– Lão đại, đây chính là do Vô ngân lưu quang kia luyện chế ra sao? Tốc độ thật nhanh.
Vô Ảnh vuốt ve Thần khí phi hành dưới chân mà Diệp Mặc mới luyện chế sợ hãi nói.
Chẳng những là Vô Ảnh, cho dù là Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng cũng đều nóng mắt vuốt ve tất cả mọi thứ trên phi thuyền này, hận Diệp Mặc không nói hắn muốn bế quan, sau đó giao Thần khí phi hành này cho ba đứa chúng nó điều khiển.
– Đúng vậy, sau này thứ này tên là Mặc Nguyệt Toa.
Diệp Mặc cũng cực kỳ hài lòng nói, đây là một món pháp bảo cao cấp nhất mà hắn luyện chế, còn là một Thần khí phi hành cực phẩm nữa.
Thần khí phi hành cực phẩm có rất nhiều, nhưng đẳng cấp kém cũng rất nhiều. Lúc trước Thời Không Toa của hắn cũng từ Thần khí phi hành hạ phẩm mà thăng cấp lên, mặc dù dùng rất nhiều nguyên liệu luyện khí của Diệp Mặc, nhưng đẳng cấp của Thời Không Toa đó cũng không ra làm sao cả. Trong Thần khí phi hành cực phẩm cho dù thấp, so với Mặc Nguyệt Toa do Diệp Mặc luyện chế này, căn bản cũng khác nhau như trời với đất.
Mặc Nguyệt Toa do dự tay Diệp Mặc luyện chế, mỗi một trận pháp trên đó đều là Diệp Mặc hắn khắc ra ngoài, bất luận là chọn nguyên liệu, hay trận pháp khắc lên trên, Mặc Nguyệt Toa cũng đều là đứng đầu.
Hơn nữa Vô ngân lưu quang còn có một đặc tính nữa là xuyên thấu lá chắn giới vực, chỉ cần tu vi đủ mạnh, căn bản không cần xé rách trận pháp, trực tiếp dùng Vô ngân lưu quang là có thể xuyên qua giới vực, thậm chí tu vi kém hơn chút, dùng Vô ngân lưu quang cũng có thể xuyên qua giới vực, đặc tính này của Vô ngân lưu quang vẫn là khi Diệp Mặc luyện chế phát hiện ra, Vô ngân lưu quang có thể xuyên qua giới vực hư không bên ngoài Thánh đạo Tàn giới, thì có thể xuyên qua lá chắn giới vực cao cấp nhất.
Phát hiện ra điều này khiến Diệp Mặc vô cùng sung sướng, Vô ngân lưu quang sở dĩ trở thành Tiên tài cấp cao hiếm có, chính là vì có thể luyện chế pháp bảo phi hành cao cấp nhất. Vô ngân lưu quang vốn dĩ đã cực kỳ quý hiếm rồi, cộng thêm bây giờ còn có tính xuyên thấu giới vực nữa, loại nguyên liệu này thậm chí không kém gì so với Quang Minh Tâm mà lúc trước hắn lấy được.
Diệp Mặc tự mình điều khiển Mặc Nguyệt Toa, chưa đến một tháng, vị trí của Nghiễm Nguyên Cung trên hư không phương vị châu đã hiện ra rõ ràng.
Diệp Mặc biết rõ đã đến Nghiễm Nguyên Cung rồi, hắn trực tiếp bảo ba đứa Vô Ảnh vào trong Thế giới trang vàng.
Áo Hách mặc dù sát phạt như ma, toàn thân khí tức vô cùng ác liệt, nhưng Diệp Mặc lại tin người này nói sẽ giữ chữ tín, cho nên Diệp Mặc căn bản không quay về Thánh đạo Tàn giới, mà đến Nghiễm Nguyên Cung giúp luyện chế đan dược.
