– Hóa ra chính là Diệp Đan Thánh, tôi là Duệ Nghiễm của Hải Tộc, lúc trước vị Chân tiên hữu này không biết lễ phép, cực kỳ vô lễ…
Một người đàn ông dáng dong dỏng cao chủ động đứng ra ôm quyền bất kháng bất ti nói với Diệp Mặc.
– Ha ha, hay cho câu cực kỳ vô lễ.
Hóa Đạo Thánh Đế của Nhân Tộc đứng sau Chân Băng Du đứng ra, sau khi gã mỉa mai một câu, lúc này khom người ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Diệp Đan Thánh, tên Hóa Đạo Thánh Đế đứng bên cạnh Duệ Nghiễm đã từng mỉa mai tiền bối trên quảng trường Hư Tinh Tiên tức lâu, nói tiền bối gặp Hỗn Nguyên Thánh Đế chỉ có thể chạy. Băng Du tiên tử không phục, chủ động khiêu chiến, tên Thánh Đế của Hải Tộc đó nhát như thỏ đế, không dám ứng chiến. Nhưng không ngờ Duệ Nghiễm của Hải Tộc lại đột nhiên đến Hư Thị, hơn nữa còn chặn Băng Du tiên tử trong này nữa, muốn giáo huấn Băng Du tiên tử không biết lễ phép, không tôn trọng Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc gã…
Tên Hóa Đạo Thánh Đế này không giải thích cặn kẽ, nhưng Diệp Mặc cũng đã hiểu. Chân Băng Du mặc dù đạo tâm thay đổi rồi, nhưng tính tình thì không đổi. Cô tuyệt đối sẽ không nhàn rỗi đi gây sự, Hải Tộc mỉa mai hắn, hẳn là nguyên nhân chủ yếu khiến Chân Băng Du tức giận.
Tên Duệ Nghiễm này, Diệp Mặc cũng gặp mặt một lần trên bia đề danh Thánh đạo bảng, là người xếp thứ chín trên Đạo Nguyên Thánh bảng. Trong top 10 Đạo Nguyên Thánh bảng, cũng là người cực lợi hại, chẳng lẽ lại hung hăng ngang ngược như này.
– Diệp Đan Thánh, năm đó Hải Tộc tôi tiến quân tấn công Thánh Đạo Tàn Giới, Đức Thủy Thánh Quân cảm động và nhớ đến tình cảm hữu nghị lâu dài giữa Hải Tộc chúng tôi và Nhân Tộc, trong tình huống Hải Tộc chiếm ưu thế tuyệt đối, chủ động yêu cầu rút quân, Văn Đức Thánh Quân của Hải Tộc chúng tôi…
Đạo Nguyên Thánh Đế Duệ Nghiễm đứng thứ chín trên Thánh đạo bảng còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm thấy quanh mình lạnh lẽo, gã không ngờ đến động đậy cũng không động đậy nổi.
– Hải Tộc đúng là tấn công Thánh Đạo Tàn Giới thật sao?
Giọng nói của Diệp Mặc lạnh như băng, vang lên bên tai tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc kia.
Duệ Nghiễm hoàn toàn quên trả lời câu hỏi của Diệp Mặc, trong lòng gã chỉ có kinh hãi. Một Đạo Nguyên Thánh Đế đứng thứ chín trên Thánh đạo bảng như gã, cho dù là Bán Bộ Hỗn Nguyên bình thường đến, gã cũng có thể giết chết. Vốn dĩ gã cho rằng Diệp Mặc cùng lắm chỉ là mạnh hơn gã một chút mà thôi, nhưng không ngờ trước mặt Diệp Mặc, gã đến nhúc nhích cũng không có tư cách.
Loại chênh lệch này sao không khiến gã kinh hãi cho được?
– Diệp tiền bối, Hải Tộc hơn nghìn năm trước quả thực có đem đại quân vượt vũ trụ không gian đến tấn công Thánh Đạo Tàn Giới, hơn nữa còn giết gần nghìn người của Thánh Đạo Tàn Giới. Không biết vì sao, Hải Tộc đang chiếm ưu thế tuyệt đối, lại đột nhiên rút quân. Lúc đó dẫn quân là Đạo Nguyên Thánh Đế Thao Phủ và Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế Ma Hoằng của Hải Tộc.
