Tất Điêu Không la hét, nhanh như chớp chui vào cơ thể của mình.
Nhưng Tất Điêu Không nhào hụt, vì Sở Nam đứng trước mặt cướp thân thể của gã.
Tất Điêu Không không hiểu ra sao, ngoái đầu lại rống:
– Sở Nam, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
– Nghiêm túc điều tra, cảm giác khiến ngươi buồn bực đến từ đâu?
Sở Nam không thèm để ý Tất Điêu Không la to, trực tiếp ra lệnh. Tất Điêu Không vốn định kiêu ngạo từ chối, nhưng mới mở miệng thì nghe Sở Nam nói.
– Tìm ra thì ta khiến ngươi trong thời gian ngắn nhất hồi phục, nếu ta đoán không sai, người vây ngươi tại đây cũng có thể là kẻ địch ta tìm không thấy….
Không chờ Sở Nam nói tiếp thì Tất Điêu Không đã quát to:
– Được!
Tất Điêu Không dứt lời ngưng tụ toàn bộ cấm vụ, cố gắng kiềm nén cảm giác hủy diệt muốn bùng phát, dùng sức áp súc, chậm rãi, cấm vụ ngưng tụ áp súc thành hình dạng đoản kiếm.
Ong!
Đoản kiếm ngân vang đâm xuống dưới, Sở Nam bám sát. Tốc độ của đoản kiếm rất nhanh, mới đầu Sở Nam còn tưởng là Tất Điêu Không nóng lòng tìm đến nguồn gốc cảm giác, để hắn trả lại thân thể cho gã. Nhưng càng tới phía sau thì hình như không như vậy.
– Tất Điêu Không!
Sở Nam chất chứa uy lực hét to, khiến đoản kiếm run kịch liệt, sau đó có thanh âm truyền ra.
– Có, có, lực, hút, ta, sắp…
Không biết Tất Điêu Không chịu thống khổ gì mà nói mỗi chữ đều vô cùng gian nan.
Chớp mắt Sở Nam giương mày kiếm, chỉ thấy đoản kiếm cấm vụ sắp nổ tung. Sở Nam như tia chớp ra tay, bắt lấy đoản kiếm, đem đa phần ấn vào người Tất Điêu Không, lại dụng sinh mệnh lực ôn dưỡng cho gã, còn rót năng lượng cho Tất Điêu Không, khiến gã trong thời gian ngắn nhất tỉnh lại. Chí ít còn lại một phần nhỏ, Sở Nam nuốt nó vào thế giới trong người.
Làm xong mọi thứ, thân thể Sở Nam không ngừng rơi xuống. Giờ phút này xung quanh Sở Nam đã không phải cái gì nước biển, mà là do mặt đất cứng rắn như sắt thép kỳ lạ cấu thành. Nếu là ở bình thường thì Sở Nam sẽ nghiên cứu chúng, xem bên trong có chất chứa năng lượng không. Nhưng bây giờ Sở Nam không rảnh nghĩ nhiều như vậy, hắn nuốt một phần nhỏ cấm vụ xong đã có thể mô phỏng ra hình dạng, hơi thở cấm vụ.
Vì vậy Sở Nam tuôn ra nhiều cấm vụ, muốn dùng cấm vụ truy tung ngọn nguồn cảm giác buồn bực. Nhưng giờ phút này tuôn ra lại vô dụng, Sở Nam không có chút cảm giác.
Sở Nam lẩm bẩm:
– Đáng tiếc hư hỏa phù chủng tiến hóa, nếu không thì muón tìm đến ngọn nguồn cảm giác chắc rất khó.
Với cục diện như vậy, Sở Nam chỉ có thể tiếp tục tuôn ra cấm vụ và liên tục rơi xuống. Khi Sở Nam phát ra năng lượng cấm vụ đủ cho hắn ra chiêu thiên địa Càn Khôn chém giết hoang chi cảnh cường giả thì cảm giác rốt cuộc đến.
Sở Nam xoay người bay xéo, cứ như vậy một lát trái, phải, trái trái phải phải, không biết bao nhiêu vòng. Sở Nam nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác đến “Không gian” tồn tại.
Mặc dù trong mặt đất có không gian nhưng Sở Nam cảm giác lại là trên bầu trời những không gian tồn tại.
– Không gian bên dưới lòng đất không lẽ thật sự như ta đã đoán, như là Thiên Khôi.
Sở Nam phóng ra, nuốt chỗ không gian, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, cơ hồ chớp mắt tới. Sở Nam vừa tiến vào không gian thì thấy một khe hở, dường như là màn trời bị rạch một đao.
Trông thấy khe hở này, Sở Nam lập tức nhớ tới huyết ma đại lục, tuy rằng không chắc chắn chứng minh bên ngoài khe hở liên tiếp một đại lục nhưng khẳng định nó tuyệt đối liên quan đến Thiên Khôi.
Sở Nam lạnh lùng nói:
– Thiên Khôi.
Sau đó hắn nuốt sạch không gian xung quanh, bao gồm sắp hình thành “Không gian loạn lưu” cũng dung vào thế giới trong người. Sở Nam một bước vào khe hở, mới tiến vào đã có vô số năng lượng đâm hướng hắn.
