Cho dù là vậy, gã cũng không muốn để Diệp Mặc chết một cách nhẹ nhàng, dường như trong nháy mắt giới khí thế màu máu của gã hình thành, pháp bảo Ma Huyết Trảm của gã cũng được phóng ra, đồng thời một đường trường ngấn màu máu xuyên qua không gian cũng đã đến đỉnh đầu Diệp Mặc.
Gã với tốc độ nhanh nhất hủy diệt thân thể Diệp Mặc, sau đó cấm chế nguyên thần của Diệp Mặc lại, rồi từ từ bào chế. Một Hóa Đạo Thánh Đế dám hỗn láo với một cường giả Đạo Nguyên như gã, gã làm sao có thể không khiến đối phương phải trả giá chứ?
Diệp Mặc cảm nhận được giới khí thế màu máu của Củng Hạng, liền biết Củng Hạng thậm chí còn yếu hơn một chút so với tên Ma Thánh lúc trước hắn giết. Lúc này hắn cho dù không dùng Tử Đao, cũng có thể chém chết được.
Nhưng Diệp Mặc lại không định không dùng Tử Đao, đến một nơi như này mà giấu thực lực của mình đi, thì cũng không phải chuyện tốt. Hắn phải chém chết tên Củng Hạn trong chớp nhoáng, khơi tác dụng chấn động, nếu không hôm nay nói không chừng hắn sẽ đối diện với cục diện không ngừng bị khiêu chiến. Mặc dù trận khiêu chiến này hắn không sợ, nhưng mỗi khi giết một người, sẽ đắc tội với một thế lực. Diệp Mặc không sợ đắc tội với người khác, nhưng cũng không muốn đắc tội với quá nhiều người. Lập uy tất nhiên cũng sẽ đắc tội với người khác, nhưng cũng đỡ hơn nhiều so với giết Thánh Đế của đối phương.
Trong nháy mắt giới khí thế màu máu của Củng Hạng được hình thành, lĩnh vực của Diệp Mặc cũng đột nhiên phát ra, lúc này lĩnh vực của hắn cũng hình thành thức giới ban đầu, cũng không thể gọi là lĩnh vực, cho dù gọi là giới vực cũng được rồi. Vì để giới vực của Củng Hạng mau chóng tan rã, Diệp Mặc đến thần thức giới vực cường đại cũng được bổ sung vào.
Khí giới màu máu của Củng Hạng trong nháy mắt giới vực của Diệp Mặc hình thành lập tức liền tan rã, khí thế màu máu quấn quanh người gã giống như lông ngỗng đột nhiên bị gió thổi qua, liền tan rã.
Trong chốc lát Củng Hạng liền cảm thấy không gian giữa gã và Diệp Mặc bị đóng băng, gã sở dĩ vừa phóng Ma Huyết Trảm ra, trường ngấn màu máu kia liền đến đỉnh đầu Diệp Mặc, là vì gã dùng thần thông không gian.
Củng Hạng cho rằng, giới vực khí thế màu máu của gã kết hợp với thần thông pháp tắc không gian, Ma Huyết Trảm thậm chí trong một chiêu có thể giết được Diệp Mặc. Một Hóa Đạo Thánh Đế, làm sao có thể chạy thoát khỏi giới vực và thần thông không gian của gã?
Nhưng trong nháy mắt lão cảm nhận được sự đóng băng không gian xung quanh, gã lập tức liền biết mình coi thường Diệp Mặc rồi. Đây là thần thông Băng Không, thần thông Băng Không là một loại thần thông sau khi am hiểu pháp tắc không gian và pháp tắc băng hệ đến một trình độ nhất định rồi mới có thể thi triển ra được. Đừng nói gã không am hiểu đầy đủ về pháp tắc không gian, bây giờ thần thông thi triển để đông cứng không gian còn không thể hình thành thực chất như này, cho dù gã có thể thi triển, thì cũng không thể nào thi triển ra Băng Không.
Đồng thời thần thông hình thành từ pháp tắc không gian, thần thông của gã trước Băng Không của Diệp Mặc lập tức tỏ ra kém cỏi. Cầu vồng màu máu của Ma Huyết Trảm trong tích tắc này liền dừng lại.