Mặc Nguyệt Toa lại tiến sâu vào trong một khoảng tinh không rộng lớn, sau khi xuyên qua tầng mây, Nghiễm Nguyên Cung liền xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Mặc cho rằng vốn dĩ Nghiễm Nguyên Cung nếu chỉ là một cung, rõ ràng cũng không rộng lắm. Nhưng khi hắn nhìn thấy một thiên vực vô cùng rộng lớn, hắn lập tức liền biết trong này khác quá nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.
Nghiễm Nguyên Cung này chẳng những rộng, hơn nữa người cũng không ít, thần thức của Diệp Mặc tùy ý quan sát một chút, không ngờ có hơn mấy triệu nhân khẩu. Hơn nữa trong này không phân chủng tộc, loại người gì cũng có.
Một cung điện lơ lửng trong không trung, trôi nổi chính giữa thiên vực này, dưới cung điện toàn bộ là tầng tầng lớp lớp những đám mây trắng lượn lờ, Diệp Mặc lập tức liền đoán ra đây chính là Nghiễm Nguyên Cung. Hắn nhìn thấy rất nhiều cung điện, Nghiễm Nguyên Cung thoạt nhìn là cung điện giống Tiên gia nhất.
Diệp Mặc đứng trước đại trận phòng ngự của thiên vực này, cũng không tiến vào, nếu hắn cố gằng tiến vào đại trận phòng ngự giới vực này, chắc chắn sẽ bị cho là khiêu khích.
Hắn đến giúp người ta luyện đan, nếu bị cho là khiêu khích, thì thật là oan uổng.
…
Diệp Mặc cũng không đợi bao lâu, một Tiên tôn cũng đã bay ra ngoài giới vực của Nghiễm Nguyên Cung, đồng thời đứng trước đại trận hộ giới hỏi Diệp Mặc:
– Xin hỏi vị tiên hữu đến Nghiễm Nguyên Cung có chuyện gì vậy?
Gã nhìn ra tu vi của Diệp Mặc cũng cao hơn gã rất nhiều, gã vẫn gọi Diệp Mặc là Tiên hữu, có thể thấy nội tình của Nghiễm Nguyên Cung cũng không bình thường.
– Tôi là bạn của Áo Hách tiên hữu, được anh ta mời đến Nghiễm Nguyên Cung luyện đan cho tiểu thư.
Diệp Mặc ôm quyền nói.
Tiên tôn này nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ngạc nhiên hỏi:
– Anh là Đan thánh? Muốn luyện đan cho tiểu thư?
Diệp Mặc lại nói:
– Anh không nghe nhầm, tôi là Đan thánh, chính xác mà nói là Áo Hách tiên hữu mời tôi đến luyện đan.
Tiên tôn này vội vàng xin lỗi xong rồi hỏi:
– Xin hỏi Áo thánh sao vẫn chưa trở về?
Diệp Mặc lấy ra miếng ngọc giản mà Áo Hách đưa cho hắn rồi nói:
– Đây là thứ mà Áo Hách để lại cho tôi, anh xem xem.
Miếng ngọc giản mà Áo Hách đưa cho Diệp Mặc là giới thiệu Diệp Mặc đến luyện đan, đồng thời cũng nói vì mình có chút chuyện, tạm thời chưa thể quay về được.
Tiên tôn này nhìn miếng ngọc giản mà Áo Hách để lại xong, mau chóng lấy ra ngọc bài mở trận pháp nói:
– Hóa ra anh chính là Diệp Đan thánh, Diệp đan thánh mời vào.
Diệp Mặc sau khi tiến vào đại trận hộ giới liền hỏi:
– Anh quen biết tôi?
Tiên tôn này vội nói: Text được lấy tại Truyện FULL
– Hách Thánh đã giới thiệu qua trong ngọc giản rồi, hơn nữa Diệp đan thánh là đệ nhất Đan thánh rất nổi tiếng trong Nghiễm Nguyên Cung chúng tôi sớm đã biết đến, cung chủ vừa mới bế quan ra ngoài, liền đến Hư Thị mời Diệp đan thánh rồi. Không ngờ Diệp đan thánh lại đến Nghiễm Nguyên Cung chúng tôi, tôi lập tức bẩm báo với cung chủ.
