Về mặt mệnh lực dù Sở Nam không tinh thông như mặt năng lượng nhưng dựa vào mệnh lực hùng hồn không biết tận cùng, hắn liều đấu mệnh lực với Thiên Khôi không yếu thế chút nào. Thế nhưng Sở Nam chỉ muốn bói toán đã đổ máu.
– Không lẽ mệnh lực của Thiên Võ đại lục không thuộc về khung trời này. Sư bá, Thiên Khôi chú trọng Thiên Võ đại lục là vì cái gì?
Sở Nam thầm lấy làm lạ, nghĩ:
– Nếu ngươi thật sự không thuộc về khung trời này thì chúng ta ngược lại đồng bệnh tương liên.
Sau đó Sở Nam không bói toán nữa, chỉ cẩn thận xem xét chỗ nào thích hợp bày trận. Cùng lúc đó, Sở Nam muốn nhìn xem có phát hiện khe hở ở trời, hoặc đất khác không.
Sở Nam nói cho Thiên Nhiên nghe.
Thiên Nhiên suy tư một lúc, sau đó cười nói:
– Ta có cách.
– Thiên Nhiên có cách gì?
– Ngươi quên, ngươi đã từng dạy cho ta vô khổng bất nhập.
– Vô khổng bất nhập?
Mắt Sở Nam sáng lên.
Thiên Nhiên nói tiếp:
– Gió thổi, chỗ có lỗi sẽ bị thổi qua, tương tự, chúng ta khiến bầu trời nay đầy gió, nếu có khe hở mà rất lớn thì gió sẽ bị cuốn vào, lúc đó chúng ta chỉ cần tìm gió chỗ đó bị nuốt là được. Trời đã thế, đất cũng vậy.
Nghe Thiên Nhiên nói xong, Sở Nam luôn miệng khen:
– Diệu, thật là khéo, tại sao ta không nghĩ ra được, cái đầu thật ngốc. May mắn có nàng ở bên cạnh.
Nghe lời Sở Nam nói, trong lòng Thiên Nhiên ngọn ngào.
Đã có cách nhưng Sở Nam không có lập tức tuôn ra cuồng phong, muốn giám thị toàn Thiên Võ đại lục cần tiêu hao hải lượng tinh thần lực, hơn nữa đây là Thiên Võ đại lục cực kỳ quái dị, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thế là Sở Nam chuẩn bị bày trận trước, lúc đó sẽ lợi dụng trận tăng cường điều tra.
Cùng lúc đó, Phụng Tri đang chuẩn bị, thả ra tiếng gió. Không có nói rõ đến cùng là như thế nào hiển linh, chỉ nói thần chủ sắp làm việc lớn tạo phúng cho Thiên Võ đại lục, như vậy khiến toàn Thiên Võ đại lục oanh động.
Tìm thích hợp bố trí trận pháp, không chỉ vẻn vẹn có Sở Nam và Thiên Nhiên, còn có Tiểu Trận. Tiểu Trận hóa thân trở thành nhất một mỹ thiếu nữ tràn ngập thanh xuân sức sống, nhảy nhót trên không trung. Người không biết chắc cho rằng là cô gái rất hoạt bát, nhưng Sở Nam biết rõ Tiểu Trận nhảy một cái là vô số trận pháp tản ra trên không trung.
Mới bắt đầu Tiểu Trận lớn lên rất nhanh, lột xác một lần là cao một vòng. Nhưng đến giai đoạn thiếu nữ, tuy Tiểu Trận niều lần lột xác, thực lực liên tục tăng nhưng hình dạng không biến đổi nữa.
Có Tiểu Trận giúp đỡ, tốc độ tìm kiếm nhanh hơn nhiều.
Dù là vậy cũng mất hơn tháng, vẫn chưa tìm xong một phần tư Thiên Võ đại lục. Còn lại một phần tư này cho Sở Nam cảm giác quái dị, ví dụ hải vực kề sát đất cực tây.
Bởi vậy Sở Nam chuẩn bị thanh lý những thứ quái dị, nói không chừng sẽ ra nhiều thứ.
Ngày hôm nay Sở Nam đang đứng ở bên trên hải vực đất cực tây, mặt biển gió êm sóng lặng. Sở Nam nhìn chằm chằm một chỗ, nghĩ tới lúc trước tới lui mấy lần cũng chưa từng phát hiện chỗ đó có vấn đề, nhưng hôm nay thực lực tăng nhiều, thần hồn thăm dò, lập tức tựu phát hiện dị thường.
– Các ngươi chỉ có một cơ hội, ba giây sau nếu các ngươi không ra thì ta sẽ mời ra!
Nói xong Sở Nam bắt đầu đếm:
– Một.
– Hai.
Khi phun chữ:
– Ba.
Thiên Nhiên dấy lên cuồng phong muốn thổi nước biển lên cao thì nước biển bên dưới tách ra, xuất hiện một con đường, một đám người nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Sở Nam thấy đi ở trước nhất là một ông lão thì nhíu mày. Khuôn mặt người nảy có tám phần giống ông lão áo tím trong di tích Trận tông. Sau này ông lão áo tím có nói chuyện với Sở Nam, biểu đạt ý muốn hắn đi chỗ đó một vòng, còn đưa tin vật, nhưng sau này bị hắn đưa vào Nghịch Thiên ban.