Còn Diệp Mặc trong giới vực khí thế màu máu của gã dường như cũng không bị ảnh hưởng chút nào, trong nháy mắt không gian xung quanh bị đông cứng lại, một đường đao màu tím liền được hắn bổ ra ngoài.
Củng Hạng ngay lập tức liền thoát khỏi Băng Không của Diệp Mặc, khi gã muốn phong bế lại đường đao màu tím này của Diệp Mặc, lại phát hiện đường đao màu tím này không ngờ lại mang theo áp lực sát thế cực kỳ hào hùng, dường như muốn dẫn toàn bộ sát cơ xung quanh đi, khiến gã không có nửa phần cứu vãn.
Đây chẳng những là sát thế đao vực, mà là oanh áp sát ý thiên địa, đường đao này Diệp Mặc căn bản cũng không dùng thần thông, đừng nói là Lạc Ngân Đao Văn. Cho dù Lạc Ngân Diệp Mặc cũng không dùng, chỉ là một đường đao rất bình thường, cộng thêm thần thông Băng Không đã bị Củng Hạng đánh vỡ.
Băng không mặc dù đã bị phá tan, nhưng vẫn còn ảnh hưởng đến Củng Hạng, nhưng đưa Củng Hạng vào chỗ chết không phải là Băng Không, mà là đường đao màu tím này.
– Pháp bảo Tiên Thiên…
Củng Hạng tuyệt vọng nhìn đường đao màu tím trong nháy mắt bổ lên thân người gã, nhưng lại không chút phản kháng nổi. Sát thế Tiên Thiên bàng bạc cường đại như này, ngoài pháp bảo Tiên Thiên cao cấp nhất, còn là cái gì nữa?
Con kiến cái sâu trong mắt gã, không ngờ khi giao đấu với gã lại giết chết gã, nguyên thần của Củng Hạng vừa mới tràn ra, liền bị đường đao màu tím kéo lại, biến mất vô tung vô tích.
Lúc này sát khí màu máu trên đài thi đấu cùng với Củng Hạng biến mất không nhìn thấy gì nữa, duy nhất chỉ còn thanh Ma Huyết Trảm vẫn còn trên mặt đất. Tử Đao lại lần nữa quay về bộ dạng bình thường không có gì lạ như cũ, được Diệp Mặc thu vào trong nhẫn trữ vật.
Diệp Mặc đưa tay nhặt lấy Ma Huyết Trảm và nhẫn trữ vật kia, bình thản bước xuống đài thi đấu. Trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, hắn biết thực lực của mình cũng tăng lên mấy cấp độ, trực tiếp đấu chiến với Củng Hạng, hắn mới biết mình dẵ tăng lên cấp độ nào.
Tử Đao tất nhiên là một nguyên nhân vô cùng quan trọng, nhưng Diệp Mặc chắc rằng cho dù không có Tử Đao, hắn vẫn có thể giết chết Củng Hạng. Đây chính là một kiểu tự tin, không hề có đạo lý gì đáng nói ở đây cả. Nhưng sự cường đại của Tử Đao, lại khiến Diệp Mặc có một sự vui mừng khác.
Khi Diệp Mặc giết chết Củng Hạng, đến khi Diệp Mặc bước ra khỏi đài thi đấu, cả đại điện đều hoàn toàn yên tĩnh, cho đến khi Diệp Mặc bước ra khỏi đài thi đấu, trong đại điện mới lại lần nữa ầm ĩ.
Tất cả ánh mắt nhìn Diệp Mặc đều thay đổi, ngay cả hai vị bán bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng nhìn Diệp Mặc với ánh mắt có chút cổ quái. Bọn họ muốn giết một Đạo Nguyên Thánh Đế có lẽ cũng rất đơn giản, nhưng một Hóa Đạo Thánh Đế giết một Đạo Nguyên Thánh Đế lại đơn giản như này, thì không thể tưởng tượng nổi.
