Ở giữa đại điện tiếp khách là một sân đấu trống trải, sau Gia Cát Thiên Hoa đứng lên đó thì Diệp Mặc đã lập tức biết rằng đó chính là một cấm chế không gian trong cái đại điện này. Thoạt nhìn thì nó chỉ có diện tích hơn mười trượng, nhưng thực tế thì có khi phải lên tới mấy ngàn trượng.
Gia Cát Thiên Hoa sau khi tấn cấp Hỗn Nguyên thì đạo vận lưu chuyển càng thêm oai hùng, chỉ vừa mới đứng lên trên sân khấu kia thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người rồi. Những khách mời có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng phong thái của Gia Cát Thiên Hoa.
Đông Phương Vượng đứng lên ôm quyền với xung quanh, sau đó lại hướng Đạm Đài Y ôm quyền một cái rồi mới chậm rãi đi về phía sân khấu nằm giữa đại điện.
Tuy Đông Phương Vượng thoạt nhìn thì càng bình tĩnh hơn nhiều so với Gia Cát Thiên Hoa, nhưng từ phong thái của y thì đã có thể thấy được y kém xa so với Gia Cát Thiên Hoa rồi. Không sợ không biết hàng, chỉ sợ là đem so ra thì chỉ như cái bộ “Túi da” so với tiên nhân, chỉ là loại râu ria không đáng nhắc đến. Hiện giờ so sánh ra như vậy cũng khá là trực quan đấy.
Gia Cát Thiên Hoa thấy Đông Phương Vượng tới thì liền vung tay lên, một chiếc Bạch ngọc tiêu trong suốt hiện ra trong tay của y.
– Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu.
Lúc này lập tức có nhiều người khách mời trong đại điện sợ hãi than một tiếng.
Diệp Mặc cũng đã được nghe nói qua về món pháp bảo này. Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu là thứ thuộc về Ngụy Tiên Thiên Linh Bảo. Uy lực của món pháp bảo này không hề kém so với Tiên Thiên Linh Bảo thông thường. Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu có thể phát ra một luồng âm thanh tiêu điều phá mỡ Giới Vực của đối phương, hơn nữa âm vực thần thông được Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu phát ra sau khi phối hợp với thần thức thần thông thì đều mạnh hơn so với các đại thần thông nhiều. Đó cũng không phải là chỗ lợi hại nhất của Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu. Chỗ lợi hại nhất của Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu chính là có thể trực tiếp quét sạch sự liên hệ giữa thần thức cùng với pháp bảo của đối phương.
Trong khi hai bên đang đối chiến, một khi bên nào mất đi liên hệ thần thức của mình với pháp bảo, thì pháp bảo đó chẳng khác nào một cục sắt cả. Cái này so ra với “Dung thuật” thần thông của Diệp Mặc thì càng thêm trực quan hơn. Thần thức thần thông “Dung thuật” của Diệp Mặc là thông qua việc đánh lén thức hải của đối phương, sau đó khiến cho thần thức cùng pháp bảo của đối phương mất đi liên hệ. Mà pháp bảo Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu lại trực tiếp cắt phăng đi sự liên hệ giữa thần thức của đối phương đối với pháp bảo.
Tất cả khách mời trong đại điện đều hiểu rằng Đông Phương Vượng gặp nạn rồi, Gia Cát Thiên Hoa cùng Đông Phương Vượng đều là Hỗn Nguyên Thánh Đế, hai người đều là vừa tấn cấp lên Hỗn Nguyên. Dưới tình huống này thì pháp bảo của hai người ai lợi hại hơn thì hiển nhiên là sẽ chiếm ưu thế hơn một chút.
Hơn nữa Gia Cát Thiên Hoa còn từng là người xếp thứ hai trên Thánh bảng Đạo Nguyên Thánh Đế, cho nên bất luận là cân nhắc theo gốc độ nào thì Đông Phương Vượng cũng không có được phần thắng lớn.
Đông Phương Vượng thấy Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu thì lại khinh thường cười nói:
– Thiên Hoa tiên hữu xin mời ra tay trước đi, bằng không thì đến khi ngươi thua lại có người nói ta đánh lén.
Gia Cát Thiên Hoa vẫn có phong độ rất tốt, cho nên y căn bản cũng không để ý tới lời nói của Đông Phương Vượng. Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu trong tay chậm rãi mà đánh ra.