Tên Hóa Đạo Thánh Đế lúc trước đứng bên Chân Băng Du giải thích lại lên tiếng nói.
Diệp Mặc sắc mặt lạnh lùng, căn bản cũng chẳng thèm nghe tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc này nói nửa từ nữa, vung tay đánh một đường Lôi thương ra.
Lôi thương mấy trăm trượng đánh xuống, tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc này bị Diệp Mặc trói chặt, đến động đậy cũng không thể nào làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi thương đập lên thân người gã. Lôi thương đập xuống, một Đạo Nguyên Thánh Đế đứng thứ chín trong Thánh đạo bảng trong nháy mắt thần hồn câu diệt.
Diệp Mặc thu hồi chiến lợi phẩm, rồi mới quay sang nói với vài tên Thánh Đế còn lại của Hải Tộc:
– Cút về nói cho người Hải Tộc của các người biết, tôi chẳng mấy nữa sẽ đến Hải tộc một chuyến.
Những tên Thánh Đế còn lại của Hải Tộc kinh hãi nửa từ cũng không dám nói, Duệ Nghiễm Thánh Đế là đệ nhất Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải Tộc, cho du là mấy vị Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế, cũng không dám nói có thể thắng chắc được Duệ Nghiễm Thánh Đế. Nhưng bây giờ tên Đạo Nguyên Thánh Đê của Hải Tộc này, lại như một con kiến hôi bị giết chết dưới tay Diệp Mặc.
– Diệp Đan Thánh uy phong thật lớn…
Một giọng nói ồm ồm vang lên, xuất hiện cùng với giọng nói này là một người đàn ông mặt chữ điền.
Quanh thân người đàn ông mặt chữ điền này đạo vận xoay chuyển, rõ ràng là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, đầu tóc gã như thép nguội chuẩn bị dựng thẳng lên. Nếu như chỉ là nhìn tướng mạo của gã, người này chẳng những tính tình thẳng thắn, hơn nữa còn có chút tào bạo. Nhưng giọng nói của gã lại ồm ồm như vậy, thậm chí có chút ẻo lả.
Diệp Mặc vẫn không nói gì, lại có mấy bóng người xuất hiện. Người xuất hiện đầu tiên là một nam thanh niên, nam thanh niên này cực kỳ anh tuấn, cũng là tu vi Đạo Nguyên. Diệp Mặc từ trên thân người anh ta cảm nhận được đạo vận xoay chuyển có chút giống giống Gia Cát Trí Thần, hắn lập tức đoán Đạo Nguyên Thánh Đế trẻ tuổi này có chút liên quan gì đó với Gia Cát Trí Thần.
Nếu Đạo Nguyên Thánh Đế trẻ tuổi này có liên quan đến Gia Cát Trí Thần, thì anh ta nhất định là người của Yêu Tộc rồi. Từ đó có thể thấy người đàn ông mặt chữ điền này cũng xuất thân từ Yêu Tộc. Nghĩ hai người này là Thánh Đế của Yêu Tộc, Diệp Mặc cũng không tiếp tục dùng thần thức thăm dò nữa.
Hắn không ngờ Yêu Tộc lại có hai Hỗn Nguyên Thánh Đế, Diệp Mặc vẫn cho rằng Yêu Tộc chỉ có một Hỗn Nguyên Thánh Đế là Gia Cát Trí Thần thôi, xem ra một số đại tộc rất không tầm thường.
Ngược lại hai người đến sau cùng Diệp Mặc lại biết, một người là Không Hãn Thánh Đế, người còn lại là Thuần Vu Văn. Hai người này đều là Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế.
– Chào Diệp Đan Thánh.
Không Hãn Thánh Đế và Thuần Vu Văn không dám học hai người của Yêu Tộc, bọn họ sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, mau chóng hành lễ chào hỏi.
Đặc biệt là Thuần Vu Văn, thần thái lại càng thêm kính cẩn hơn. Diệp Mặc từ sau khi rời khỏi Long cung, y liền có cảm giác sợ hãi bẩm sinh với Diệp Mặc.