Trong Hư Thị không phải không có Hóa Đạo Thánh Đế Chứng đạo bước thứ nhất giết chết Đạo Nguyên Thánh Đế Chứng đạo bước thứ hai, nhưng cũng rất hiếm hoi. Hơn nữa mỗi một người đều là bậc tuyệt thế anh kiệt kinh tài diễm diễm. Đây cũng chưa tính, cho dù có thể giết chết, cuối cùng cũng sẽ trải qua một phen đánh nhau sống chết mới có thể làm được.
Nhưng tên Diệp Mặc này có là cái gì? Một Hóa Đạo sơ kỳ, giết chết một Đạo Nguyên Thánh Đế không ngờ lại đơn giản nhẹ nhàng nư vậy, quả thực quá đáng sợ. Trừ phi Diệp Mặc ẩn giấu tu vi, nhưng lại không có ai có thể nhìn rõ tu vi mà Diệp Mặc ẩn giấu.
Thời gian hai người giao đấu rất ngắn, điều này những người trong đại điện đều không nghĩ sai, nghĩ ra cũng có chút thời gian này. Thứ mà tất cả mọi người nghĩ sai chỉ là kết quả của cuộc giao đấu này mà thôi, người vốn dĩ bị giết chết thì vẫn còn trong này, người vốn dĩ nên đứng trong này thì đã bị giết chết. Cả quá trình giao đấu này, đám người chỉ nhìn thấy sát khí màu máu bức người và đường Ma Huyết Trảm màu máu kia của Củng Hạng, ngoài ra, còn có đường đao màu tím trong đó nữa.
Sau đường đao đó? Sau đó đến cái gì cũng không còn nữa.
– Trận chiến này, Diệp Mặc của Nhân tộc thắng, Ma tộc phải nhường 5 suất cho Nhân tộc.
Khi Diệp Mặc đến chỗ ngồi của mình, Không Hãn Thánh Đế mới tuyên bố kết quả.
La Thanh Hà và Vương Nam Sương cũng là đợi Diệp Mặc đi đến chỗ ngồi rồi, lúc này mới sung sướng đứng dậy.
– Diệp đan thánh, không ngờ anh thắng rồi, lại còn nhẹ nhàng như vậy nữa?
La Thanh Hà cho đến bây giờ cũng có chút không dám tin đây là sự thật. Truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Nam Sương lúc trước biết rõ Diệp Mặc nghịch thiên, khi Diệp Mặc là Tố Đạo, đã có năng lực giết chết Hóa Đạo Thánh Đế. Bây giờ hắn Hóa Đạo trồi, muốn giết chết Đạo Nguyên Thánh Đế cũng không phải chuyện không thể nào, duy nhất khiến cô không ngời tới chính là, Diệp Mặc giết chết một Đạo Nguyên Thánh Đế lại đơn giản như vậy mà thôi.
Đối với cô và La Thanh Hà mà nói, thực lực của Diệp Mặc đương nhiên càng cao càng tốt.
Hai gã Đạo Nguyên Thánh Đế khác của Ma tộc vẫn không dám tin một Đạo Nguyên Thánh Đế của bọn họ lại bị một Hóa Đạo của Nhân tộc giết chết, hơn nữa còn là trong nháy mắt.
Củng Hạng mặc dù đại diện Ma tộc tham gia đại hội chia suất vào Đạo Quả Tháp này, nhưng không phải chủ đạo. Tên Đạo Nguyên Ma Thánh ngồi bên cạnh gã lúc trước bỗng nhiên đứng dậy, sát khí quanh người mênh mông chằm chằm nhìn Diệp Mặc, nhưng gã vừa định nói chuyện, thì lại bị tên Đạo Nguyên Ma Thánh trước mặt dùng tay ép xuống:
– Anh không phải là đối thủ của hắn, đường đao màu tím rất bình thường kia của hắn chắc hẳn là một món pháp bảo Tiên Thiên. Chúng ta cứ xem xem thái độ của những tộc khác thế nào trước đã, nếu không ai ra tay, thì tôi sẽ ra tay.