Diệp Mặc gật đầu, hóa ra cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung không ở nhà, bây giờ sau khi hắn nghe thấy Tiên tôn này nói vậy, lập tức nói:
– Khi anh đưa tin nói tôi ở lại không được bao lâu, mời cung chủ vế sớm chút.
Cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung chưa về, hắn cũng không thể nào luyện đan giúp được.
Tiên tôn này dẫn Diệp Mặc vừa mới đến cửa cung điện Nghiễm Nguyên, liền bị một thiếu nữ mặc Tiên váy màu xanh đậm chặn lại.
Tiên tôn này nhìn thấy thiếu nữ này, mau chóng khom người ân cần hỏi thăm:
– Lương Tài bái kiến tiểu thư.
Thiếu nữ váy xanh đậm hòa nhã nói:
– Lương Tài, đây là Diệp đan thánh phải không, tự tôi tiếp là được rồi, anh đi làm việc của anh trước đi.
– Vâng, tiểu thư.
Tiên tôn này mau chóng lui xuống.
Diệp Mặc chú ý thiếu nữ mặc Tiên váy màu xanh đậm này, trên người không có chút dao động nguyên khí nào, sắc mặt có chút tái nhợt, hơn nữa cánh tay lộ ra ngoài cũng cực trắng, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh. Trên trán cô cũng rộng hơn những thiếu nữ bình thường một chút, nhưng cặp mắt thì cực sáng, lông mi dài thật dài khẽ động, giống như có thể nói vậy.
Chính xác mà nói, cô cũng không phải kiểu con gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại cực ưa nhìn, khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa cả người đều có khí tức vô cùng bình thản, khiến người ta dễ gần.
Một người chưa từng tu luyện bao giờ, khiến người ta cảm giác dễ gần, tuyệt đối là người lương thiện.
– Vừa rồi Lương Tài đến báo tin, nói Diệp đan thánh đến luyện đan cho Niệm Yên, Niệm Yên vô cùng cảm kích. Cha tôi không có trong cung, mời Diệp đan thánh đi cùng tôi.
Thiếu nữ sắc mặt có chút tái nhợt này khom người hành lễ với Diệp Mặc, ngữ khí rất khách khí.
Diệp Mặc đi theo Niệm Yên tiến sâu vào trong Nghiễm Nguyên Cung, trên đường đã nhìn ra Nghiễm Nguyên Cung đâu đâu cũng là trận pháp cực kỳ cường hãn, nếu người bình thường đến đây, không có Niệm Yên dẫn đường, cho dù là Đạo nguyên đỉnh phong, đoán chừng chưa đi được bao xa sẽ bị trận pháp giam cầm lại.
Niệm Yên chưa từng tu luyện, ngữ khí nói chuyện lại nhẹ nhàng, đến Diệp Mặc cũng cảm thấy nói chuyện với người con gái như này, có cảm giác cực kỳ thoải mái.
Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng Niệm Yên sẽ dẫn hắn đến phòng khách, nhưng không ngờ Niệm Yên lại dẫn hắn đến khuê phòng của con gái, Diệp Mặc căn bản không cần đoán, cũng biết khuê phòng này là của Niệm Yên.
Nhưng khi Diệp Mặc nhìn thấy bộ dạng khuê phòng của Niệm Yên, cũng lại bình thường trở lại.
Khuê phòng của Niệm Yên không có chút khí tức con gái nào, có chỉ là mấy cuốn sách, sách trong này toàn bộ dùng Thiên Tàm Tơ mỏng nhất để chế thành giấy, mỗi một bộ rất dầy.
Thần thức của Diệp Mặc quét một chút, sách trong này loại hình gì cũng có, luyện đan, y dược, trận pháp, luyện khí tinh không, kinh dịch, công pháp… thậm chí đến tiểu thuyết Thần tiên bình thường nhất cũng có.
Niệm Yên là hồn phách tan rả, không thể nào tu luyện được, cho nên cũng không có thần thức. Sách mà cô xem đều không phải là chế tác từ ngọc giản, Diệp Mặc ngược lại cũng không lấy làm lạ, cái mà hắn lạ chính là Niệm Yên không thể tu luyện, tại sao lại xem mấy loại sách này?
