trung tâm, bị thác nước đổ xuống khiến Sở Nam lập tức dâng lên một cổ cảm giác hít thở không thông.
Tiếng vang đinh tai nhức óc giống như sấm rền, thác nước dữ dội đánh vào hắn như đánh vào những tảng đá khiến hắn cảm thấy cơ thể giống như muốn tan nát.
Không quá ba phút, Sở Nam khó khăn từ dưới thác nước chui ra, vẫy vùng trong nước sau đó ngoi đầu lên cố gắng hít lấy không khí, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, toàn thân đỏ bừng, màu chảy đầy.
– Nếu như không phải nhờ công dụng của long đan, đừng nói là duy trì ba phút, chỉ e vừa chạm vào thì liền tiêu mạng rồi.
Trong đầu Sở Nam xẹt qua suy nghĩ này, trong mắt lóe lên một tia kiên định, lại lần nữa bơi về phía dưới thác nước, chịu cho nước chạy xiết oanh kích lên người.
– Kiên trì, nhất định phải kiên trì!
Trong lòng Sở Nam cũng không ngừng cổ vũ bản thân, sau đó hắn liền bắt đầu tu luyện Thủy nguyên lực của Nghịch Càn Khôn trong nước, nhưng vừa mới tu luyện thì trong thân thể đột nhiên truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn kịch liệt, Sở Nam thậm chí nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên, tựa như đem một khối sắt nung đỏ ngâng vào trong nước.
Lần này, Sở Nam không kiên trì nữa, trực tiếp chui ra khỏi thác nước, bởi vì hắn nghĩ đến việc thủy khắc hỏa, mà ngày hôm qua hắn vừa mới tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa xong, cả hai tương khắc không tương trùng, hiển nhiên đau nhức vô cùng kịch liệt.
– Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh thủy…. Cứ như vậy mà nói, chẳng lẽ ta phải dùng Hỏa nguyên lực tôi luyện cơ thể xong một lượt thì mới có thể dùng Thổ nguyên lực tôi luyện thân thể, sau đó là Kim nguyên lực, sau Kim nguyên lực mới là Thủy nguyên lực…
Sở Nam thầm lẩm bẩm, lại tiến vào trong thác nước, chịu đựng tra tấn, chỉ có điều hắn không tu luyện Thủy nguyên lực nữa, thầm nghĩ:
– Ba ngày sau là đến Lãnh Diện Diêm Vương, sau đó là Phong lão đầu, rồi từ Phong lão đầu bắt đầu dùng Ngũ Hàng nguyên lực tôi luyện, bây giờ phải lợi dụng mọi hoàn cảnh để khiến cường độ thân thể trở nên mạnh mẽ hơn!
Lần này Sở Nam kiên trì được bảy phút, nghĩ ngơi một lát, lại chui xuống dưới thác nước….
Tám phút….
Mười phút….
Mười một phút….
Đợi đến lúc trời gần tốt thì Sở Nam cũng chỉ còn có thể kiên trì dưới thác nước khoảng chừng mười một phút rưỡi, hắn nằm bên cạnh bờ, đầu ngẩng lên trời, lẩm bẩm:
– Thời gian càng lúc càng lâu, kiên trì thêm mỗi một giây đều khó khăn vô cùng, không biết lúc nào mới có thể kiên trì đến hai mươi phút!
Đợi đến khi hồi khí, Sở Nam đem thùng nước đến chỗ đầm, đựng đầy hai thùng, mặc quần áo lên cơ thể dính chút máu và mồ hôi, hắn bưng nước tập tễnh trở về trấn Tự Do.
Sau khi đổ nước vào trong lu, Hắc Tâm Diêm Vương đã xuất hiện phía sau hắn, ngữ khí vẫn lạnh lùng như bình thường:
– Đã chuẩn bị xong thịt cho ngươi!
– Đa tạ tiền bối.
Mặc dù nghe bọn họ muốn nghiên cứu sự quái thai của hắn, nhưng hắn cũng không biết bọn họ muốn nghiên cứu cái gì, thế nhưng Sở Nam vẫn rất cảm động, Sở Nam hiển nhiên không biết một màn hắn ở dưới thác nước đều rơi vào trong mắt của năm đại Võ Quân, trong đó có cả Hắc Tâm Diêm Vương.