Tên Ma Thánh này bình tĩnh trở lại, biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, nhưng Đạo Nguyên của Ma tộc bị Hóa Đạo của Nhân tộc giết chết rồi, cái này nên nói như nào, gã làm sao nuốt trôi cục tức này chứ.
Khi Diệp Mặc ngồi xuống ghế của mình, suất trên đỉnh đầu hắn cũng đã từ 34 biến thành 39 suất rồi.
Đại điện lại yên tĩnh trở lại, những âm thanh ầm ĩ cũng đã lặng yên trở lại, nhưng không khí lại nghiêm túc và trang trọng hơn lúc trước rất nhiều. Tử Đao của Diệp Mặc mặc dù bình thường, nhưng có rất nhiều người nhận ra đây ít nhất là một thanh pháp bảo Tiên Thiên.
Pháp bảo Tiên Thiên trong vũ trụ mênh mông này chỉ có vài món, dường như 99% pháp bảo Tiên Thiên mọi người đều biết, duy chỉ có thanh Tử Đao này của Diệp Mặc thì chưa ai từng nhìn thấy, cũng không ai biết.
Khi rất nhiều người đang quan sát Diệp Mặc, một đường thần thức cực kỳ cường hãn liền quét về phía Diệp Mặc. Đường thần thức này dường như muốn đánh lén trong thức hải của Diệp Mặc. Thần Niệm Cửu Chuyển của Diệp Mặc lập tức vận hành, theo bản năng phóng ra một đường thần thức võng, xoắn nát đường thần thức đánh lén kia biến mất, nhưng sau đó Diệp Mặc không ngờ phát hiện ra, hắn không tìm ra người dùng thần thức kai đánh lén là ai.
Không khí nghiêm túc và trang trọng kia không kéo dài được bao lâu, lại có một Đạo Nguyên Thánh Đế toàn thân như một khối khí nước bước đến giữa đại điện nói:
– Tuân Thái của Hải tộc muốn chiếm một suất của Dực tộc, không phục thì lên.
Tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc này bước lên nói chuyện cũng không có chút khách khí, chính là muốn cướp, cũng không nói là Hải tộc cần, mà là nói mình cần, trực tiếp khiến đối phương không phục lên luôn.
Ánh mắt của Diệp Mặc cũng quét về phía ba người Dực tộc, ba người này chính xác đều là Đạo Nguyên Thánh Đế, Diệp Mặc chỉ cần dùng thần thức quét một cái liền biết bất kỳ người nào trong ba người này đều không đánh được Tuân Thái. Dực tộc xem chừng giỏi về đánh nhau trong không gian rộng lớn, còn đánh nhau trong một nơi nhỏ hẹp như này, thì thua nhiều hơn thắng.
Dực tộc dường như cũng biết bọn họ không bằng người của Hải Tộc, tên Đạo Nguyên đại diện đứng đầu cho Dực tộc dứt khoát đứng dậy nói:
– Dực tộc không muốn đánh nhau, suất đó muốn lấy thì lấy đi.
Dực tộc vốn dĩ có 4 suất, cũng đã bỏ ra 3 suất, không ngờ suất cuối cùng lại bị người khác lấy đi. Đoán chừng Hải tộc trong lòng không thoải mái khi thấy 3 suất Dực tộc tặng đi không có phần của bọn họ, nên mới đứng ra khiêu chiến.
Sau đó còn một số Thánh Đế của các tộc còn lại tiến hành khiêu chiến, nhưng không có ai đứng ra khiêu chiến với Diệp Mặc. Diệp Mặc vốn dĩ cũng không định khiêu chiến người khác, không ai khiêu chiến hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện.
– Âm Minh tộc muốn 5 suất của Nhân tộc, nếu Nhân tộc có ý kiến, thì lên khiêu chiến với Chung Ly Hoắc Âm tôi.
Người đứng ra lên tiếng khiêu chiến là Đạo Nguyên Thánh Đế Chung Ly Hoắc Âm của Âm Minh tộc, gã sau khi Củng Hạng bị giết chết, là Thánh Đế đầu tiên đứng ra khiêu chiến với Nhân tộc.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!