Hỗn Nguyên Thánh Đế đã đến, quảng trường Thánh đạo bảng lại càng yên tĩnh hơn. Diệp Mặc mặc dù lợi hại, nhưng ít nhất biểu hiện ra cũng không phải là Hỗn Nguyên Thánh Đế. Huống chi, chuyện liên quan đến Diệp Mặc, rất nhiều đều là nghe đồn đại. Diệp Mặc mặc dù giết Duệ Nghiễm Thánh Đế đứng thứ chín trên Thánh đạo bảng, dù sao Duệ Nghiễm là một Đạo Nguyên Thánh Đế, Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng có thể dễ dàng giết chết một Đạo Nguyên Thánh Đế. Cho dù là Đạo Nguyên Thánh Đế đứng đầu, trước mặt Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng chỉ là cặn bã.
– Diệp Đan Thánh, anh biến mất nhiều năm như vậy, sao lại đột nhiên xuất hiện trong này?
Hỗn Nguyên Thánh Đế mặt chữ điền nhìn thấy Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đến hắn, sắc mặt âm trầm, ngữ khí có chút không khách khí.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
– Tôi biến mất bao nhiêu năm, lúc nào xuất hiện ở nơi nào liên quan quái gì đến anh? Anh là cái đếch gì?
Đối với Diệp Mặc mà nói đừng nói là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, cho dù là lúc trước hắn mới chỉ là Đạo Nguyên đỉnh phong, đối mặt với năm Hỗn Nguyên Thánh Đế, cũng không coi ra gì.
Hỗn Nguyên Thánh Đế mặt chữ điền này nghe thấy vậy, sát khí toàn thân tràn ngập, sát thế đáng sợ đơn giản đánh lùi một số Thánh Đế dưói cấp Đạo Nguyên đứng xung quanh. Nhưng sát thế này sau khi đến trước mặt Diệp Mặc, trực tiếp bị giới vực của Diệp Mặc hóa thành hư vô.
Không Hãn Thánh Đế thấy hai người sắp đánh nhau, mau chóng lên trước khom người nói:
– Diệp Đan Thánh, vị này là Hỗn Nguyên Thánh Đế Quân Phiền Cao của Yêu Tộc…
Diệp Mặc biết rõ Không Hãn Thánh Đế lo lắng, hai Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh nhau trong Hư Thị, cho dù nơi này là quảng trường Thần Thánh bảng, cũng sẽ bị hai Hỗn Nguyên Thánh Đế này hóa thành hư vô. Hắn căn bản không đợi Không Hãn Thánh Đế nói xong, liền ngắt lời nói:
– Không Hãn tiên hữu cứ yên tâm, cho dù muốn đánh, tôi cũng sẽ không đánh nhau trong này.
– Diệp Mặc, chú tôi đi tìm anh, sao anh lại xuất hiện trong này, chú tôi sao đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?
Đạo Nguyên Thánh Đế anh tuấn đứng bên cạnh Hỗn Nguyên Thánh Đế Quân Phiền Cao kia không kìm chế nổi nữa, trực tiếp mở miệng hỏi.
– Tôi là người nuôi chó hay sao? Chó mất rồi lại đến tìm tôi?
Diệp Mặc mỉa mai trả lời một câu, trong lòng đã đoán ra chú của người này có phải là Gia Cát Trí Thần phải không.
Tên Đạo Nguyên Thánh Đế kia sắc mặt lập tức trở nên khó coi, sát ý trên người đồng thời cũng bành trướng không thôi. Không đợi Đạo Nguyên Thánh Đế trẻ tuổi này nói thêm gì, Phiền Cao nói với Đạo Nguyên Thánh Đế đứng bên cạnh:
– Thiên Hoa, anh không cần phải gấp.
Lúc này Hỗn Nguyên Thánh Đế mặt chữ điền ngược lại tỉnh táo hơn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Diệp Mặc biết không phải tính khí Phiền Cao này trở nên tốt hơn, mà là gã cảm thấy thực lực của mình, sát thế vừa nãy đụng nhau, gã rõ ràng không chiếm được nửa phần lợi thế. Chính vì vậy, Phiền Cao mới cố gắng kìm chế tức giận. Có thể thấy tên Phiền Cao này tính cách thực sự cũng không giống như tóc của gã, mà lại giống với giọng nói của gã.