Cho dù ở giữa đại điện có cấm chế cầm cố lại, nhưng khách mời trong đại điện vẫn y nguyên nghe rõ được âm thanh tiêu điều chói tai kia. Loại âm thanh này dường như muốn rót thẳng vào trong thức hải, đem trọn cả linh hồn đánh thành mảnh vỡ. Đây là đã có mấy đạo cấm chế ngăn cách rồi đấy, nhưng phản ứng vẫn mãnh liệt như vậy thì có thể tưởng tượng được tên Đông Phương Vượng bên trong cấm chế hiện giờ đang như thế nào.
Âm thanh tiêu điều của Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu đã hóa thành một mảng âm mang lớn, những âm mang này hoàn toàn biến thành thực chất giống như là một luồng ánh sáng mầu trắng đang bao vây hoàn toàn lấy tên Đông Phương Vượng đang đứng yên bất động kia.
Gần như là đồng thời, một cái bóng đen nhanh được Đông Phương Vượng ném ra. Cái bóng đen đó lập tức biến thành một ngọn núi vô cùng to lớn. Cho dù là sân khấu nằm giữa đại điện có cấm chế cường đại cầm cố lại, nhưng dưới uy áp của ngọn núi đen kia cũng vang lên từng đợt âm thanh ken két, dường như ngọn núi kia đã vượt quá giới hạn rồi, chỉ sau một khắc là có thể hoàn toàn phá tan cái cấm chế này.
Ánh mắt của Diệp Mặc ngưng tụ, lập tức nắm chặt hai nắm đấm. Đây tuyệt đối là Thế Giới Sơn ở Vẫn Chân Cấm Địa. Hắn thật sự không ngờ là khối Thế Giới Sơn này ở Vẫn Chân Cấm Địa đã bị Đông Phương Vượng thu vào tay.
– Là Thế Giới Sơn.
Tiêu Đát hòa thượng ngồi ở một bên sáng cả mắt, nhưng y lập tức nói tiếp:
– Đây là một khối đã biến mất của Thế Giới Sơn kia.
Hiển nhiên là Tiêu Đát hòa thượng biết rõ cái Thế Giới Sơn nằm tại U Minh Giới kia, cho nên mới biết được Thế Giới Sơn trong tay Đông Phương Vượng chỉ là một khối nhỏ của Thế Giới Sơn mà thôi.
– Xem ra trong tay của người này có khả năng còn có một loại linh căn.
Giọng điệu của Thang Tòng Hạm cũng trở nên ngưng trọng, ánh mắt cũng sáng lên nhìn chằm chằm vào Đông Phương Vượng.
Diệp Mặc bình tĩnh trở lại, hắn hiểu được ý của Thang Tòng Hạm vì về sau này hắn mới biết được việc Thế Giới Sơn hấp dẫn một loại linh căn. Sau khi thoát ra khỏi U Minh Giới thì Thế Giới Sơn sẽ lập tức hấp dẫn một loại linh căn sinh trưởng ở phía trên nó. Cũng chính là vì đặc tính này nên Thế Giới Sơn mới có thể luyện chế thành Kinh Mạch Giới Vực cho Thánh Đạo Tàn Giới. Như vậy thì Thánh Đạo Giới chẳng những sẽ càng thêm vững chắc, mà Thần linh vật cũng càng trở nên tươi tốt hơn.
Lúc trước khi hắn ở Vẫn Chân Cấm Địa nhìn thấy Thế Giới Sơn này thì có Khổ Trúc đang sinh trưởng ở phía trên. Chỉ là Khổ Trúc đã nhận hắn làm chủ còn Thế Giới Sơn thì lại biến mất khỏi Vẫn Chân Cấm Địa.