Đợi Sở Nam ăn xong, Hắc Tâm Diêm Vương dẫn hắn đến một cái phòng nhỏ, trong phòng có một đống thỏ rừng, Hắc Tâm Diêm Vương nói:
– Ngươi đã thích dùng trọng kiếm vậy thì ngươi hãy dùng trọng kiếm lột da những con thỏ rừng này, đem thịt và xương của nó tách ra, tốt nhất là đừng để một khúc xương nào vỡ vụn!
Nói xong cũng không đợi Sở Nam đáp lời thì Hắc Tâm Diêm Vương đã bỏ đi, lúc đi tới cửa thì lưu lại một câu.
– Nếu như đến sáng mai ngươi vẫn không thể đem thịt và xương tách ra hoàn hảo thì ngai mai ngươi sẽ không có cơm ăn!
Sở Nam nhìn thỏ rừng đầy đất, trên cơ thể chúng không hề có vết thương nào, thế nhưng đều đã chết không thể chết được nữa, sau đó lại nhìn trọng kiếm trong tay một chút, khẽ lẩm bẩm:
– Dùng trọng kiếm 800 cân này để tách thỏ rừng chết? Hắc Tâm Diêm Vương này thật đúng là kỳ quái, một đầu bếp, lại tu luyện Thủy nguyên lực, nói muốn nghiên cứu ta, nhưng lại để ta đi tách thịt và xương thỏ rừng, hắn muốn làm gì? Không phải là bồi dưỡng ta thành đầu bếp chứ?
Trong lòng Sở Nam có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng việc quan trọng nhất trước mắt đó là đêm nay phải tách được thịt và xương hoàn toàn của một con thỏ, bằng không thì ngày mai sẽ không có cơm ăn.
Dùng trọng kiếm mổ thỏ, giống như người khổng lồ dùng kim châm vậy.
Vừa chém xuống một kiếm, Sở Nam đã dùng lực rất nhẹ, thế nhưng con thỏ rừng vẫn trở thành một mảng huyết nhục mơ hồ.
Sở Nam đổi lưỡi kiếm thành mũi kiếm nhẹ nhàng xẹt qua, vừa rạch đến yết hầu của con thỏ thứ hai, tay hơi run một chút thì xương cốt của con thỏ này liền đứt gãy….
Đến con thỏ thứ ba, Sở Nam rất cẩn thận, rốt cuộc đã cắt được da trên bụng, đang muốn thở phào một hơi thì lại nghe “răng rắc” một tiếng, thỏ rừng lại bị hủy.
Cũng may Sở Nam từ nhỏ đã biết mình khác người, cố nhẫn nhịn sự cô đơn lạnh lẽo, mặc dù biết bản thân đứt đoạn kinh mạch nhưng vẫn siêng năng cố chấp tu luyện Diễm Hỏa Quyết và Mãng Sơn Quyết, tính nhẫn nại có thể nói không phải bình thường.
Bằng không, giờ phút này Sở Nam nhất định sẽ vô cùng bực bội chán nản mà không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Thở một hơi thật dài, Sở Nam cầm con thỏ thứ tư lên….
Con thứ tám, thứ hai mươi, thứ ba mươi sáu….
Cứ như vậy cho đến con thỏ thứ tám mươi thì Sở Nam mới lột da được một con thỏ, lúc hoàn toàn tách ra thì đã đến canh ba.
Sở Nam không dám lãng phí dù chỉ một giây, tranh thủ thời gian tách thịt và xương, nhưng so với lột da thì lần này càng khó hơn gấp trăm ngàn lần. Ngay cả chỉ hít thở nặng nề một chút thì xương cốt cũng đã đoạn rồi….
Canh năm, Sở Nam đã tách được 200 con thỏ, thế nhưng vẫn chưa thành công, xương cốt trên lưng thì còn đỡ, nhưng đến phần bụng, và phần cổ thì xương cốt quả thật quá giòn, quá khó khăn….
Hắc Tâm Diêm Vương đi đến, nhìn xuống mặt đất, không nói hai lời, trong tay lập tức ngưng tụ một băng kiếm, hất con thỏ lên không trung, xẹt xẹt vào nhát, băng kiếm cực lớn liền biến mất, da thỏ rừng, thịt thỏ rừng, xương cốt thỏ rừng đều phân thành ba, trên da không còn chút thịt, trên xương cũng không có chút thịt nào, mà hình dạng của thịt vẫn còn duy trì bộ dạng của con thỏ rừng….
– Đi gánh nước đi!
Hắc Tâm Diêm Vương nói xong liền bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!