– Đây chính là một mình nhập hư không sẽ gặp công kích? Không biết so với truyền tống thông đạo bên ngoài hư không lại như thế nào?
Sở Nam nói rồi lững thững đi, những năng lượng giằng xé tuy lợi hại nhưng không thể xé người hắn ra. Sau một lần âm dương tương dung hòa, cơ thể Sở Nam tăng vọt, còn cường đến tình trạng gì thì chính hắn cũng không biết. Sở Nam chỉ biết hy vọng dùng năng lượng thế giới trong người mở ra kinh mạch đã không còn, trừ phi thế giới trong người lại xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Đến bây giờ thì Sở Nam không biết làm sao mở ra kinh mạch, hắn không muốn đợi lần diệt chi kiếp thứ ba đến. Thôi không nghĩ nữa, Sở Nam nuốt không gian nhanh chóng xuyên qua.
Khoảng một phút sau, Sở Nam rốt cuộc hoàn toàn xuyên qua khe hở. Ở trước mắt Sở Nam đúng là một đại lục, có núi có sông, có mặt đất có bầu trời. Trên trời có mặt trời, nưhng tất cả tồn tại hơi quái dị, dường như có thiếu sót.
Hơn nữa khắp nơi tràn ngập vị hủy diệt, hơi nghĩ một chút liền biết những cảm xúc hiẻu diệt mạnh mẽ hung tàn. Rốt cuộc hoàn toàn xuyên qua khe hở, xuyên qua mặt đất sắt thép không giống bình thường, rồi ảnh hưởng Tất Điêu Không thì không phải cảm xúc bình thường có thể làm được.
Sở Nam túm Tất Điêu Không ra, gã còn chưa tỉnh lại. Sở Nam túm lôi ra những cấm vụ đánh vào người Tất Điêu Không, gã như ăn vật đại bổ thích hợp với gã nhất vào lúc này, không bao lâu sau đã tỉnh lại.
– Tỉnh rồi thì nhanh chóng làm việc, nhìn xem ngươi có biết chỗ này không?
Sở Nam trong lòng có chuyện, rất khó chịu.
Tất Điêu Không cảm nhận vị hủy diệt, nói nghe:
– Vị rất quen thuộc.
Tất Điêu Không dứt lời thấy Sở Nam nhìn mình thì giải thích rằng:
– Không phải quen thuộc cảm giác kia mà hình như có liên quan đến ta.
– A?
– Đi vào trong xem, có lẽ sẽ biết nhiều hơn.
Sở Nam mang theo Tất Điêu Không chớp lóe đi tới chỗ có vị hủy diệt đậm nhất. Chỉ thấy bên dưới có đủ loại ma thú, cái gì lão hổ, sư tử, voi to một đống lớn. Ma thú Sở Nam biết cơ bản đều có, ma thú hắn không nhận biết càng nhiều.
Sở Nam rất là nghi hoặc:
– Toàn là ma thú, không có người?
Tất Điêu Không thì toàn thân toát ra hơi thở lạnh băng nói:
– Đi phía đông, cứ đi thẳng tới một sơn cốc, có lẽ chỗ đó có người.
Sở Nam không nói câu nào, hắn càng nghi hoặc hơn nhưng không hỏi ra, mang theo Tất Điêu Không đi hướng đông. Ma thú bên dưới phát hiện hai người, la to muốn hủy diệt kẻ lạ, nhưng tốc độ của Sở Nam quá nhanh, chúng nó mới rống lên thì hắn đã cách ngàn dặm.
Không mất bao lâu sau trong tầm mắt của Sở Nam quả nhiên xuất hiện sơn cốc, hắn thuấn di đi. Trong sơn cố đúng là có người, khá nhiều, cỡ mấy ngàn. Nhưng chút người này so với ma thú phô thiên cái địa bên ngoài thì thật ít ỏi.
Sở Nam liếc mắt nhìn, lại ngó Tất Điêu Không, hỏi:
– Bây giờ có thể cho một lời giải thích rồi sao?
Tất Điêu Không nói:
– Ngươi có thấy thời đại hắc ám vậy có gặp thời đại hủy diệt không? Không phải tứ tiểu tử Thân gia làm ra đồ tàn phá mà là thời đại hủy diệt đã rất cường đại.
Tất Điêu Không càng nói càng giận. Lòng Sở Nam máy động, chưa kịp hỏi thì Tất Điêu Không hét to.
– Ta không chỉ biết trong sơn cốc có người mà còn biết phía tây có một đám cường đại điểu quần, tại phương bắc lại có băng vượn. Bởi vì tất cả chính là thời đại hủy diệt, giống hệt như thời đại hủy diệt ta làm nhưng càng cường đại hơn thời đại hủy diệt của ta.
Suy nghĩ của Sở Nam dậy sóng, hắn đoán được mấy phần Tất Điêu Không nói. Nhưng nghe Tất Điêu Không thừa nhận khiến Sở Nam chấn kinh, kinh vì đại lục thời đại hủy diệt, càng kinh vì người phía sau màn làm ra tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!