– Tôi không thể tu luyện, khi cha tôi và tất cả bạn bè của tôi đều bắt đầu tu luyện, tôi chỉ có thể làm bạn với sách của mình. Đây là thư phòng của tôi, cũng là bạn của tôi. Mỗi một quyển sách trong này, đều là bạn của tôi, chúng làm bạn với tôi, cho đến một ngày nào đó tôi dần dần chết đi.
Ngữ khí của Niệm Yên bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút vui vẻ ấm áp, dường như căn bản cũng không lo lắng cho bệnh của cô.
Diệp Mặc trong lòng có chút thông cảm với Niệm Yên, một người không thể tu luyện nếu sống trên Trái đất có lẽ rất bình thường, nhưng sống trong này quả thực quá đau khổ. Người bên cạnh ai cũng có thể tu luyện, chỉ có cô không thể nào tu lyện, thậm chí cũng không thể nghiên cứu thảo luận vấn đề nào đó với người khác được.
Những ngày tháng như này chỉ một hai ngày thì không nói làm gì, nhưng cứ một năm lại một năm nữa trôi qua, sự cô đơn và tịch mịch này có thể đè nén khiến người ta khó mà chịu đựng nổi.
Niệm Yên có thể bình thản như vậy ngồi nói chuyện cùng hắn, có thể bình thản như vậy giới thiệu những người bạn này với hắn, khiến Diệp Mặc cảm thấy có chút rung động. Một người chỉ có thể làm bạn với sách, thì cô đơn thế nào đây?
Tu sĩ bế quan có lúc rất nhiều năm, nhưng khi tu sĩ bế quan, bọn họ vẫn đang tu luyện, tinh thần lúc nào cũng ngưng đọng tu vi của mình, còn Niệm Yên không thể nào tu luyện, trong những ngày tháng dài đằng đẵng như này, ngoài làm bạn với sách ra, cô còn có thể làm gì nữa?
– Thực ra tôi cũng rất muốn giống như người khác, tu luyện thành đại thần thông, sau đó ngao du trong tinh không, sau đó đến hư không bay lượn…
Khi Niệm Yên nói đến đây, mắt của cô tràn đầy tưởng tượng.
Diệp Mặc trong lòng cảm xúc, lập tức nói:
– Cô yên tâm đi, tôi đã đến rồi, thì nhất định sẽ giúp cô luyện chế thành công Diệu Quang Luyện Phách đan, chữa khỏi bệnh cho cô.
Đối với tỉ lệ luyện chế thành công Diệu Quang Luyện Phách đan, Diệp Mặc cũng có nắm chắc. Loại đan dược này người khác khó có thể luyện chế thành công, nhưng hắn lại khác với những ngườI đó, Niệm Yên lắc đầu nói:
– Diệp đại ca, anh nhiều tuổi hơn tôi, tôi gọi là là đại ca. Thực tế Diệu Quang Luyện Phách đan không có ai có thể luyện chế ra được, trong lòng tôi biết rõ, vì phương thuốc của Diệu Quang Luyện Phách đan căn bản không hoàn chỉnh.
Diệp Mặc khiếp sợ nhìn Niệm Yên, thậm chí quên mất tuổi tác của Niệm Yên còn nhiều hơn hắn, hắn biết phương thuốc của Diệu Quang Luyện Phách đan có vấn đề, nhưng vì hắn là Đan thánh cao cấp, hơn nữa còn có công pháp thôi diễn nghịch thiên của Tam sinh quyết.
Nhưng Niệm Yên sao có thể biết Diệu Quang Luyện Phách đan có vấn đề, hơn nữa phương thuốc không hoàn chỉnh? Nếu như cô biết, thì cung chủ của Nghiễm Nguyên Cung chắc chắn cũng biết, vậy tại sao còn mời Đan thánh đến luyện chế Diệu Quang Luyện Phách đan giúp?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!