Ngay lúc này thì lại có một tiếng nổ vang lên, trực tiếp xuyên thấu cả ra bên ngoài cấm chế. Nguồn tại http://Truyện FULL
Âm mang màu trắng từ Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu của Gia Cát Thiên Hoa lập tức đã bị Thế Giới Sơn của Đông Phương Vượng phá tan. Thế Giới Sơn quá mức nặng nề, dù cho chỉ là một góc của Thế Giới Sơn cũng cực kỳ trầm trọng. Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu của Gia Cát Thiên Hoa hoàn toàn không có cách nào đánh được với khối Thế Giới Sơn kia. (Nhắc lại đặc tính của Thế Giới Thạch – Thế Giới Sơn nhé, kích thước (hình thể) x2 thì khối lượng của nó sẽ x10)
Gia Cát Thiên Hoa cảm giác được Giới Vực của mình cùng âm mang Lạc Bảo Bạch Ngọc Tiêu đã vỡ vụn thành từng mảnh, lập tức vô cùng kinh hãi. Y vốn tung hoành trong cùng cấp bậc, còn chưa bao giờ gặp qua đối thủ khi mà vừa mới bắt đầu giao phong thì đã phải rơi vào thế hạ phong cả. Cái tên Đông Phương Vượng này quả thật là đáng sợ, y khẳng định rằng nếu như Đông Phương Vượng đi tranh đoạt Thánh Đạo bảng, thì bất luận là Đông Phương Vượng có phải xếp hạng nhất hay không y cũng sẽ phải là kẻ xếp hạng ba rồi.
Nhưng cho dù là như vậy Gia Cát Thiên Hoa cũng không hề sợ hãi, lập tức đưa tay đánh ra một đạo Loa Toàn không gian. Thần thông không gian được y thi triển dưới dạng Loa Toàn (xoắn ốc), y muốn dùng loại Loa Toàn không gian pháp tắc này để áp chế uy thế đáng sợ của Thế Giới Sơn kia.
Một loại ô mang của Phật Quang nhàn nhạt lóe lên, vừa lúc dó ph1ong ra từ phía sau Thế Giới Sơn.
Gia Cát Thiên Hoa thấy đạo Phật Quang này thì liền ngẩn ngơ, y cảm thấy một loại sát ý mang theo ma tính, lại đồng thời cảm nhận được một loại ánh sáng giống như là Phật Quang Phổ Chiếu. Lúc này một loại ý niệm dâng lên trong đầu của y, y phải dừng lại, để cho loại sát ý ma tính kia đánh vào người, như vậy thì y có thể chân chính trở thành Phật.
Loại cảm giác này quá mức quái dị và ngay lập tức Gia Cát Thiên Hoa đã biết rằng điều này không đúng. Y lập tức mạnh mẽ phá mở không gian trước mặt tránh thoát đạo Phật Quang mang theo sát ý khiến tâm thần mê muội kia. Nhưng cái Thế Giới Sơn kia lại giống như thiên quân vạn mã ào ào đánh xuống, cho dù là Loa Toàn không gian của y cũng chỉ có thể chịu bị phá tan trước Thế Giới Sơn.
– Phụt.
Một màn sương mù máu tươi tràn ra, Gia Cát Thiên Hoa thần hồn câu diệt.
Đông Phương Vượng đưa tay thu lại Thế Giới Sơn cùng với tất cả đồ vật của Gia Cát Thiên Hoa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tủm tỉm vui vẻ.
Rất nhiều khách mời trong đại điện đã bị dọa cho sợ rồi, thực lực của Gia Cát Thiên Hoa cường đại như vậy nhưng chỉ trong chốc lát đã bị cái tên vô danh kia giết chết. Đây quả thực là chuyện quá mức khó tin, không hợp lẽ thường.
Hai mắt Phiềm Cao bốc hỏa đứng lên, y hận không thể lập tức xông lên giết Đông Phương Vượng. Nhưng bản thân y cũng biết rằng mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Đông Phương Vượng.
Chẳng những là Phiên Cao, mà tất cả những Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại đều khiếp sợ nhìn về phía Đông Phương Vượng. Bọn họ không rõ từ nơi nào mà lại xuất hiện một tên Hỗn Nguyên Thánh Đế cường đại như vậy.
Mà ngay cả Tiêu Đát hòa thượng vốn không sợ trời không sợ đất cũng phải lộ ra sự kiêng kỵ ở trong mắt. Thang Tòng Hạm càng trầm lặng không nói vì cô cũng hiểu rằng mình không là đối thủ của Đông Phương Vượng.
Đông Phương Vượng biểu hiện giống như là không nhìn thấy ánh mắt người xung quanh, vẫn đứng trên sân khấu nói với Diệp Mặc:
– Diệp thành chủ, hôm nay bản thánh là vì Đạm Đài Y mà xuất chiến, cho nên muốn lĩnh giáo thần thông của Diệp thành chủ một chút.
Diệp Mặc bình tĩnh đứng lên:
– Như ngươi mong muốn.