Tên Đạo Nguyên Thánh Đế anh tuấn này tên Thiên Hoa, chắc chính là Gia Cát Thiên Hoa đứng thứ hai trên Thánh đạo bảng.
– Diệp Đan Thánh, Hỗn Nguyên Thánh Đế của Yêu Tộc chúng tôi Gia Cát Trí Thần, còn cả Hỗn Nguyên Thánh Đế Văn Đức Thủy của Hải Tộc, Hỗn Nguyên Thánh Đế Bộc Dương Tư của Ma Tộc, cùng với Hỗn Nguyên Thánh Đế Ngao Si của Long Tộc đều mất tích cùng lúc với anh. Bây giờ anh xuất hiện rồi, còn bốn vị Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại lại chưa xuất hiện. Tôi hi vọng anh có thể nói cho chúng tôi biết, tôi biết bây giờ anh sẽ không nói, trăm năm sau, bốn tộc chúng tôi sẽ đến Thánh Đạo Tàn Giới hỏi thăm. Còn ân oán của Diệp Đan Thánh và Hải Tộc, Yêu Tộc tôi cũng tiếp nhận.
Tên Hỗn Nguyên Thánh Đế Phiền Cao của Yêu Tộc nói xong, kéo Gia Cát Thiên Hoa đứng bên:
– Thiên Hoa, chúng ta đi, trăm năm sau sẽ đến xin lãnh giáo Diệp Đan Thánh.
Gã cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, liền kéo Gia Cát Thiên Hoa quay người rời đi, trong khoảng thời gian ngắn, liền rời khỏi Hư Thị, biến mất trong hư không.
Những người xung quanh nhìn thấy Hỗn Nguyên Thánh Đế Phiền Cao của Yêu Tộc không dám ra tay trước mặt Diệp Mặc, lập tức biết lời đồn là thật, Diệp Mặc là một Hỗn Nguyên Thánh Đế thực sự.
Diệp Mặc nhìn bóng lưng Phiền Cao biến mất, cũng không để ý. Hắn hiểu Phiền Cao tại sao lại muốn hẹn trăm năm. Gia Cát Thiên Hoa đó đã là Đạo nguyên viên mãn rồi, anh ta nhất định có cách trong vòng trăm năm Chứng đạo Hỗn Nguyên. Còn nữa, chính là gã muốn dùng thời gian trăm năm này liên hệ với ba tộc còn lại, cùng đến Thánh Đạo Tàn Giới đối phó với Nhân Tộc.
Diệp Mặc quyết định cũng dùng thời gian trăm năm này liên hệ với mấy người trợ giúp, còn cả Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh Tộc và Thanh Tòng Hạm của Phượng Hoàng Tộc, cho dù không thể thuyết phục được bọn họ giúp đỡ, ít nhất cũng không thể để bọn họ bị bốn tộc kia mời qua.
– Chúng ta đi thôi.
Diệp Mặc đã không còn tâm trạng gì tiếp tục ở lại Hư Thị nữa rồi, nếu hắn đã Chứng đạo Hỗn Nguyên rồi, hắn thực sự cũng không để ý mấy tộc khác liên thủ lại, bây giờ hắn vẫn chưa Chứng đạo Hỗn Nguyên Thánh Đế, đây là một hoàn cảnh xấu. Huống hồ tài nguyên của Thánh Đạo Tàn Giới thiếu thốn, kém xa nội tình thâm hậu của những tộc khác.
Bây giờ hắn phải quay về Thánh Đạo Tàn Giới trước xem tình hình thế nào rồi tính tiếp, ít nhất phải biết rõ Thành Đạo Tàn Giới còn bao nhiêu thực lực.
– Diệp Đan Thánh, lần trước đến Hư Thị, Hư Thị chúng tôi tiếp đón chưa được chu đáo, nếu như Diệp Đan Thánh…
Diệp Mặc biết rõ Không Hãn Thánh Đế muốn mời hắn làm khách, trực tiếp từ chối nói:
– Cám ơn lời mời của Không Hãn Thánh Đế, nhưng đợi đến lần sau đi, tôi lập tức phải rời khỏi Hư Thị rồi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!