Ông lão dẫn đầu không kiêu không táo nói:
– Tiền bối, chúng ta tại chỗ này chưa từng có làm chuyện gì thiên nộ nhân oán, không biết tại sao tiền bối muốn làm vậy với chúng ta?
Trong lòng ông lão dẫn đầu rất kinh sợ, lão từng thấy Sở Nam, lúc gặp thì hắn chỉ là võ thánh nho nhỏ, chớp mắt mấy chục năm qua đi, võ thánh năm xưa trưởng thành đến mức lão phải ngước nhìn.
Sở Nam quát hỏi thẳng:
– Ngươi không phải là người Thiên Võ đại lục, ngươi ở đây có mục đích gì?
Ông lão dẫn đầu nghe vậy biến sắc mặt, người phía sau định nổi giận nhưng thấy Tiểu Trận cười thì bọn họ không biết mình ở đâu ngay.
Ông lão dẫn đầu do dự một lúc, cuối cùng thở ra, nói:
– Ta cũng không biết chúng ta tại chỗ này có mục đích gì. Chúng ta chỉ là phụng mệnh lệnh ẩn cư ở chỗ này, nói là tới lúc sẽ biết có ẩn ý gì.
Sở Nam nổi lên nghi vấn, liếc ông lão dẫn đầu, nói:
– Ta từng thấy tộc nhân của ngươi, bộ dạng khá giống ngươi, có tu vi cổ chi canh.
Ông lão dẫn đầu mặt lộ vui mừng.
Sở Nam không đợi ông lão dẫn đầu hỏi, tiếp tục bảo:
– Nể tình tộc nhân của ngươi còn đang phục vụ ta, ta không giết ngươi, nhưng phải giam cầm ngươi.
Sở Nam lập tức vung tay, một đám người bị hắn ném tới một góc thế giới trong người, ngăn cách với bên ngoài. Sở Nam nghiên cứu khu đất này, lại bắt gió ùa vào mặt đất mấy chục vạn dặm nhưng không có hiện tượng gió bị nuốt.
Sở Nam nói:
– Chỗ này vừa lúc thích hợp làm mắt trận.
Sở Nam làm xong xuôi mọi chuyện, đột nhiên nghĩ tới Keo Kiệt Quỷ nói tòa cổ điện, chỗ đó có lẽ có vài thứ liên quan tới hắn.
Sở Nam nói với Thiên Nhiên:
– Ta muốn đi một chỗ, nàng…
– Ngươi đi đâu ta theo đó.
Sở Nam không nói gì, nắm tay Thiên Nhiên đi xa. Tiểu Trận tiến vào thế giới trong người, thôi diễn tụ năng đại trận. Rất nhanh Sở Nam đã tới cổ điện mà Keo Kiệt Quỷ nói, bên dưới đúng là có nước biển. Sở Nam không hốt hoảng, dựng thẳng mày kiếm. Bởi vì Sở Nam vừa tới đây liền cảm giác bên trong có thứ gì đó đang kêu gọi, cảm giác mới nảy ra, hắn nhận định đầu lâu của Hiên Viên tại đây.
Khiến Sở Nam khó hiểu là máu, xương, hồn, mắt của Hiên Viên đều bị hắn luyện hóa tại sao còn có loại cảm giác vô hình này? Sở Nam theo cảm giác chìm xuống đáy biển, thẳng đến đáy biển chỗ sâu nhất, tiếp đó từ trong nước bùn lấy ra cái đầu.
Bàn tay Sở Nam cực kỳ nhẹ nhàng, hôm đó Keo Kiệt Quỷ nói không cách nào lấy được nhưng hắn thì dễ dàng lấy nó, điều này khiến hắn yên lòng. Cái đầu không giống như bộ xương khó khăn, một hơi dung vào thân thể Sở Nam.
– Xem ra luyện hóa khá hữ dụng.
Sở Nam thầm nhủ, lại đối mặt một lựa chọn, có dung hay không? ý nghĩ nổi lên, Sở Nam có trực giác phải dung. Suy nghĩ lợi và hại một phen, Sở Nam làm theo trực giác, dung xương sọ vào cơ thể của mình.
Mới dung vào thì người Sở Nam run rẩy, dường như là cái đầu đang kêu gọi những bộ xương ở trong thân thể hắn. Sở Nam lập tức bắt đầu luyện hóa, năng lượng thế giới trong người liên tục mãi đến khi không còn run rẩy, mãi đến khi hắn không cảm giác một chút lạ thường.
Lúc này Sở Nam cảm giác cơ thể mình tăng vọt, hắn không vui sướng bao nhiêu, chỉ nghĩ:
– Một cái đầu đã như vậy, chắc trái tim Hiên Viên càng khó giải quyết. Nói không chừng Hiên Viên sắp đặt đều ở trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!