Mọi người càng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Mặc. Đông Phương Vượng biểu hiện ra thần thông cường đại như vậy, thế mà Diệp Mặc còn dám đứng ra ứng chiến, điều này cần phải có lá gan lớn như thế nào? Chẳng lẽ lời đồn là sự thật sao? Diệp Mặc thật sự giết được tứ đại Hỗn Nguyên Thánh Đế kia?
Đông Phương Vượng thật sự không biết được suy nghĩ của người khác cho nên vẫ cực kỳ bình tĩnh nói:
– Chúng ta đều có quen biết cùng Thánh Nữ Đạm Đài Y, cho nên nếu như muốn giao chiến thì bất luận ai thắng ai thua đều sẽ làm tổn thương đến trái tim của Thánh Nữ Đạm Đài Y. Hơn nữa cấm chế ở nơi này cũng không thể nào thi triển ra toàn bộ thực lực được, vậy thì không bằng chúng ta đi ra ngoài hư không để quyết đấu, thế nào?
– Rất tốt, ta cũng mong muốn giống như ngươi.
Diệp Mặc biết rõ Đông Phương Vượng đang suy tính cái gì. Hắn đoán rằng trên người Đông Phương Vượng có thứ tốt, mà tuyệt đối không chỉ là một khối Thế Giới Sơn kia.
Mà Đông Phương Vượng cũng có suy nghĩ giống như hắn vậy, cũng đoán rằng trên người hắn có thứ tốt. Tên Đông Phương Vượng này tuy càn rỡ, nhưng cũng không dám nói rằng mình không hề cố kỵ Hỗn Nguyên Thánh Đế của các tộc khác.
– Thánh Nữ Y Y, cô hãy ở đây đợi tôi, chẳng mấy chốc là tôi sẽ trở về.
Đông Phương Vượng đi ra khỏi sân khấu giữa đại điện liền cười nói với Đạm Đài Y.
Người ở nơi này đều biết rằng y cố ý làm vậy, nhưng không ai cho rằng y không có tư cách nói câu đó cả. Với mấy chiêu mà vừa rồi y chém giết Gia Cát Thiên Hoa thì muốn nhanh chóng trở lại cũng không hẳn là khoác lác.
Đạm Đài Y mỉm cười, cũng không nói lời nào.
Diệp Mặc quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện với Chân Băng Du thì Chân Băng Du đã mỉm cười nói với hắn:
– Diệp Mặc, anh đi đi, em chờ anh ở chỗ này, anh về sớm một chút là được.
Diệp Mặc hiểu được ý của Chân Băng Du, đó chính là cô muốn đánh vào mặt của Đông Phương Vượng. Đông Phương Vượng nói với Đạm Đài Y, nhưng Đạm Đài Y cũng không để ý tới y. Còn Chân Băng Du thì lại chủ động nói như vậy với Diệp Mặc, chủ động ở lại chỗ này chờ hắn, hiển nhiên là không coi Đông Phương Vượng ra gì rồi. Chân Băng Du đã ở bên Diệp Mặc một thời gian dài, cho nên cô cũng hiểu hắn vô cùng, cũng không hề lo lắng cho hắn là mấy.
Đông Phương Vượng vừa rồi còn mỉm cười, nhưng lúc này thì mặt đã lập tức trở nên âm trầm hẳn. Y nghĩ mãi mà không hiểu Chân Băng Du đến cùng là tự tin vào điều gì mà dám khẳng định rằng Diệp Mặc sẽ không bị y giết chết?
Vốn Diệp Mặc muốn đưa Chân Băng Du đi theo vì không muốn để Chân Băng Du một mình ở chỗ này lo lắng. Nhưng Chân Băng Du đã nói như vậy thì hiểm nhiên là đã cấp cho hắn một chỗ dựa tinh thần rồi.
Dường như đã nhìn ra cách nghĩ của Diệp Mặc thì Thang Tòng Hạm liền mở lời:
– Diệp Đan Thánh cứ đi đi, Băng Du muội xinh đẹp tốt tính như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Lời nói này hiển nhiên là lời hứa với Diệp Mặc. Có Thang Tòng Hạm cô ở chỗ này, thì sẽ không có người nào dám động tới Chân Băng Du cả.
Tiêu Đát hòa thượng cảm giác Diệp Mặc rất hợp tính với y cho nên cũng nhẹ gật đầu với Diệp Mặc. Tuy y không nói gì, nhưng ý tứ thì đã hết sức rõ ràng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!